Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2252: Không Bắt Được Trọng Điểm
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nụ hôn bá đạo mà điên cuồng, giống như hơi rượu thơm ngon mà tinh khiết, khiến cho cô say đến mức đắm chìm trong đó.Người đàn ông trước mặt, anh tuấn mà lười biếng, khắp người tỏa ra thứ khí chất mê hoặc lòng người.Cô nhìn anh, hơi nuốt nước miếng một cái.Động tác rất nhỏ này lại để cho anh nhìn thấy, anh khẽ cười.Vân Thi Thi buông mày, chớp chớp mắt thẹn thùng.Anh hơi lười biếng, hà hơi bên tai cô.Cô oán giận nói: "Bình thường anh ăn nhiều như vậy, sao không thấy người anh thêm được cân thịt nào."Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Ngốc nghếch, thể chất của anh chính là như vậy."Hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai cô.Cứ như vậy, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô.Mặc dù có chút trúc trắc, nhưng cũng coi như là biết học hỏi.Cô ngẩng đầu liếc anh một cái hờn dỗi, có chút buồn bực trong lòng.Mí mắt Vân thi Thi nhảy loạn, đầu óc hỗn độn, cho nên động tác bị rối loạn, tiết tấu trở nên dồn dập.Cô không chịu nổi, cắn cắn môi, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức giận, cho nên trong lúc thất thần..."Á..."Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô: "Thi Thi...""A, anh làm sao thế..."Anh đang ngậm vành tai cô, cũng cố ý làm cho cô bị đau, bất mãn oán trách: "Đúng là tay chân vụng về!""Hừ, còn lảm nhảm nữa thì em phế anh luôn!""Em dám?""Anh thử xem em có dám không?""A! Em dám thì làm thử xem?""Anh cho rằng ai sợ ai chứ?"Anh không khỏi bật cười, trong mắt ánh lên chút nghiền ngẫm, nắm lấy cằm cô, bắt đầu hôn xuống, nhỏ giọng nói bên khóe môi cô: "Cô nàng ngốc nghếch lại thích mạnh miệng này!"Sau đó, anh cũng không bị động nữa, đổi sang thế chủ động ra tay.Mộ Nhã Triết vòng tay ôm lấy vai cô, để cô quay lưng về phía mình, hùng hổ giữ lấy cô từ phía sau.Thân thể của cô run lên, trên mặt xuất hiện thêm một tầng đỏ, dáng vẻ quả thực vô cùng mê người.Ý cười trong mắt anh càng sâu....Sau khi chấm dứt, Mộ Nhã Triết ôm cô lên giường, kéo chăn lên đắp kín người cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.Nhưng mà người phụ nữ trong lòng anh lại không chịu an phận, bàn tay nhỏ không ngừng tác loạn trên người anh.Mộ Nhã Triết hơi bất mãn bắt lấy tay cô, nghiêm khắc hỏi: "Làm cái gì thế hả?""Em...""Hử?"Vân Thi Thi nổi lên dũng khí, lớn gan lớn mật nói: "Em muốn xem thử xem, sờ cơ bụng anh thì sẽ có cảm giác gì."Mộ Nhã Triết xanh mặt: "...""Chỉ sờ một chút thôi cũng không được sao?" Trong lòng Vân Thi Thi tràn đầy hiếu kỳ, lại làm nũng hôn anh: "Anh để em thỏa mãn sự tò mò đi!""Không được!"Anh dứt khoát cự tuyệt.Vân Thi Thi ra vẻ đáng thương mím môi lại, trách cứ: "Anh thật vô tình! Vừa rồi lúc anh thoải mái thì cho em sờ soạng, bây giờ lại không cho em sờ một chút, đúng là đồ hẹp hòi!"Mộ Nhã Triết cũng không để ý đến cô, nắm chặt lấy tay cô, không để cô được toại nguyện.Anh không cho, cô lại càng muốn làm trái, liền thò tay xuống mò mẫm.Nhưng tay cô vừa duỗi ra, anh lập tức xoay người, tránh né sự đụng chạm của cô, không chịu cho cô sờ mó.Vân Thi Thi bắt đầu không thèm kiêng nể gì nữa, bắt đầu tiến công, hai người ở trong chăn làm loạn một hồi, đẩy tới đẩy lui.Cuối cùng, cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, Vân Thi Thi vẫn không chịu cam lòng, giống như chưa đạt được mục đích thì còn chưa chịu ngừng, vẫn giở trò với anh, nhất quyết phải thể nghiệm cái cảm giác kia.
