Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2212: Cậu Là Người Keo Kiệt Như Vậy Sao

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Thích thích.”Tiểu Dịch Thần gật đầu liên tục, sợ Cung Kiệt hối hận, khẩn trương ôm quà vào trong ngực, cười hì hì, khác với sự lạnh lùng và lạnh nhạt lúc trước, ôm cổ Cung Kiệt, vô cùng thân mật cọ xát khuôn mặt tuấn tú của anh, “Cảm ơn quà năm mới của cậu, cháu cực kỳ thích!”“Cháu thích là được rồi!”“Nhưng mà cậu không được hối hận nha…! Nếu quà đã tặng rồi, không thể lấy trở về đâu nha!” Tiểu Dịch Thần cảnh giác nói.Khóe môi Cung Kiệt giật giật một phen, nhịn không được véo khuôn mặt của thằng nhóc đó, bất mãn nói, “Cậu là người keo kiệt như vậy sao?”“Giống…”Cung Kiệt im lặng, “…”Anh đột nhiên đưa tay ra cướp lấy, “Vậy mà nói cậu keo kiệt, cháu trả quà lại cho cậu.”“Không!”Tiểu Dịch Thần vội vàng bảo vệ, nhảy từ trên người anh xuống, chạy đến chỗ Mộ Nhã Triết, bò lên trên người Mộ Nhã Triết, ôm Mộ Nhã Triết tố cáo, “Cha à, cha phải bảo vệ con! Đừng để cậu cướp lấy quà của con!”Đầu lông mày của Cung Kiệt căng mạnh lên, nghiến răng nghiến lợi.Thằng nhóc này!Tuyệt không biết cảm kích!Cậu có biết hay không, du thuyền này cực kỳ đắt tiền, đem du thuyền đưa cho thằng nhóc này, đã không thể nghi ngờ là cắt một miếng thịt của anh đưa cho cậu, vậy mà một câu lời hay cũng không có, lại còn chạy đến chỗ cha mình tố cáo!Anh muốn nghe một câu ‘Cậu thật hào phóng’ cơ!Kết quả, nói anh là quỷ hẹp hòi?Anh có thể không tức giận được sao.Mộ Nhã Triết nâng trán, dở khóc dở cười, “Tiểu Dịch Thần, cậu con có tiền, không cần du thuyền này. Con không cần phải đề phòng cậu như phòng cướp vậy đâu?”Cung Kiệt im lặng rồi.Cướp sao?Anh rể này của anh không đáng yêu, sao có thể nói lời khó nghe như vậy.Cái gì mà đề phòng cướp chứ?Hữu Hữu nghe thấy tiếng động lớn ở trong phòng khách, ló đầu từ trong phòng bếp ra, thấy Cung Kiệt ngồi bên cạnh bàn, kinh ngạc vui mừng nói, “Cung… Cậu, cậu tới rồi à?”Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Hữu Hữu, lập tức giơ chìa khóa du thuyền trong tay lên, khoe trắng trợn, “Hữu Hữu, em xem, cậu tặng quà cho anh, là một chiếc du thuyền xa hoa đó…!”Du thuyền tư nhân xa hoa…Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu ở bên cạnh đều lấy làm kinh hãi, mà Tương Ngọc và Vân Cầm lệ lại càng giật mình hơn.Bọn họ đều tò mò quà Cung Kiệt tặng cho đứa bé là gì, nhìn Mộ Dịch Thần hưng phấn hoa tay múa chân nói, kết quả nói là một chiếc du thuyền xa hoa, ngoại trừ Mộ Nhã Triết, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.“Du thuyền sao?”Vân Cầm Lệ có chút khó có thể tin, trong lòng yên lặng hoài nghi, sao có thể thật sự đưa một du thuyền, chắc là mô hình mô phỏng đi!Mộ Dịch Thần là đứa bé nhỏ như vậy, nếu thật sự tặng một du thuyền xa hoa, quà cũng quá lớn rồi.Người này phải có bao nhiêu tiền, mới có thể tùy tiện ra tay hào phóng như vậy!Mà Vân Nghiệp Trình lại cảm thấy, quà Cung Kiệt tặng quá quý giá rồi!Không nói đến chuyện du thuyền này là mô hình hay là thật, riêng trên chìa khóa có khảm kim cương, giá trị cũng quá xa xỉ rồi!Một món quà lớn như vậy, đưa cho một đứa bé, có phải quá quý giá rồi không.Hữu Hữu vừa nghe, giật mình một cái, ngầm oán thầm, Cung Kiệt quá hào phóng rồi, đưa cho Tiểu Dịch Thần một cái du thuyền, cậu lập tức đi đến trước mặt Cung Kiệt, mở tay ra, cười tít mắt hỏi, “Cậu, cậu chuẩn bị quà năm mới cho cháu chưa?”Phương thức đúng lý hợp tình đòi quà, hai đứa bé thật sự không có khác biệt.

