Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…

Chương 11 91

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Vậy mà nói cô ấy sẽ ảnh hưởng thanh danh của anh, biểu tượng truyền kỳ của tỉnh thành, nồi này cô ta thật sự không thể cõng. Nếu lại có người xấu đến… vậy chà đạp cứ để bọn họ chà đạp đi. Chuyện đó dù sao cũng tốt hơn tên anh rể Giang Ninh làm mình tức đến đau bụng, ngày mai không ăn được này nhiều lắm. Lâm Vũ Chân nhìn Tô Vân, ngáp dài, cô về phòng mình, trong lòng vẫn có hơi bận tâm. “Ông xã, khách sạn này ban đêm an toàn chứ?” “An toàn” Giang Ninh thản nhiên nói. Bây giờ khách sạn này tuyệt đối là khách sạn an toàn nhất Nam Đảo, anh biết bên ngoài ít ra còn có mười mấy người đang nhìn chằm chằm mình, những người này ở đây thì sẽ không có ai còn dám bước vào nửa bước. Giang Ninh đưa tay đánh ngáp một cái: “Bà xã, không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày đầu tiên hưởng tuần trăng mật, có phải nên bắn pháo, chúng mừng một chút không” Lâm Vũ Chân không nói chuyện, mặt đã đỏ đến tận cổ, cô cúi đầu đi theo Giang Ninh vào phòng. Ầm ầm… Tiếng sấm vẫn vang dội như cũ, tia chớp xẹt qua trời cao, trong giây lát trời đã tối. Mưa rào tầm tã tuôn rơi, tạt vào cửa sổ trên mái hiên, phá ra ba tiếng lộp bộp… không ngớt bên tai. Mưa to rơi suốt cả đêm, Phương Mật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh nhà mình cũng trọn một đêm. Đôi mắt của anh ta cũng đã đỏ bừng, tơ máu che kín, ẩn chứa một tia lệ khí tản ra. “Anh Phương, người đó nương tay không cần mạng của mấy người chúng ta cũng xem như là may mắn” Trong giọng nói bọn thuộc hạ đầy vẻ kiêng kị. Hơn một trăm người bị một mình Giang Ninh quật ngã, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có. Nếu Giang Ninh thật sự muốn giết bọn họ, vậy tối nay trừ Phương Mật ra, sẽ không còn kẻ thứ hai còn sống ra khỏi khách sạn. Quá khủng bố. Phương Mật hít sâu một hơi. Anh ta suy nghĩ thật lâu, chính là để suy nghĩ cho rõ rốt cuộc Giang Ninh muốn làm chuyện gì. Mưu đồ của anh là gì? Nghĩ cả đêm, anh ta cảm thấy Giang Ninh nói mình nghĩ quá nhiều cũng không phải là nói dối. “Anh ta cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có địa vị vô thượng ở phương Bắc” Phương Mật nị ối với tôi, anh ta vốn cũng không cần xài thủ đoạn, đó là vẽ vời thêm chuyện thôi” “Chỉ có thể giải thích chính là anh ta thật sự không muốn lên giọng, không muốn mình bại lộ, cho nên mới mượn tay tôi lấy đảo Càn Khôn” Tài liệu của đảo Càn Khôn này, anh ta đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định trăm phần trăm đây chẳng qua là một khu ngắm cảnh bình thường, thậm chí trong khu ngắm cảnh Nam Đảo cũng vốn xếp hạng không cao. Nhân vật lớn như Giang Ninh đây muốn nơi này làm gì? Hơn nữa chỉ cần một thời gian ngắn. Phương Mật nghĩ mãi mà không rõ. Chuyện anh ta nghĩ mãi mà không ra thì không dám tuỳ tiện làm.

Vậy mà nói cô ấy sẽ ảnh hưởng thanh danh của anh, biểu tượng truyền kỳ của tỉnh thành, nồi này cô ta thật sự không thể cõng.

 

Nếu lại có người xấu đến… vậy chà đạp cứ để bọn họ chà đạp đi.

 

Chuyện đó dù sao cũng tốt hơn tên anh rể Giang Ninh làm mình tức đến đau bụng, ngày mai không ăn được này nhiều lắm.

 

Lâm Vũ Chân nhìn Tô Vân, ngáp dài, cô về phòng mình, trong lòng vẫn có hơi bận tâm.

 

“Ông xã, khách sạn này ban đêm an toàn chứ?”

 

“An toàn” Giang Ninh thản nhiên nói.

 

Bây giờ khách sạn này tuyệt đối là khách sạn an toàn nhất Nam Đảo, anh biết bên ngoài ít ra còn có mười mấy người đang nhìn chằm chằm mình, những người này ở đây thì sẽ không có ai còn dám bước vào nửa bước.

 

Giang Ninh đưa tay đánh ngáp một cái: “Bà xã, không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày đầu tiên hưởng tuần trăng mật, có phải nên bắn pháo, chúng mừng một chút không” Lâm Vũ Chân không nói chuyện, mặt đã đỏ đến tận cổ, cô cúi đầu đi theo Giang Ninh vào phòng.

 

Ầm ầm…

 

Tiếng sấm vẫn vang dội như cũ, tia chớp xẹt qua trời cao, trong giây lát trời đã tối.

 

Mưa rào tầm tã tuôn rơi, tạt vào cửa sổ trên mái hiên, phá ra ba tiếng lộp bộp… không ngớt bên tai.

 

Mưa to rơi suốt cả đêm, Phương Mật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh nhà mình cũng trọn một đêm.

 

Đôi mắt của anh ta cũng đã đỏ bừng, tơ máu che kín, ẩn chứa một tia lệ khí tản ra.

