Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2323: Lần Nghỉ Phép Hoàn Mỹ
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nếu không có người tới khiến người ta phiền lòng, có lẽ đây chính là lần nghỉ phép hoàn mỹ.Ở Maldives một năm bốn mùa như xuân, ánh nắng rực rỡ, khí hậu ấm áp, chỉ cần nằm trên ghế chả phải làm gì cả, cứ lẳng lặng hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thật vô cùng thích ý.Dọc bờ biển có rất nhiều cây cổ thụ lớn, những tảng đá xếp tầng, trông vô cùng kỳ lạ.Bờ biển, nước biển trong suốt thấy đáy, dưới ánh mặt trời tạo thành một màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy được những rạng đá san hô bắt mắt, khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng thư thái.Trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp.Dưới chân là những hạt cát vô cùng mịn màng, vô cùng thoải mái.Cảnh đẹp như họa, cùng lắm cũng đến như thế mà thôi.Sở dĩ Cung Kiệt mua được hòn đảo này là vì anh có sở thích đi du lịch.Bình thường, công việc của tập đoàn Cự Phong rất bề bộn.Trên tay anh phụ trách tất cả công việc tại thị trường châu Âu.Nhưng khoảng thời gian trước, sau khi anh nhận thêm một nửa công việc tại thị trường Châu Phi nữa thì áp lực đè lên vai anh càng nặng.Châu Phi là vùng chiến hỏa không ngừng, chiến tranh thường xuyên xảy ra, các đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều.Anh bay tới khắp nơi trên thế giới, mỗi ngày khi tỉnh lại, không phải đang ở trên máy bay, thì chính là ở trên biển.Vì có lợi thế trong vận chuyển hàng hóa, đơn đặt hàng quân hỏa thường xuyên chọn phương thức vận chuyển bằng tàu.Nói chung vận chuyển quân hỏa có rất nhiều con đường.Vận chuyển bằng máy bay, xe vận tải, tàu hàng.Nhưng vận chuyển bằng máy bay thì số lượng cũng không lớn, vận chuyển bằng xe vận tải thì thủ tục rất lườm là.Tàu hàng lại chở được số lượng lớn, hơn nữa khắp nơi trên thế giới đều có cảng biển, bởi vậy, quanh năm suốt tháng anh thường xuyên ở trên biển.Còn nhớ rõ có một lần, anh dẫn tàu hàng đi theo đường Ấn Độ Dương, gặp phải một đám hải tặc, hai bên giao tranh kịch liệt.Nhóm hải tặc này người đông thế mạnh, bọn họ là cả một thế hệ hải tặc ở Ấn Độ Dương, tiếng xấu vang xa, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, gặp tàu hàng nào qua đều sẽ chặn lại, lên thuyền cướp bóc, lạm sát người vô tội.Không ít thuyền hàng gặp phải nhóm giặc cướp này, đa phần đều bó tay, cuối cùng chỉ có một kết quả duy nhất chính là tất cả các thủy thủ cùng thuyền trưởng trên tàu đều bị giết chết, xác bị ném xuống biển, còn hàng trên thuyền thì trực tiếp bị cướp sạch.Về sau, những hải tặc này càng lúc càng hung hăng ngang ngược, không ít công ty vận chuyển hàng vừa nghe đã sợ mất mật, phần lớn đều chọn vận chuyển bằng đường hàng không.Cung Kiệt lại chẳng hề sợ hãi.Nói đùa.Tàu hàng của anh sao có thể so sánh với mấy công ty vận chuyển này được.Trên tàu chở hàng đều được trang bị súng ống đạn dược, thuyền hàng lại chuyên chở súng phòng không, tên lửa, đạn pháo, ai dám ngăn cản chính là muốn chết.Phàm là trên tàu chở hàng có dương cờ mang dấu hiệu của tập đoàn Cự Phong, về cơ bản, không đám hải tặc nào dám lên ngăn cản.Những một lần kia lại xảy ra chút chuyện.Trong chuyến đi xuất hiện bão biển khiến cho lá cờ bị bay mất.Trên tàu chở hàng không treo cờ, đi ngang qua Ấn Độ Dương, đương nhiên sẽ lạc vào miệng cọp, bị đám hải tặc kia chạy đến gây chuyện.Người hai phe giao chiến với nhau.Cung Kiệt đánh cho đám hải tặc kia đến một mảnh giáp cũng không còn, có thể do giao chiến quá mức kịch liệt, trang bị trên tàu hàng xảy ra một chút trục trặc, đành phải dừng chân tại một hòn đảo cách đó không xa.Hòn đảo đó là Maldives- một hòn đảo nhỏ không người cư trú.Cung Kiệt cảm thấy phong cảnh ở đây khá được, nghĩ tới ngày sau nếu có đi qua đây thì có thể dừng chân nghỉ ngơi, vì thế liền mua lại đảo nhỏ này, sau một hồi triển khai xây dựng đã tạo nên phong cảnh như ngày hôm nay.Ba cậu cháu thích thú nằm phơi nắng.Cung Kiệt mang kính râm, hưởng thụ thời gian yên tĩnh đáng quý trước mắt.Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần sau khi thoa kem chống nắng xong cũng nằm xuống.