Nụ hôn bá đạo mà điên cuồng, giống như hơi rượu thơm ngon mà tinh khiết, khiến cho cô say đến mức đắm chìm trong đó.
Người đàn ông trước mặt, anh tuấn mà lười biếng, khắp người tỏa ra thứ khí chất mê hoặc lòng người.
Cô nhìn anh, hơi nuốt nước miếng một cái.
Động tác rất nhỏ này lại để cho anh nhìn thấy, anh khẽ cười.
Vân Thi Thi buông mày, chớp chớp mắt thẹn thùng.
Anh hơi lười biếng, hà hơi bên tai cô.
Cô oán giận nói: "Bình thường anh ăn nhiều như vậy, sao không thấy người anh thêm được cân thịt nào."
Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Ngốc nghếch, thể chất của anh chính là như vậy."
Hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai cô.
Cứ như vậy, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô.
Mặc dù có chút trúc trắc, nhưng cũng coi như là biết học hỏi.
Cô ngẩng đầu liếc anh một cái hờn dỗi, có chút buồn bực trong lòng.
Mí mắt Vân thi Thi nhảy loạn, đầu óc hỗn độn, cho nên động tác bị rối loạn, tiết tấu trở nên dồn dập.
Cô không chịu nổi, cắn cắn môi, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức giận, cho nên trong lúc thất thần...
"Á..."
Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô: "Thi Thi..."
"A, anh làm sao thế..."
Anh đang ngậm vành tai cô, cũng cố ý làm cho cô bị đau, bất mãn oán trách: "Đúng là tay chân vụng về!"
"Hừ, còn lảm nhảm nữa thì em phế anh luôn!"
"Em dám?"
"Anh thử xem em có dám không?"
"A! Em dám thì làm thử xem?"
"Anh cho rằng ai sợ ai chứ?"
Anh không khỏi bật cười, trong mắt ánh lên chút nghiền ngẫm, nắm lấy cằm cô, bắt đầu hôn xuống, nhỏ giọng nói bên khóe môi cô: "Cô nàng ngốc nghếch lại thích mạnh miệng này!"
Sau đó, anh cũng không bị động nữa, đổi sang thế chủ động ra tay.
Mộ Nhã Triết vòng tay ôm lấy vai cô, để cô quay lưng về phía mình, hùng hổ giữ lấy cô từ phía sau.
Thân thể của cô run lên, trên mặt xuất hiện thêm một tầng đỏ, dáng vẻ quả thực vô cùng mê người.
Ý cười trong mắt anh càng sâu.
...
Sau khi chấm dứt, Mộ Nhã Triết ôm cô lên giường, kéo chăn lên đắp kín người cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Nhưng mà người phụ nữ trong lòng anh lại không chịu an phận, bàn tay nhỏ không ngừng tác loạn trên người anh.
Mộ Nhã Triết hơi bất mãn bắt lấy tay cô, nghiêm khắc hỏi: "Làm cái gì thế hả?"
"Em..."
"Hử?"
Vân Thi Thi nổi lên dũng khí, lớn gan lớn mật nói: "Em muốn xem thử xem, sờ cơ bụng anh thì sẽ có cảm giác gì."
Mộ Nhã Triết xanh mặt: "..."
"Chỉ sờ một chút thôi cũng không được sao?" Trong lòng Vân Thi Thi tràn đầy hiếu kỳ, lại làm nũng hôn anh: "Anh để em thỏa mãn sự tò mò đi!"
"Không được!"
Anh dứt khoát cự tuyệt.
Vân Thi Thi ra vẻ đáng thương mím môi lại, trách cứ: "Anh thật vô tình! Vừa rồi lúc anh thoải mái thì cho em sờ soạng, bây giờ lại không cho em sờ một chút, đúng là đồ hẹp hòi!"
Mộ Nhã Triết cũng không để ý đến cô, nắm chặt lấy tay cô, không để cô được toại nguyện.
Anh không cho, cô lại càng muốn làm trái, liền thò tay xuống mò mẫm.
Nhưng tay cô vừa duỗi ra, anh lập tức xoay người, tránh né sự đụng chạm của cô, không chịu cho cô sờ mó.
Vân Thi Thi bắt đầu không thèm kiêng nể gì nữa, bắt đầu tiến công, hai người ở trong chăn làm loạn một hồi, đẩy tới đẩy lui.
