Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…

Chương 11 79

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy? Hai cú vừa rồi như muốn đạp vào lòng mọi người, khiến bọn họ cảm thấy lồng ngực có chút run lên. Giang Ninh không quay đầu lại, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi. Còn Khôi Hùng, ngã xuống dưới bức tường, mắt mở to, nhưng vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được bàn tay và bàn chân của mình, nhưng nó không thể cử động được. Anh ta không biết đã gãy bao nhiêu xương, kiếp này anh ta sẽ không thể nào phục hồi được nữa. Ý có giấy chứng minh bệnh tâm thần, không cần phải chịu trách nhiệm, là có thể làm xăng bậy? Giang Ninh không quen với những người như vậy. “Ùng ục…ùng ục…” Thân hình cồng kềnh của Khôi Hùng rơi xuống đó, máu trào ra từ khóe miệng, và đôi mắt mở to đầy sợ hãi vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không đặt Khôi Hùng vào mắt chút nào. Anh không những không tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười. Cho rằng để một người bị bệnh tâm thần đến và ra tay gây phiền phức là được rồi? “Em cảm thấy dường như anh bị khinh thường.” Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng thực sự nghĩ như vậy. Cô đã từng gặp những đối thủ trước đây của Giang Ninh, cho dù đó là Phó Gia, những người ở phía đông nam, hay những người ở phía bắc, cũng đều là người có tiếng tăm. Người ở Nam đảo có chút quá đáng, để cho người bị bệnh thần kinh đối phó với Giang Ninh. Họ không biết rằng Giang Ninh cũng là một vị thần… Giang Ninh đảo mắt, không quan tâm chút nào, trong nháy mắt liền quên mất, nắm tay Lâm Vũ Chân đi dạo phố đi bộ. Rất nhanh. Trước cửa quán cà phê, nhiều người ra vào nhìn thấy Khôi Hùng nằm bất động trên mặt đất như vũng bùn, trông sắc mặt ai cũng rất khó coi. “Anh Phương, Khôi Hùng đã bỏ đi” Một trong số họ sắc mặt vô cùng xấu xí. Họ nghĩ rằng để cho Khôi Hùng mất trí hành động là đủ để giải quyết những vấn đề này. Ngay cả khi Khôi Hùng phải chịu trách nhiệm, thì có thể làm gì với anh ta nếu anh ta bị điên? Thật không ngờ, Khôi Hùng lại bị đánh đến thế kia! Phương Mật đứng đó không nói tiếng nào, đi thẳng vào cửa hàng khiến cô nhân viên rùng mình sợ hãi. “Quản lí, mở ra, tôi muốn xem” Khôi Hùng không chỉ bị phế đi, quả thật là một vũng bùn! Không ngờ tên đó lại có sức mạnh như vậy, đây không phải là người thường, Phương Mật cũng không ngốc, không tìm hiểu rõ đối phương mà lại vội vàng phạm ra tay, anh ta đã đã phạm sai lâm một lần rồi. Tuyệt đối, không thể có lần thứ hai! Anh ta muốn tạo dựng uy tín bây giờ, chứ không phải để phá hủy danh tiếng của mình! Nhân viên bán hàng không dám từ chối, mở màn hình máy tính lên, trên màn hình Giang Ninh cũng không thèm nhìn, chỉ dùng hai chân đá vào Khôi Hùng. Mặt Phương Mật đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Qủa nhiên là giàu kinh nghiệm, chẳng trách dám gây chuyện ở Nam đảo” Phương Mật nheo mắt.

Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy?

 

Hai cú vừa rồi như muốn đạp vào lòng mọi người, khiến bọn họ cảm thấy lồng ngực có chút run lên.

 

Giang Ninh không quay đầu lại, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi.

 

Còn Khôi Hùng, ngã xuống dưới bức tường, mắt mở to, nhưng vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được bàn tay và bàn chân của mình, nhưng nó không thể cử động được.

 

Anh ta không biết đã gãy bao nhiêu xương, kiếp này anh ta sẽ không thể nào phục hồi được nữa.

 

Ý có giấy chứng minh bệnh tâm thần, không cần phải chịu trách nhiệm, là có thể làm xăng bậy?

 

Giang Ninh không quen với những người như vậy.

 

“Ùng ục…ùng ục…”

 

Thân hình cồng kềnh của Khôi Hùng rơi xuống đó, máu trào ra từ khóe miệng, và đôi mắt mở to đầy sợ hãi vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không đặt Khôi Hùng vào mắt chút nào.

 

Anh không những không tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười.

 

Cho rằng để một người bị bệnh tâm thần đến và ra tay gây phiền phức là được rồi?

 

“Em cảm thấy dường như anh bị khinh thường.”

 

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng thực sự nghĩ như vậy.

 

Cô đã từng gặp những đối thủ trước đây của Giang Ninh, cho dù đó là Phó Gia, những người ở phía đông nam, hay những người ở phía bắc, cũng đều là người có tiếng tăm.

 

Người ở Nam đảo có chút quá đáng, để cho người bị bệnh thần kinh đối phó với Giang Ninh.

 

Họ không biết rằng Giang Ninh cũng là một vị thần…

 

Giang Ninh đảo mắt, không quan tâm chút nào, trong nháy mắt liền quên mất, nắm tay Lâm Vũ Chân đi dạo phố đi bộ.

 

Rất nhanh.

