Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…

Chương 1109

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Duyệt tận gốc mối họa! Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng! Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu. Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống. Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi. “Ba.” Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự… Khủng khiếp vậy sao?” Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên. Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng. “Alo?” Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên. “Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!” Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ. Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế. Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác! Lạnh lẽo đến cực điểm! “Tắt, tắt máy lạnh đi…” Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói. “Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng. “Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói. Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta. Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại. Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực! Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta! ““Tút.” Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi. “Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”

Duyệt tận gốc mối họa!

 

Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng!

 

Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu.

 

Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống.

 

Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi.

 

“Ba.”

 

Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự…

 

Khủng khiếp vậy sao?”

 

Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên.

 

Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng.

 

“Alo?”

 

Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên.

 

“Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!”

 

Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ.

 

Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế.

 

Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác!

 

Lạnh lẽo đến cực điểm!

 

“Tắt, tắt máy lạnh đi…”

 

Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói.

 

“Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng.

 

“Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói.

 

Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta.

 

Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại.

 

Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực!

 

Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta!

 

““Tút.”

 

Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi.

 

“Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Duyệt tận gốc mối họa! Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng! Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu. Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống. Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi. “Ba.” Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự… Khủng khiếp vậy sao?” Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên. Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng. “Alo?” Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên. “Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!” Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ. Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế. Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác! Lạnh lẽo đến cực điểm! “Tắt, tắt máy lạnh đi…” Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói. “Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng. “Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói. Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta. Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại. Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực! Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta! ““Tút.” Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi. “Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”

Chương 1109