“Thích thích.”

Tiểu Dịch Thần gật đầu liên tục, sợ Cung Kiệt hối hận, khẩn trương ôm quà vào trong ngực, cười hì hì, khác với sự lạnh lùng và lạnh nhạt lúc trước, ôm cổ Cung Kiệt, vô cùng thân mật cọ xát khuôn mặt tuấn tú của anh, “Cảm ơn quà năm mới của cậu, cháu cực kỳ thích!”

“Cháu thích là được rồi!”

“Nhưng mà cậu không được hối hận nha…! Nếu quà đã tặng rồi, không thể lấy trở về đâu nha!” Tiểu Dịch Thần cảnh giác nói.

Khóe môi Cung Kiệt giật giật một phen, nhịn không được véo khuôn mặt của thằng nhóc đó, bất mãn nói, “Cậu là người keo kiệt như vậy sao?”

“Giống…”

Cung Kiệt im lặng, “…”

Anh đột nhiên đưa tay ra cướp lấy, “Vậy mà nói cậu keo kiệt, cháu trả quà lại cho cậu.”

“Không!”

Tiểu Dịch Thần vội vàng bảo vệ, nhảy từ trên người anh xuống, chạy đến chỗ Mộ Nhã Triết, bò lên trên người Mộ Nhã Triết, ôm Mộ Nhã Triết tố cáo, “Cha à, cha phải bảo vệ con! Đừng để cậu cướp lấy quà của con!”

Đầu lông mày của Cung Kiệt căng mạnh lên, nghiến răng nghiến lợi.

Thằng nhóc này!

Tuyệt không biết cảm kích!

Cậu có biết hay không, du thuyền này cực kỳ đắt tiền, đem du thuyền đưa cho thằng nhóc này, đã không thể nghi ngờ là cắt một miếng thịt của anh đưa cho cậu, vậy mà một câu lời hay cũng không có, lại còn chạy đến chỗ cha mình tố cáo!

Anh muốn nghe một câu ‘Cậu thật hào phóng’ cơ!

Kết quả, nói anh là quỷ hẹp hòi?

Anh có thể không tức giận được sao.

Mộ Nhã Triết nâng trán, dở khóc dở cười, “Tiểu Dịch Thần, cậu con có tiền, không cần du thuyền này. Con không cần phải đề phòng cậu như phòng cướp vậy đâu?”

Cung Kiệt im lặng rồi.

Cướp sao?

Anh rể này của anh không đáng yêu, sao có thể nói lời khó nghe như vậy.

Cái gì mà đề phòng cướp chứ?

Hữu Hữu nghe thấy tiếng động lớn ở trong phòng khách, ló đầu từ trong phòng bếp ra, thấy Cung Kiệt ngồi bên cạnh bàn, kinh ngạc vui mừng nói, “Cung… Cậu, cậu tới rồi à?”

Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Hữu Hữu, lập tức giơ chìa khóa du thuyền trong tay lên, khoe trắng trợn, “Hữu Hữu, em xem, cậu tặng quà cho anh, là một chiếc du thuyền xa hoa đó…!”

Du thuyền tư nhân xa hoa…

Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu ở bên cạnh đều lấy làm kinh hãi, mà Tương Ngọc và Vân Cầm lệ lại càng giật mình hơn.

Bọn họ đều tò mò quà Cung Kiệt tặng cho đứa bé là gì, nhìn Mộ Dịch Thần hưng phấn hoa tay múa chân nói, kết quả nói là một chiếc du thuyền xa hoa, ngoại trừ Mộ Nhã Triết, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

“Du thuyền sao?”

Vân Cầm Lệ có chút khó có thể tin, trong lòng yên lặng hoài nghi, sao có thể thật sự đưa một du thuyền, chắc là mô hình mô phỏng đi!

Mộ Dịch Thần là đứa bé nhỏ như vậy, nếu thật sự tặng một du thuyền xa hoa, quà cũng quá lớn rồi.

Người này phải có bao nhiêu tiền, mới có thể tùy tiện ra tay hào phóng như vậy!

Mà Vân Nghiệp Trình lại cảm thấy, quà Cung Kiệt tặng quá quý giá rồi!

Không nói đến chuyện du thuyền này là mô hình hay là thật, riêng trên chìa khóa có khảm kim cương, giá trị cũng quá xa xỉ rồi!

Một món quà lớn như vậy, đưa cho một đứa bé, có phải quá quý giá rồi không.

Hữu Hữu vừa nghe, giật mình một cái, ngầm oán thầm, Cung Kiệt quá hào phóng rồi, đưa cho Tiểu Dịch Thần một cái du thuyền, cậu lập tức đi đến trước mặt Cung Kiệt, mở tay ra, cười tít mắt hỏi, “Cậu, cậu chuẩn bị quà năm mới cho cháu chưa?”

