Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2146: Đứa Nhỏ Này Làm Sao Có Thể Là Con Của Tôi

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nét cười trên mặt Mạnh Tinh Tuyết cứng đờ, bị anh ta đẩy ra lập tức trượt ngã trên ghế sofa, toàn thân vô lực.Không để ý đến biểu cảm mất mát của cô ta, Mộ Yến Thừa không thương tiếc chất vấn: “Mộ Tinh Tuyết, cô đang đùa cái gì vậy?”"..."“Không thể, không thể nào! Sao cô lại có thể có thai?”Anh ta vẫn khó có thể tin được: “Đứa nhỏ này, sao có thể là con của tôi được?”Câu hỏi bạc tình lãnh khốc, như thể sấm chớp giữa trời quang đánh thẳng vào Mạnh Tinh Tuyết, đâm thẳng vào tận tim cô ta, máu chảy đầm đìa!“Sao có thể?... Nếu đứa trẻ này không phải của anh, còn có thể là của ai?”Cô ta gần như kêu gào hỏi lại, nước mắt chảy dọc theo gò má.Mộ Yến Thừa bị nước mắt cô ta làm cho động lòng, dẫu sao cũng không phải không có chút tình cảm nào với cô ta, thấy Mạnh Tinh Tuyết khóc, trong lòng cũng mềm đi mấy phần, bởi vậy giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước, bất giác dịu giọng đi vài phần: “Không phải cô vẫn luôn uống thuốc sao?”Anh ta cũng giống như hầu hết đàn ông, không muốn bị ràng buộc, cũng không muốn có bất kỳ sai sót nào, nên vẫn dặn cô ta uống thuốc, thậm chí lúc đầu còn phải tận mắt nhìn thấy cô ta uống thuốc tránh thai định kỳ mới có thể yên tâm lên giường.Về sau, cô ta vẫn luôn uống thuốc đúng kỳ, hoàn toàn không muốn gây phiền toái cho Mộ Yến Thừa.Anh ta cũng tin tưởng Mạnh Tinh Tuyết nên về sau không còn dặn dò nữa.“Không phải cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai sao?”Trong mắt Mộ Yến Thừa nhanh chóng hiện lên nghi ngờ: “Chẳng lẽ, cô dừng uống thuốc rồi?”“Không có!”Mạnh Tinh Tuyết càng ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc đến mắt cũng sưng đỏ, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu: “Em chưa bao giờ dừng uống thuốc tránh thai! Những gì em đã hứa với anh, em đều làm được!”“Vậy làm sao mà có thai được?”Giọng Mộ Yến Thừa rất cao, mặt mày nhíu chặt, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ khi anh ta không có ở đây, cô ta ở bên ngoài chơi bời phong lưu rồi có thai ngoài ý muốn?Hoài nghi nhưng anh ta cũng không tỏ rõ thái độ gì, có điều Mạnh Tinh Tuyết sao mà không hiểu ánh mắt kia, ánh mắt nghi ngờ kia như một nhát dao chém vào lòng cô ta, cô ta đẩy mạnh vai Mộ Yến Thừa, tuyệt vọng nói: “Anh nghi ngờ tôi làm chuyện có lỗi với anh sao? Không có! Thật sự không có! Cho nên không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, được không? Nếu anh còn nghi ngờ, không tin tôi, tôi có thể cùng anh đi kiểm tra DNA!”Mộ Yến Thừa nhất thời mềm lòng, nhưng giờ phút này, tâm loạn như ma, cho nên cũng không còn tâm trạng để ý tới cảm nhận của cô ta!Anh ta nói ra câu tiếp theo hoàn toàn bạc tình: “Tinh Tuyết, cô sẽ không nói cho tôi biết, cô dùng thủ đoạn nào để có đứa nhỏ này đúng không? Chính là vọng tưởng mẹ vinh nhờ con, dùng thủ đoạn vụng trộm để mang thai đứa bé này, lấy nó để ép tôi kết hôn với cô, để cô thuận lợi gả vào cửa, từ đó trở thành bà chủ nhà giàu?”Trong lĩnh vực y tế, nhà họ Mộ cũng có sản nghiệp khổng lồ, hơn nữa còn có một kho t*ng trùng riêng, đây là cấm địa cơ mật, dùng để bảo quản t*ng trùng các thế hệ nhà họ Mộ.t*ng trùng trong kho, phần lớn đều được thu thập từ những người đàn ông của nhà họ Mộ khi tuổi còn trẻ, dùng công nghệ tiên tiến để bảo quản trong kho lạnh, vì mục đích nối dõi tông đường.

