Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2315: Mỗi Người Đều Có Ý Xấu Riêng
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mạnh Tinh Tuyết nghe được tiếng gọi đăng ký, chặt chẽ cắn môi, chậm chạp không chịu đứng lên, đi tới thùng rác, ném đi tấm hình đó.Xoay người, cô xách hành lý, như xác chết di động, hướng về phía máy bay....Nhà họ Tống.Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã, lúc trở về, hai mẹ con có tâm sự riêng.Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.Tống Ân Nhã liền xoay người có chút lo âu: “Mẹ...”“Làm sao?”Giang Khởi Mộng thân thiết hỏi Tống Ân Nhã: “Tối hôm qua, kế hoạch thuận lợi chứ?”“Ừm.”“Giải quyết sạch sẽ chứ? Cậu ta không phát hiện vấn đề gì đúng không?’Tống Ân Nhã gật gù: “Tất cả đều làm theo lời mẹ! Ngày hôm qua, sau khi hạ thuốc, lại còn uống nhiều rượu thì anh ta đã không tỉnh táo rồi, dù có sai sót thì cũng không phát hiện được gì!”Giang Khởi Mộng gật gật đầu, yên lòng, nhưng Tống Ân Nhã lại bất lực nói: “Nhưng mà... Mộ Yến Thừa nhất định sẽ lấy con sao?”“Hiện tại thì không chắc chắn! Nhưng nếu như mang thai con trai của cậu ta thì lại không phải lo! Chờ thời cơ đến nói với cậu ta là con mang thai như vậy chuyện kết hôn cũng là chuyện sớm muộn! Nếu không được thì nháo đến nhà họ Mộ, cậu ta cũng không trốn được.” Giang Khởi Mộng cười đắc ý: “Con yên tâm đi! Chỉ cần ngồi chờ tất Mộ Yến Thừa phải lấy con làm mợ chủ nhà họ Mộ.”Tống Ân Nhã vẫn còn lo lắng: “Nhưng mà... mẹ! Làm sao con làm chứ? Nếu như không giấu được thì phải làm sao?”“Vậy thì thế nào?”Giang Khởi Mộng không phản đối: “Đến thời điểm sinh thì nói là sinh non! Huống hồ, đến lúc ấy hai đứa đã lấy nhau rồi! Đứa bé này làm sao mà đến cũng không còn quan trọng nữa! Quan trọng là đứa con này là của Mộ Yến Thừa, chảy trong mình dòng máu của cậu ta! Thế là đủ rồi!Tống Ân Nhã vẫn có chút lo lắng, muốn nói lại thôi.Giang Khởi Mộng đi tới bên cô ta, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô ta, động viên nói: “Con lo cái gì chứ, nói mẹ nghe coi?”“Mẹ, điều mẹ nói, con có thể hiểu. Nhưng đến khi Mộ Yến Thừa nhận con, nhận đứa bé này, con gả cho anh ta mà anh ta không thành gia chủ thì phải làm thế nào bây giờ?” Tống Ân Nhã cười bất đắc dĩ: “Đây chẳng phải chuyện cười sao?”
Mạnh Tinh Tuyết nghe được tiếng gọi đăng ký, chặt chẽ cắn môi, chậm chạp không chịu đứng lên, đi tới thùng rác, ném đi tấm hình đó.
Xoay người, cô xách hành lý, như xác chết di động, hướng về phía máy bay.
...
Nhà họ Tống.
Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã, lúc trở về, hai mẹ con có tâm sự riêng.
Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tống Ân Nhã liền xoay người có chút lo âu: “Mẹ...”
“Làm sao?”
Giang Khởi Mộng thân thiết hỏi Tống Ân Nhã: “Tối hôm qua, kế hoạch thuận lợi chứ?”
“Ừm.”
“Giải quyết sạch sẽ chứ? Cậu ta không phát hiện vấn đề gì đúng không?’
Tống Ân Nhã gật gù: “Tất cả đều làm theo lời mẹ! Ngày hôm qua, sau khi hạ thuốc, lại còn uống nhiều rượu thì anh ta đã không tỉnh táo rồi, dù có sai sót thì cũng không phát hiện được gì!”
Giang Khởi Mộng gật gật đầu, yên lòng, nhưng Tống Ân Nhã lại bất lực nói: “Nhưng mà... Mộ Yến Thừa nhất định sẽ lấy con sao?”
