Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2317: Oa, Cậu Thật Là Lợi Hại!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Cậu, bụng cháu đói quá, cậu tính ngủ đến bao giờ mới cho chúng cháu ăn đây?”Tiểu Dịch Thần nằm nhoài trên giường, miệng lầm bầm.Hóa ra là chúng nó muốn anh dẫn đi ăn.Cung Kiệt bất đắc dĩ che mặt, gân xanh nổi lên.Xin tha...Hiện tại mấy giờ rồi?Huống hồ, trong khách sạn có thức ăn mà, cứ đi đến phòng ăn là được.Hữu Hữu lườm anh một cái, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, mặt không hề cảm xúc, nói một câu: “Cậu! Nơi này không có món cháu thích!”“Mấy giờ rồi?”Hữu Hữu nhắc nhở: “Mười rưỡi rồi.”“A...”“Còn không mau rời giường! Đưa bọn cháu đi ăn!”Hữu Hữu nện gối lên mặt anh, đến đẩy cái gối ra Cung Kiệt cũng không có sức.Làm sao anh lại luôn cảm giác bản thân như một con chim ưng già, vào một buổi sáng sớm, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần là hai con chim ưng nhỏ, vây quanh ở bên cạnh anh, líu ra líu ríu ầm ĩ đòi anh đi kiếm ăn.Ai...Tưởng tượng được tay trong tay cũng Vân Thi Thi đi trên bờ cát dài, chơi thỏa thích, đến giờ không còn nữa.Cung Kiệt nhíu mày, nằm ở trên giường,không có chút tinh thần nào.Ngày hôm qua, vất vả lắm anh mới khiến hai thằng nhóc đi ngủ, anh hiếm khi lại có hứng thú, đi bộ dọc bờ biển, uống vài ly, rồi trở về khách sạn, ngủ thẳng một giấc tới giờ.Tửu lượng của anh không cao, uống vài ly cũng ngủ rất lâu rồi.Lại còn bị sai vặt liên tục, nên buồn ngủ cũng không có gì là lạ.Mang hai tên nhóc bên mình đã khổ, đằng này lại còn là hai tên nhóc hoạt bát, lém lỉnh, chơi mãi không thấy mệt, đi chơi với chúng nó cả ngày rồi, mệt đến rã rời tay chân mà chúng nó vẫn không tha cho, quả thực là khóc không ra nước mắt.Cung Kiệt bắt đầu tính toán, nếu bỏ hai tên nhóc này trên đảo, rồi chạy trốn...A...Không được, nếu như vậy, chắc chắn sẽ bị chị cán thành bột mất.Ngẫm lại cảnh tượng đó, Cung Kiệt không rét mà run.Quá phiền muộn...“Oa... Tiểu Dịch Thần, cậu mau đến xem!”Ngay lúc anh đang buồn ngủ, Hữu Hữu đột nhiên gào lên.Tiểu Dịch Thần bò lên giường, hỏi: “cái gì cái gì? Món đồ gì vậy?”“Anh xem này...Oa, thật lớn.”“Đâu?...Wow!”Cung Kiệt mơ hồ nghe được, ôm gối ngủ, không thấy rõ hướng Hữu Hữu đang xem là chỗ nào, nhưng mà lúc sau, tự nhiên bất thình lình có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo quần anh, làm lộ nơi nào đó ra không khí, ngay lập tức nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Uây! Thật là lợi hại!”Tiểu Dịch Thần hâm mộ nói: “Cậu cũng lớn đấy chứ!”“Có lớn như của cha không?”“A...Chắc cũng được như thế. Thậm chí còn lớn hơn so với anh...”“Cậu cứng quá...”Cung Kiệt cuối cùng cũng ý thức được vấn đề, hai thằng nhóc này ngồi trên giường đang nghiên cứu cái gì rồi, vừa định ngồi dậy thế nhưng cái mông của Tiểu Dịch Thần đã đè ép ngực anh, khiến anh không thể đứng dậy được.“Hữu Hữu, em nói xem, sau này chúng ta lớn lên có lớn bằng của cậu và cha không?”Hữu Hữu nhẹ nhàng nói: “Em làm sao biết được của anh chứ?”Cung Kiệt bỗng nhiên cảm giác có đôi tay nho nhỏ động chạm nơi đó, nhanh chóng bắt được, lại nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Cảm giác không tồi!”