Cuối cùng, cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, Vân Thi Thi vẫn không chịu cam lòng, giống như chưa đạt được mục đích thì còn chưa chịu ngừng, vẫn giở trò với anh, nhất quyết phải thể nghiệm cái cảm giác kia.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nụ hôn bá đạo mà điên cuồng, giống như hơi rượu thơm ngon mà tinh khiết, khiến cho cô say đến mức đắm chìm trong đó.Người đàn ông trước mặt, anh tuấn mà lười biếng, khắp người tỏa ra thứ khí chất mê hoặc lòng người.Cô nhìn anh, hơi nuốt nước miếng một cái.Động tác rất nhỏ này lại để cho anh nhìn thấy, anh khẽ cười.Vân Thi Thi buông mày, chớp chớp mắt thẹn thùng.Anh hơi lười biếng, hà hơi bên tai cô.Cô oán giận nói: "Bình thường anh ăn nhiều như vậy, sao không thấy người anh thêm được cân thịt nào."Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Ngốc nghếch, thể chất của anh chính là như vậy."Hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai cô.Cứ như vậy, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô.Mặc dù có chút trúc trắc, nhưng cũng coi như là biết học hỏi.Cô ngẩng đầu liếc anh một cái hờn dỗi, có chút buồn bực trong lòng.Mí mắt Vân thi Thi nhảy loạn, đầu óc hỗn độn, cho nên động tác bị rối loạn, tiết tấu trở nên dồn dập.Cô không chịu nổi, cắn cắn môi, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức giận, cho nên trong lúc thất thần..."Á..."Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô: "Thi Thi...""A, anh làm sao thế..."Anh đang ngậm vành tai cô, cũng cố ý làm cho cô bị đau, bất mãn oán trách: "Đúng là tay chân vụng về!""Hừ, còn lảm nhảm nữa thì em phế anh luôn!""Em dám?""Anh thử xem em có dám không?""A! Em dám thì làm thử xem?""Anh cho rằng ai sợ ai chứ?"Anh không khỏi bật cười, trong mắt ánh lên chút nghiền ngẫm, nắm lấy cằm cô, bắt đầu hôn xuống, nhỏ giọng nói bên khóe môi cô: "Cô nàng ngốc nghếch lại thích mạnh miệng này!"Sau đó, anh cũng không bị động nữa, đổi sang thế chủ động ra tay.Mộ Nhã Triết vòng tay ôm lấy vai cô, để cô quay lưng về phía mình, hùng hổ giữ lấy cô từ phía sau.Thân thể của cô run lên, trên mặt xuất hiện thêm một tầng đỏ, dáng vẻ quả thực vô cùng mê người.Ý cười trong mắt anh càng sâu....Sau khi chấm dứt, Mộ Nhã Triết ôm cô lên giường, kéo chăn lên đắp kín người cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.Nhưng mà người phụ nữ trong lòng anh lại không chịu an phận, bàn tay nhỏ không ngừng tác loạn trên người anh.Mộ Nhã Triết hơi bất mãn bắt lấy tay cô, nghiêm khắc hỏi: "Làm cái gì thế hả?""Em...""Hử?"Vân Thi Thi nổi lên dũng khí, lớn gan lớn mật nói: "Em muốn xem thử xem, sờ cơ bụng anh thì sẽ có cảm giác gì."Mộ Nhã Triết xanh mặt: "...""Chỉ sờ một chút thôi cũng không được sao?" Trong lòng Vân Thi Thi tràn đầy hiếu kỳ, lại làm nũng hôn anh: "Anh để em thỏa mãn sự tò mò đi!""Không được!"Anh dứt khoát cự tuyệt.Vân Thi Thi ra vẻ đáng thương mím môi lại, trách cứ: "Anh thật vô tình! Vừa rồi lúc anh thoải mái thì cho em sờ soạng, bây giờ lại không cho em sờ một chút, đúng là đồ hẹp hòi!"Mộ Nhã Triết cũng không để ý đến cô, nắm chặt lấy tay cô, không để cô được toại nguyện.Anh không cho, cô lại càng muốn làm trái, liền thò tay xuống mò mẫm.Nhưng tay cô vừa duỗi ra, anh lập tức xoay người, tránh né sự đụng chạm của cô, không chịu cho cô sờ mó.Vân Thi Thi bắt đầu không thèm kiêng nể gì nữa, bắt đầu tiến công, hai người ở trong chăn làm loạn một hồi, đẩy tới đẩy lui.Cuối cùng, cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, Vân Thi Thi vẫn không chịu cam lòng, giống như chưa đạt được mục đích thì còn chưa chịu ngừng, vẫn giở trò với anh, nhất quyết phải thể nghiệm cái cảm giác kia.