“Hiện tại thì không chắc chắn! Nhưng nếu như mang thai con trai của cậu ta thì lại không phải lo! Chờ thời cơ đến nói với cậu ta là con mang thai như vậy chuyện kết hôn cũng là chuyện sớm muộn! Nếu không được thì nháo đến nhà họ Mộ, cậu ta cũng không trốn được.” Giang Khởi Mộng cười đắc ý: “Con yên tâm đi! Chỉ cần ngồi chờ tất Mộ Yến Thừa phải lấy con làm mợ chủ nhà họ Mộ.”
Tống Ân Nhã vẫn còn lo lắng: “Nhưng mà... mẹ! Làm sao con làm chứ? Nếu như không giấu được thì phải làm sao?”
“Vậy thì thế nào?”
Giang Khởi Mộng không phản đối: “Đến thời điểm sinh thì nói là sinh non! Huống hồ, đến lúc ấy hai đứa đã lấy nhau rồi! Đứa bé này làm sao mà đến cũng không còn quan trọng nữa! Quan trọng là đứa con này là của Mộ Yến Thừa, chảy trong mình dòng máu của cậu ta! Thế là đủ rồi!
Tống Ân Nhã vẫn có chút lo lắng, muốn nói lại thôi.
Giang Khởi Mộng đi tới bên cô ta, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô ta, động viên nói: “Con lo cái gì chứ, nói mẹ nghe coi?”
“Mẹ, điều mẹ nói, con có thể hiểu. Nhưng đến khi Mộ Yến Thừa nhận con, nhận đứa bé này, con gả cho anh ta mà anh ta không thành gia chủ thì phải làm thế nào bây giờ?” Tống Ân Nhã cười bất đắc dĩ: “Đây chẳng phải chuyện cười sao?”
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Mạnh Tinh Tuyết nghe được tiếng gọi đăng ký, chặt chẽ cắn môi, chậm chạp không chịu đứng lên, đi tới thùng rác, ném đi tấm hình đó.Xoay người, cô xách hành lý, như xác chết di động, hướng về phía máy bay....Nhà họ Tống.Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã, lúc trở về, hai mẹ con có tâm sự riêng.Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.Tống Ân Nhã liền xoay người có chút lo âu: “Mẹ...”“Làm sao?”Giang Khởi Mộng thân thiết hỏi Tống Ân Nhã: “Tối hôm qua, kế hoạch thuận lợi chứ?”“Ừm.”“Giải quyết sạch sẽ chứ? Cậu ta không phát hiện vấn đề gì đúng không?’Tống Ân Nhã gật gù: “Tất cả đều làm theo lời mẹ! Ngày hôm qua, sau khi hạ thuốc, lại còn uống nhiều rượu thì anh ta đã không tỉnh táo rồi, dù có sai sót thì cũng không phát hiện được gì!”Giang Khởi Mộng gật gật đầu, yên lòng, nhưng Tống Ân Nhã lại bất lực nói: “Nhưng mà... Mộ Yến Thừa nhất định sẽ lấy con sao?”“Hiện tại thì không chắc chắn! Nhưng nếu như mang thai con trai của cậu ta thì lại không phải lo! Chờ thời cơ đến nói với cậu ta là con mang thai như vậy chuyện kết hôn cũng là chuyện sớm muộn! Nếu không được thì nháo đến nhà họ Mộ, cậu ta cũng không trốn được.” Giang Khởi Mộng cười đắc ý: “Con yên tâm đi! Chỉ cần ngồi chờ tất Mộ Yến Thừa phải lấy con làm mợ chủ nhà họ Mộ.”Tống Ân Nhã vẫn còn lo lắng: “Nhưng mà... mẹ! Làm sao con làm chứ? Nếu như không giấu được thì phải làm sao?”“Vậy thì thế nào?”Giang Khởi Mộng không phản đối: “Đến thời điểm sinh thì nói là sinh non! Huống hồ, đến lúc ấy hai đứa đã lấy nhau rồi! Đứa bé này làm sao mà đến cũng không còn quan trọng nữa! Quan trọng là đứa con này là của Mộ Yến Thừa, chảy trong mình dòng máu của cậu ta! Thế là đủ rồi!Tống Ân Nhã vẫn có chút lo lắng, muốn nói lại thôi.Giang Khởi Mộng đi tới bên cô ta, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô ta, động viên nói: “Con lo cái gì chứ, nói mẹ nghe coi?”“Mẹ, điều mẹ nói, con có thể hiểu. Nhưng đến khi Mộ Yến Thừa nhận con, nhận đứa bé này, con gả cho anh ta mà anh ta không thành gia chủ thì phải làm thế nào bây giờ?” Tống Ân Nhã cười bất đắc dĩ: “Đây chẳng phải chuyện cười sao?”