Phương thức đúng lý hợp tình đòi quà, hai đứa bé thật sự không có khác biệt.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Thích thích.”Tiểu Dịch Thần gật đầu liên tục, sợ Cung Kiệt hối hận, khẩn trương ôm quà vào trong ngực, cười hì hì, khác với sự lạnh lùng và lạnh nhạt lúc trước, ôm cổ Cung Kiệt, vô cùng thân mật cọ xát khuôn mặt tuấn tú của anh, “Cảm ơn quà năm mới của cậu, cháu cực kỳ thích!”“Cháu thích là được rồi!”“Nhưng mà cậu không được hối hận nha…! Nếu quà đã tặng rồi, không thể lấy trở về đâu nha!” Tiểu Dịch Thần cảnh giác nói.Khóe môi Cung Kiệt giật giật một phen, nhịn không được véo khuôn mặt của thằng nhóc đó, bất mãn nói, “Cậu là người keo kiệt như vậy sao?”“Giống…”Cung Kiệt im lặng, “…”Anh đột nhiên đưa tay ra cướp lấy, “Vậy mà nói cậu keo kiệt, cháu trả quà lại cho cậu.”“Không!”Tiểu Dịch Thần vội vàng bảo vệ, nhảy từ trên người anh xuống, chạy đến chỗ Mộ Nhã Triết, bò lên trên người Mộ Nhã Triết, ôm Mộ Nhã Triết tố cáo, “Cha à, cha phải bảo vệ con! Đừng để cậu cướp lấy quà của con!”Đầu lông mày của Cung Kiệt căng mạnh lên, nghiến răng nghiến lợi.Thằng nhóc này!Tuyệt không biết cảm kích!Cậu có biết hay không, du thuyền này cực kỳ đắt tiền, đem du thuyền đưa cho thằng nhóc này, đã không thể nghi ngờ là cắt một miếng thịt của anh đưa cho cậu, vậy mà một câu lời hay cũng không có, lại còn chạy đến chỗ cha mình tố cáo!Anh muốn nghe một câu ‘Cậu thật hào phóng’ cơ!Kết quả, nói anh là quỷ hẹp hòi?Anh có thể không tức giận được sao.Mộ Nhã Triết nâng trán, dở khóc dở cười, “Tiểu Dịch Thần, cậu con có tiền, không cần du thuyền này. Con không cần phải đề phòng cậu như phòng cướp vậy đâu?”Cung Kiệt im lặng rồi.Cướp sao?Anh rể này của anh không đáng yêu, sao có thể nói lời khó nghe như vậy.Cái gì mà đề phòng cướp chứ?Hữu Hữu nghe thấy tiếng động lớn ở trong phòng khách, ló đầu từ trong phòng bếp ra, thấy Cung Kiệt ngồi bên cạnh bàn, kinh ngạc vui mừng nói, “Cung… Cậu, cậu tới rồi à?”Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Hữu Hữu, lập tức giơ chìa khóa du thuyền trong tay lên, khoe trắng trợn, “Hữu Hữu, em xem, cậu tặng quà cho anh, là một chiếc du thuyền xa hoa đó…!”Du thuyền tư nhân xa hoa…Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu ở bên cạnh đều lấy làm kinh hãi, mà Tương Ngọc và Vân Cầm lệ lại càng giật mình hơn.Bọn họ đều tò mò quà Cung Kiệt tặng cho đứa bé là gì, nhìn Mộ Dịch Thần hưng phấn hoa tay múa chân nói, kết quả nói là một chiếc du thuyền xa hoa, ngoại trừ Mộ Nhã Triết, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.“Du thuyền sao?”Vân Cầm Lệ có chút khó có thể tin, trong lòng yên lặng hoài nghi, sao có thể thật sự đưa một du thuyền, chắc là mô hình mô phỏng đi!Mộ Dịch Thần là đứa bé nhỏ như vậy, nếu thật sự tặng một du thuyền xa hoa, quà cũng quá lớn rồi.Người này phải có bao nhiêu tiền, mới có thể tùy tiện ra tay hào phóng như vậy!Mà Vân Nghiệp Trình lại cảm thấy, quà Cung Kiệt tặng quá quý giá rồi!Không nói đến chuyện du thuyền này là mô hình hay là thật, riêng trên chìa khóa có khảm kim cương, giá trị cũng quá xa xỉ rồi!Một món quà lớn như vậy, đưa cho một đứa bé, có phải quá quý giá rồi không.Hữu Hữu vừa nghe, giật mình một cái, ngầm oán thầm, Cung Kiệt quá hào phóng rồi, đưa cho Tiểu Dịch Thần một cái du thuyền, cậu lập tức đi đến trước mặt Cung Kiệt, mở tay ra, cười tít mắt hỏi, “Cậu, cậu chuẩn bị quà năm mới cho cháu chưa?”Phương thức đúng lý hợp tình đòi quà, hai đứa bé thật sự không có khác biệt.

Chương 2212: Cậu Là Người Keo Kiệt Như Vậy Sao