 

Trước cửa quán cà phê, nhiều người ra vào nhìn thấy Khôi Hùng nằm bất động trên mặt đất như vũng bùn, trông sắc mặt ai cũng rất khó coi.

 

“Anh Phương, Khôi Hùng đã bỏ đi” Một trong số họ sắc mặt vô cùng xấu xí.

 

Họ nghĩ rằng để cho Khôi Hùng mất trí hành động là đủ để giải quyết những vấn đề này.

 

Ngay cả khi Khôi Hùng phải chịu trách nhiệm, thì có thể làm gì với anh ta nếu anh ta bị điên?

 

Thật không ngờ, Khôi Hùng lại bị đánh đến thế kia!

 

Phương Mật đứng đó không nói tiếng nào, đi thẳng vào cửa hàng khiến cô nhân viên rùng mình sợ hãi.

 

“Quản lí, mở ra, tôi muốn xem” Khôi Hùng không chỉ bị phế đi, quả thật là một vũng bùn!

 

Không ngờ tên đó lại có sức mạnh như vậy, đây không phải là người thường, Phương Mật cũng không ngốc, không tìm hiểu rõ đối phương mà lại vội vàng phạm ra tay, anh ta đã đã phạm sai lâm một lần rồi.

 

Tuyệt đối, không thể có lần thứ hai!

 

Anh ta muốn tạo dựng uy tín bây giờ, chứ không phải để phá hủy danh tiếng của mình!

 

Nhân viên bán hàng không dám từ chối, mở màn hình máy tính lên, trên màn hình Giang Ninh cũng không thèm nhìn, chỉ dùng hai chân đá vào Khôi Hùng.

 

Mặt Phương Mật đột nhiên trở nên nghiêm túc.

 

“Qủa nhiên là giàu kinh nghiệm, chẳng trách dám gây chuyện ở Nam đảo” Phương Mật nheo mắt.

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy? Hai cú vừa rồi như muốn đạp vào lòng mọi người, khiến bọn họ cảm thấy lồng ngực có chút run lên. Giang Ninh không quay đầu lại, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi. Còn Khôi Hùng, ngã xuống dưới bức tường, mắt mở to, nhưng vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được bàn tay và bàn chân của mình, nhưng nó không thể cử động được. Anh ta không biết đã gãy bao nhiêu xương, kiếp này anh ta sẽ không thể nào phục hồi được nữa. Ý có giấy chứng minh bệnh tâm thần, không cần phải chịu trách nhiệm, là có thể làm xăng bậy? Giang Ninh không quen với những người như vậy. “Ùng ục…ùng ục…” Thân hình cồng kềnh của Khôi Hùng rơi xuống đó, máu trào ra từ khóe miệng, và đôi mắt mở to đầy sợ hãi vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không đặt Khôi Hùng vào mắt chút nào. Anh không những không tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười. Cho rằng để một người bị bệnh tâm thần đến và ra tay gây phiền phức là được rồi? “Em cảm thấy dường như anh bị khinh thường.” Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng thực sự nghĩ như vậy. Cô đã từng gặp những đối thủ trước đây của Giang Ninh, cho dù đó là Phó Gia, những người ở phía đông nam, hay những người ở phía bắc, cũng đều là người có tiếng tăm. Người ở Nam đảo có chút quá đáng, để cho người bị bệnh thần kinh đối phó với Giang Ninh. Họ không biết rằng Giang Ninh cũng là một vị thần… Giang Ninh đảo mắt, không quan tâm chút nào, trong nháy mắt liền quên mất, nắm tay Lâm Vũ Chân đi dạo phố đi bộ. Rất nhanh. Trước cửa quán cà phê, nhiều người ra vào nhìn thấy Khôi Hùng nằm bất động trên mặt đất như vũng bùn, trông sắc mặt ai cũng rất khó coi. “Anh Phương, Khôi Hùng đã bỏ đi” Một trong số họ sắc mặt vô cùng xấu xí. Họ nghĩ rằng để cho Khôi Hùng mất trí hành động là đủ để giải quyết những vấn đề này. Ngay cả khi Khôi Hùng phải chịu trách nhiệm, thì có thể làm gì với anh ta nếu anh ta bị điên? Thật không ngờ, Khôi Hùng lại bị đánh đến thế kia! Phương Mật đứng đó không nói tiếng nào, đi thẳng vào cửa hàng khiến cô nhân viên rùng mình sợ hãi. “Quản lí, mở ra, tôi muốn xem” Khôi Hùng không chỉ bị phế đi, quả thật là một vũng bùn! Không ngờ tên đó lại có sức mạnh như vậy, đây không phải là người thường, Phương Mật cũng không ngốc, không tìm hiểu rõ đối phương mà lại vội vàng phạm ra tay, anh ta đã đã phạm sai lâm một lần rồi. Tuyệt đối, không thể có lần thứ hai! Anh ta muốn tạo dựng uy tín bây giờ, chứ không phải để phá hủy danh tiếng của mình! Nhân viên bán hàng không dám từ chối, mở màn hình máy tính lên, trên màn hình Giang Ninh cũng không thèm nhìn, chỉ dùng hai chân đá vào Khôi Hùng. Mặt Phương Mật đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Qủa nhiên là giàu kinh nghiệm, chẳng trách dám gây chuyện ở Nam đảo” Phương Mật nheo mắt.

Chương 11 79