“Cậu, bụng cháu đói quá, cậu tính ngủ đến bao giờ mới cho chúng cháu ăn đây?”
Tiểu Dịch Thần nằm nhoài trên giường, miệng lầm bầm.
Hóa ra là chúng nó muốn anh dẫn đi ăn.
Cung Kiệt bất đắc dĩ che mặt, gân xanh nổi lên.
Xin tha...
Hiện tại mấy giờ rồi?
Huống hồ, trong khách sạn có thức ăn mà, cứ đi đến phòng ăn là được.
Hữu Hữu lườm anh một cái, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, mặt không hề cảm xúc, nói một câu: “Cậu! Nơi này không có món cháu thích!”
“Mấy giờ rồi?”
Hữu Hữu nhắc nhở: “Mười rưỡi rồi.”
“A...”
“Còn không mau rời giường! Đưa bọn cháu đi ăn!”
Hữu Hữu nện gối lên mặt anh, đến đẩy cái gối ra Cung Kiệt cũng không có sức.
Làm sao anh lại luôn cảm giác bản thân như một con chim ưng già, vào một buổi sáng sớm, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần là hai con chim ưng nhỏ, vây quanh ở bên cạnh anh, líu ra líu ríu ầm ĩ đòi anh đi kiếm ăn.
Ai...
Tưởng tượng được tay trong tay cũng Vân Thi Thi đi trên bờ cát dài, chơi thỏa thích, đến giờ không còn nữa.
Cung Kiệt nhíu mày, nằm ở trên giường,không có chút tinh thần nào.
Ngày hôm qua, vất vả lắm anh mới khiến hai thằng nhóc đi ngủ, anh hiếm khi lại có hứng thú, đi bộ dọc bờ biển, uống vài ly, rồi trở về khách sạn, ngủ thẳng một giấc tới giờ.
Tửu lượng của anh không cao, uống vài ly cũng ngủ rất lâu rồi.
Lại còn bị sai vặt liên tục, nên buồn ngủ cũng không có gì là lạ.
Mang hai tên nhóc bên mình đã khổ, đằng này lại còn là hai tên nhóc hoạt bát, lém lỉnh, chơi mãi không thấy mệt, đi chơi với chúng nó cả ngày rồi, mệt đến rã rời tay chân mà chúng nó vẫn không tha cho, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Cung Kiệt bắt đầu tính toán, nếu bỏ hai tên nhóc này trên đảo, rồi chạy trốn...
A...
Không được, nếu như vậy, chắc chắn sẽ bị chị cán thành bột mất.
Ngẫm lại cảnh tượng đó, Cung Kiệt không rét mà run.
Quá phiền muộn...
“Oa... Tiểu Dịch Thần, cậu mau đến xem!”
Ngay lúc anh đang buồn ngủ, Hữu Hữu đột nhiên gào lên.
Tiểu Dịch Thần bò lên giường, hỏi: “cái gì cái gì? Món đồ gì vậy?”
“Anh xem này...Oa, thật lớn.”
“Đâu?...Wow!”
Cung Kiệt mơ hồ nghe được, ôm gối ngủ, không thấy rõ hướng Hữu Hữu đang xem là chỗ nào, nhưng mà lúc sau, tự nhiên bất thình lình có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo quần anh, làm lộ nơi nào đó ra không khí, ngay lập tức nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Uây! Thật là lợi hại!”
Tiểu Dịch Thần hâm mộ nói: “Cậu cũng lớn đấy chứ!”
“Có lớn như của cha không?”
“A...Chắc cũng được như thế. Thậm chí còn lớn hơn so với anh...”
“Cậu cứng quá...”
Cung Kiệt cuối cùng cũng ý thức được vấn đề, hai thằng nhóc này ngồi trên giường đang nghiên cứu cái gì rồi, vừa định ngồi dậy thế nhưng cái mông của Tiểu Dịch Thần đã đè ép ngực anh, khiến anh không thể đứng dậy được.
“Hữu Hữu, em nói xem, sau này chúng ta lớn lên có lớn bằng của cậu và cha không?”
Hữu Hữu nhẹ nhàng nói: “Em làm sao biết được của anh chứ?”
Cung Kiệt bỗng nhiên cảm giác có đôi tay nho nhỏ động chạm nơi đó, nhanh chóng bắt được, lại nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Cảm giác không tồi!”