 

“Anh Phương, người đó nương tay không cần mạng của mấy người chúng ta cũng xem như là may mắn” Trong giọng nói bọn thuộc hạ đầy vẻ kiêng kị.

 

Hơn một trăm người bị một mình Giang Ninh quật ngã, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.

 

Nếu Giang Ninh thật sự muốn giết bọn họ, vậy tối nay trừ Phương Mật ra, sẽ không còn kẻ thứ hai còn sống ra khỏi khách sạn.

 

Quá khủng bố.

 

Phương Mật hít sâu một hơi.

 

Anh ta suy nghĩ thật lâu, chính là để suy nghĩ cho rõ rốt cuộc Giang Ninh muốn làm chuyện gì.

 

Mưu đồ của anh là gì?

 

Nghĩ cả đêm, anh ta cảm thấy Giang Ninh nói mình nghĩ quá nhiều cũng không phải là nói dối.

 

“Anh ta cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có địa vị vô thượng ở phương Bắc” Phương Mật nị ối với tôi, anh ta vốn cũng không cần xài thủ đoạn, đó là vẽ vời thêm chuyện thôi”

 

“Chỉ có thể giải thích chính là anh ta thật sự không muốn lên giọng, không muốn mình bại lộ, cho nên mới mượn tay tôi lấy đảo Càn Khôn” Tài liệu của đảo Càn Khôn này, anh ta đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định trăm phần trăm đây chẳng qua là một khu ngắm cảnh bình thường, thậm chí trong khu ngắm cảnh Nam Đảo cũng vốn xếp hạng không cao.

 

Nhân vật lớn như Giang Ninh đây muốn nơi này làm gì?

 

Hơn nữa chỉ cần một thời gian ngắn.

 

Phương Mật nghĩ mãi mà không rõ.

 

Chuyện anh ta nghĩ mãi mà không ra thì không dám tuỳ tiện làm.

Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Vậy mà nói cô ấy sẽ ảnh hưởng thanh danh của anh, biểu tượng truyền kỳ của tỉnh thành, nồi này cô ta thật sự không thể cõng. Nếu lại có người xấu đến… vậy chà đạp cứ để bọn họ chà đạp đi. Chuyện đó dù sao cũng tốt hơn tên anh rể Giang Ninh làm mình tức đến đau bụng, ngày mai không ăn được này nhiều lắm. Lâm Vũ Chân nhìn Tô Vân, ngáp dài, cô về phòng mình, trong lòng vẫn có hơi bận tâm. “Ông xã, khách sạn này ban đêm an toàn chứ?” “An toàn” Giang Ninh thản nhiên nói. Bây giờ khách sạn này tuyệt đối là khách sạn an toàn nhất Nam Đảo, anh biết bên ngoài ít ra còn có mười mấy người đang nhìn chằm chằm mình, những người này ở đây thì sẽ không có ai còn dám bước vào nửa bước. Giang Ninh đưa tay đánh ngáp một cái: “Bà xã, không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày đầu tiên hưởng tuần trăng mật, có phải nên bắn pháo, chúng mừng một chút không” Lâm Vũ Chân không nói chuyện, mặt đã đỏ đến tận cổ, cô cúi đầu đi theo Giang Ninh vào phòng. Ầm ầm… Tiếng sấm vẫn vang dội như cũ, tia chớp xẹt qua trời cao, trong giây lát trời đã tối. Mưa rào tầm tã tuôn rơi, tạt vào cửa sổ trên mái hiên, phá ra ba tiếng lộp bộp… không ngớt bên tai. Mưa to rơi suốt cả đêm, Phương Mật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh nhà mình cũng trọn một đêm. Đôi mắt của anh ta cũng đã đỏ bừng, tơ máu che kín, ẩn chứa một tia lệ khí tản ra. “Anh Phương, người đó nương tay không cần mạng của mấy người chúng ta cũng xem như là may mắn” Trong giọng nói bọn thuộc hạ đầy vẻ kiêng kị. Hơn một trăm người bị một mình Giang Ninh quật ngã, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có. Nếu Giang Ninh thật sự muốn giết bọn họ, vậy tối nay trừ Phương Mật ra, sẽ không còn kẻ thứ hai còn sống ra khỏi khách sạn. Quá khủng bố. Phương Mật hít sâu một hơi. Anh ta suy nghĩ thật lâu, chính là để suy nghĩ cho rõ rốt cuộc Giang Ninh muốn làm chuyện gì. Mưu đồ của anh là gì? Nghĩ cả đêm, anh ta cảm thấy Giang Ninh nói mình nghĩ quá nhiều cũng không phải là nói dối. “Anh ta cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có địa vị vô thượng ở phương Bắc” Phương Mật nị ối với tôi, anh ta vốn cũng không cần xài thủ đoạn, đó là vẽ vời thêm chuyện thôi” “Chỉ có thể giải thích chính là anh ta thật sự không muốn lên giọng, không muốn mình bại lộ, cho nên mới mượn tay tôi lấy đảo Càn Khôn” Tài liệu của đảo Càn Khôn này, anh ta đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định trăm phần trăm đây chẳng qua là một khu ngắm cảnh bình thường, thậm chí trong khu ngắm cảnh Nam Đảo cũng vốn xếp hạng không cao. Nhân vật lớn như Giang Ninh đây muốn nơi này làm gì? Hơn nữa chỉ cần một thời gian ngắn. Phương Mật nghĩ mãi mà không rõ. Chuyện anh ta nghĩ mãi mà không ra thì không dám tuỳ tiện làm.

Chương 11 91