Nét cười trên mặt Mạnh Tinh Tuyết cứng đờ, bị anh ta đẩy ra lập tức trượt ngã trên ghế sofa, toàn thân vô lực.

Không để ý đến biểu cảm mất mát của cô ta, Mộ Yến Thừa không thương tiếc chất vấn: “Mộ Tinh Tuyết, cô đang đùa cái gì vậy?”

"..."

“Không thể, không thể nào! Sao cô lại có thể có thai?”

Anh ta vẫn khó có thể tin được: “Đứa nhỏ này, sao có thể là con của tôi được?”

Câu hỏi bạc tình lãnh khốc, như thể sấm chớp giữa trời quang đánh thẳng vào Mạnh Tinh Tuyết, đâm thẳng vào tận tim cô ta, máu chảy đầm đìa!

“Sao có thể?... Nếu đứa trẻ này không phải của anh, còn có thể là của ai?”

Cô ta gần như kêu gào hỏi lại, nước mắt chảy dọc theo gò má.

Mộ Yến Thừa bị nước mắt cô ta làm cho động lòng, dẫu sao cũng không phải không có chút tình cảm nào với cô ta, thấy Mạnh Tinh Tuyết khóc, trong lòng cũng mềm đi mấy phần, bởi vậy giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước, bất giác dịu giọng đi vài phần: “Không phải cô vẫn luôn uống thuốc sao?”

Anh ta cũng giống như hầu hết đàn ông, không muốn bị ràng buộc, cũng không muốn có bất kỳ sai sót nào, nên vẫn dặn cô ta uống thuốc, thậm chí lúc đầu còn phải tận mắt nhìn thấy cô ta uống thuốc tránh thai định kỳ mới có thể yên tâm lên giường.

Về sau, cô ta vẫn luôn uống thuốc đúng kỳ, hoàn toàn không muốn gây phiền toái cho Mộ Yến Thừa.

Anh ta cũng tin tưởng Mạnh Tinh Tuyết nên về sau không còn dặn dò nữa.

“Không phải cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai sao?”

Trong mắt Mộ Yến Thừa nhanh chóng hiện lên nghi ngờ: “Chẳng lẽ, cô dừng uống thuốc rồi?”

“Không có!”

Mạnh Tinh Tuyết càng ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc đến mắt cũng sưng đỏ, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu: “Em chưa bao giờ dừng uống thuốc tránh thai! Những gì em đã hứa với anh, em đều làm được!”

“Vậy làm sao mà có thai được?”

Giọng Mộ Yến Thừa rất cao, mặt mày nhíu chặt, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ khi anh ta không có ở đây, cô ta ở bên ngoài chơi bời phong lưu rồi có thai ngoài ý muốn?

Hoài nghi nhưng anh ta cũng không tỏ rõ thái độ gì, có điều Mạnh Tinh Tuyết sao mà không hiểu ánh mắt kia, ánh mắt nghi ngờ kia như một nhát dao chém vào lòng cô ta, cô ta đẩy mạnh vai Mộ Yến Thừa, tuyệt vọng nói: “Anh nghi ngờ tôi làm chuyện có lỗi với anh sao? Không có! Thật sự không có! Cho nên không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, được không? Nếu anh còn nghi ngờ, không tin tôi, tôi có thể cùng anh đi kiểm tra DNA!”

Mộ Yến Thừa nhất thời mềm lòng, nhưng giờ phút này, tâm loạn như ma, cho nên cũng không còn tâm trạng để ý tới cảm nhận của cô ta!

Anh ta nói ra câu tiếp theo hoàn toàn bạc tình: “Tinh Tuyết, cô sẽ không nói cho tôi biết, cô dùng thủ đoạn nào để có đứa nhỏ này đúng không? Chính là vọng tưởng mẹ vinh nhờ con, dùng thủ đoạn vụng trộm để mang thai đứa bé này, lấy nó để ép tôi kết hôn với cô, để cô thuận lợi gả vào cửa, từ đó trở thành bà chủ nhà giàu?”