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Cậu, bụng cháu đói quá, cậu tính ngủ đến bao giờ mới cho chúng cháu ăn đây?”Tiểu Dịch Thần nằm nhoài trên giường, miệng lầm bầm.Hóa ra là chúng nó muốn anh dẫn đi ăn.Cung Kiệt bất đắc dĩ che mặt, gân xanh nổi lên.Xin tha...Hiện tại mấy giờ rồi?Huống hồ, trong khách sạn có thức ăn mà, cứ đi đến phòng ăn là được.Hữu Hữu lườm anh một cái, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, mặt không hề cảm xúc, nói một câu: “Cậu! Nơi này không có món cháu thích!”“Mấy giờ rồi?”Hữu Hữu nhắc nhở: “Mười rưỡi rồi.”“A...”“Còn không mau rời giường! Đưa bọn cháu đi ăn!”Hữu Hữu nện gối lên mặt anh, đến đẩy cái gối ra Cung Kiệt cũng không có sức.Làm sao anh lại luôn cảm giác bản thân như một con chim ưng già, vào một buổi sáng sớm, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần là hai con chim ưng nhỏ, vây quanh ở bên cạnh anh, líu ra líu ríu ầm ĩ đòi anh đi kiếm ăn.Ai...Tưởng tượng được tay trong tay cũng Vân Thi Thi đi trên bờ cát dài, chơi thỏa thích, đến giờ không còn nữa.Cung Kiệt nhíu mày, nằm ở trên giường,không có chút tinh thần nào.Ngày hôm qua, vất vả lắm anh mới khiến hai thằng nhóc đi ngủ, anh hiếm khi lại có hứng thú, đi bộ dọc bờ biển, uống vài ly, rồi trở về khách sạn, ngủ thẳng một giấc tới giờ.Tửu lượng của anh không cao, uống vài ly cũng ngủ rất lâu rồi.Lại còn bị sai vặt liên tục, nên buồn ngủ cũng không có gì là lạ.Mang hai tên nhóc bên mình đã khổ, đằng này lại còn là hai tên nhóc hoạt bát, lém lỉnh, chơi mãi không thấy mệt, đi chơi với chúng nó cả ngày rồi, mệt đến rã rời tay chân mà chúng nó vẫn không tha cho, quả thực là khóc không ra nước mắt.Cung Kiệt bắt đầu tính toán, nếu bỏ hai tên nhóc này trên đảo, rồi chạy trốn...A...Không được, nếu như vậy, chắc chắn sẽ bị chị cán thành bột mất.Ngẫm lại cảnh tượng đó, Cung Kiệt không rét mà run.Quá phiền muộn...“Oa... Tiểu Dịch Thần, cậu mau đến xem!”Ngay lúc anh đang buồn ngủ, Hữu Hữu đột nhiên gào lên.Tiểu Dịch Thần bò lên giường, hỏi: “cái gì cái gì? Món đồ gì vậy?”“Anh xem này...Oa, thật lớn.”“Đâu?...Wow!”Cung Kiệt mơ hồ nghe được, ôm gối ngủ, không thấy rõ hướng Hữu Hữu đang xem là chỗ nào, nhưng mà lúc sau, tự nhiên bất thình lình có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo quần anh, làm lộ nơi nào đó ra không khí, ngay lập tức nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Uây! Thật là lợi hại!”Tiểu Dịch Thần hâm mộ nói: “Cậu cũng lớn đấy chứ!”“Có lớn như của cha không?”“A...Chắc cũng được như thế. Thậm chí còn lớn hơn so với anh...”“Cậu cứng quá...”Cung Kiệt cuối cùng cũng ý thức được vấn đề, hai thằng nhóc này ngồi trên giường đang nghiên cứu cái gì rồi, vừa định ngồi dậy thế nhưng cái mông của Tiểu Dịch Thần đã đè ép ngực anh, khiến anh không thể đứng dậy được.“Hữu Hữu, em nói xem, sau này chúng ta lớn lên có lớn bằng của cậu và cha không?”Hữu Hữu nhẹ nhàng nói: “Em làm sao biết được của anh chứ?”Cung Kiệt bỗng nhiên cảm giác có đôi tay nho nhỏ động chạm nơi đó, nhanh chóng bắt được, lại nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Cảm giác không tồi!”