Trong lĩnh vực y tế, nhà họ Mộ cũng có sản nghiệp khổng lồ, hơn nữa còn có một kho t*ng trùng riêng, đây là cấm địa cơ mật, dùng để bảo quản t*ng trùng các thế hệ nhà họ Mộ.

t*ng trùng trong kho, phần lớn đều được thu thập từ những người đàn ông của nhà họ Mộ khi tuổi còn trẻ, dùng công nghệ tiên tiến để bảo quản trong kho lạnh, vì mục đích nối dõi tông đường.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nét cười trên mặt Mạnh Tinh Tuyết cứng đờ, bị anh ta đẩy ra lập tức trượt ngã trên ghế sofa, toàn thân vô lực.Không để ý đến biểu cảm mất mát của cô ta, Mộ Yến Thừa không thương tiếc chất vấn: “Mộ Tinh Tuyết, cô đang đùa cái gì vậy?”"..."“Không thể, không thể nào! Sao cô lại có thể có thai?”Anh ta vẫn khó có thể tin được: “Đứa nhỏ này, sao có thể là con của tôi được?”Câu hỏi bạc tình lãnh khốc, như thể sấm chớp giữa trời quang đánh thẳng vào Mạnh Tinh Tuyết, đâm thẳng vào tận tim cô ta, máu chảy đầm đìa!“Sao có thể?... Nếu đứa trẻ này không phải của anh, còn có thể là của ai?”Cô ta gần như kêu gào hỏi lại, nước mắt chảy dọc theo gò má.Mộ Yến Thừa bị nước mắt cô ta làm cho động lòng, dẫu sao cũng không phải không có chút tình cảm nào với cô ta, thấy Mạnh Tinh Tuyết khóc, trong lòng cũng mềm đi mấy phần, bởi vậy giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước, bất giác dịu giọng đi vài phần: “Không phải cô vẫn luôn uống thuốc sao?”Anh ta cũng giống như hầu hết đàn ông, không muốn bị ràng buộc, cũng không muốn có bất kỳ sai sót nào, nên vẫn dặn cô ta uống thuốc, thậm chí lúc đầu còn phải tận mắt nhìn thấy cô ta uống thuốc tránh thai định kỳ mới có thể yên tâm lên giường.Về sau, cô ta vẫn luôn uống thuốc đúng kỳ, hoàn toàn không muốn gây phiền toái cho Mộ Yến Thừa.Anh ta cũng tin tưởng Mạnh Tinh Tuyết nên về sau không còn dặn dò nữa.“Không phải cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai sao?”Trong mắt Mộ Yến Thừa nhanh chóng hiện lên nghi ngờ: “Chẳng lẽ, cô dừng uống thuốc rồi?”“Không có!”Mạnh Tinh Tuyết càng ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc đến mắt cũng sưng đỏ, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu: “Em chưa bao giờ dừng uống thuốc tránh thai! Những gì em đã hứa với anh, em đều làm được!”“Vậy làm sao mà có thai được?”Giọng Mộ Yến Thừa rất cao, mặt mày nhíu chặt, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ khi anh ta không có ở đây, cô ta ở bên ngoài chơi bời phong lưu rồi có thai ngoài ý muốn?Hoài nghi nhưng anh ta cũng không tỏ rõ thái độ gì, có điều Mạnh Tinh Tuyết sao mà không hiểu ánh mắt kia, ánh mắt nghi ngờ kia như một nhát dao chém vào lòng cô ta, cô ta đẩy mạnh vai Mộ Yến Thừa, tuyệt vọng nói: “Anh nghi ngờ tôi làm chuyện có lỗi với anh sao? Không có! Thật sự không có! Cho nên không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, được không? Nếu anh còn nghi ngờ, không tin tôi, tôi có thể cùng anh đi kiểm tra DNA!”Mộ Yến Thừa nhất thời mềm lòng, nhưng giờ phút này, tâm loạn như ma, cho nên cũng không còn tâm trạng để ý tới cảm nhận của cô ta!Anh ta nói ra câu tiếp theo hoàn toàn bạc tình: “Tinh Tuyết, cô sẽ không nói cho tôi biết, cô dùng thủ đoạn nào để có đứa nhỏ này đúng không? Chính là vọng tưởng mẹ vinh nhờ con, dùng thủ đoạn vụng trộm để mang thai đứa bé này, lấy nó để ép tôi kết hôn với cô, để cô thuận lợi gả vào cửa, từ đó trở thành bà chủ nhà giàu?”Trong lĩnh vực y tế, nhà họ Mộ cũng có sản nghiệp khổng lồ, hơn nữa còn có một kho t*ng trùng riêng, đây là cấm địa cơ mật, dùng để bảo quản t*ng trùng các thế hệ nhà họ Mộ.t*ng trùng trong kho, phần lớn đều được thu thập từ những người đàn ông của nhà họ Mộ khi tuổi còn trẻ, dùng công nghệ tiên tiến để bảo quản trong kho lạnh, vì mục đích nối dõi tông đường.

Chương 2146: Đứa Nhỏ Này Làm Sao Có Thể Là Con Của Tôi