Nếu không có người tới khiến người ta phiền lòng, có lẽ đây chính là lần nghỉ phép hoàn mỹ.
Ở Maldives một năm bốn mùa như xuân, ánh nắng rực rỡ, khí hậu ấm áp, chỉ cần nằm trên ghế chả phải làm gì cả, cứ lẳng lặng hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thật vô cùng thích ý.
Dọc bờ biển có rất nhiều cây cổ thụ lớn, những tảng đá xếp tầng, trông vô cùng kỳ lạ.
Bờ biển, nước biển trong suốt thấy đáy, dưới ánh mặt trời tạo thành một màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy được những rạng đá san hô bắt mắt, khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng thư thái.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp.
Dưới chân là những hạt cát vô cùng mịn màng, vô cùng thoải mái.
Cảnh đẹp như họa, cùng lắm cũng đến như thế mà thôi.
Sở dĩ Cung Kiệt mua được hòn đảo này là vì anh có sở thích đi du lịch.
Bình thường, công việc của tập đoàn Cự Phong rất bề bộn.
Trên tay anh phụ trách tất cả công việc tại thị trường châu Âu.
Nhưng khoảng thời gian trước, sau khi anh nhận thêm một nửa công việc tại thị trường Châu Phi nữa thì áp lực đè lên vai anh càng nặng.
Châu Phi là vùng chiến hỏa không ngừng, chiến tranh thường xuyên xảy ra, các đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều.
Anh bay tới khắp nơi trên thế giới, mỗi ngày khi tỉnh lại, không phải đang ở trên máy bay, thì chính là ở trên biển.
Vì có lợi thế trong vận chuyển hàng hóa, đơn đặt hàng quân hỏa thường xuyên chọn phương thức vận chuyển bằng tàu.
Nói chung vận chuyển quân hỏa có rất nhiều con đường.
Vận chuyển bằng máy bay, xe vận tải, tàu hàng.
Nhưng vận chuyển bằng máy bay thì số lượng cũng không lớn, vận chuyển bằng xe vận tải thì thủ tục rất lườm là.
Tàu hàng lại chở được số lượng lớn, hơn nữa khắp nơi trên thế giới đều có cảng biển, bởi vậy, quanh năm suốt tháng anh thường xuyên ở trên biển.
Còn nhớ rõ có một lần, anh dẫn tàu hàng đi theo đường Ấn Độ Dương, gặp phải một đám hải tặc, hai bên giao tranh kịch liệt.
Nhóm hải tặc này người đông thế mạnh, bọn họ là cả một thế hệ hải tặc ở Ấn Độ Dương, tiếng xấu vang xa, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, gặp tàu hàng nào qua đều sẽ chặn lại, lên thuyền cướp bóc, lạm sát người vô tội.
Không ít thuyền hàng gặp phải nhóm giặc cướp này, đa phần đều bó tay, cuối cùng chỉ có một kết quả duy nhất chính là tất cả các thủy thủ cùng thuyền trưởng trên tàu đều bị giết chết, xác bị ném xuống biển, còn hàng trên thuyền thì trực tiếp bị cướp sạch.
Về sau, những hải tặc này càng lúc càng hung hăng ngang ngược, không ít công ty vận chuyển hàng vừa nghe đã sợ mất mật, phần lớn đều chọn vận chuyển bằng đường hàng không.
Cung Kiệt lại chẳng hề sợ hãi.
Nói đùa.
Tàu hàng của anh sao có thể so sánh với mấy công ty vận chuyển này được.
Trên tàu chở hàng đều được trang bị súng ống đạn dược, thuyền hàng lại chuyên chở súng phòng không, tên lửa, đạn pháo, ai dám ngăn cản chính là muốn chết.
Phàm là trên tàu chở hàng có dương cờ mang dấu hiệu của tập đoàn Cự Phong, về cơ bản, không đám hải tặc nào dám lên ngăn cản.
Những một lần kia lại xảy ra chút chuyện.
Trong chuyến đi xuất hiện bão biển khiến cho lá cờ bị bay mất.
Trên tàu chở hàng không treo cờ, đi ngang qua Ấn Độ Dương, đương nhiên sẽ lạc vào miệng cọp, bị đám hải tặc kia chạy đến gây chuyện.
Người hai phe giao chiến với nhau.
Cung Kiệt đánh cho đám hải tặc kia đến một mảnh giáp cũng không còn, có thể do giao chiến quá mức kịch liệt, trang bị trên tàu hàng xảy ra một chút trục trặc, đành phải dừng chân tại một hòn đảo cách đó không xa.
Hòn đảo đó là Maldives- một hòn đảo nhỏ không người cư trú.
Cung Kiệt cảm thấy phong cảnh ở đây khá được, nghĩ tới ngày sau nếu có đi qua đây thì có thể dừng chân nghỉ ngơi, vì thế liền mua lại đảo nhỏ này, sau một hồi triển khai xây dựng đã tạo nên phong cảnh như ngày hôm nay.
Ba cậu cháu thích thú nằm phơi nắng.
Cung Kiệt mang kính râm, hưởng thụ thời gian yên tĩnh đáng quý trước mắt.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần sau khi thoa kem chống nắng xong cũng nằm xuống.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Nếu không có người tới khiến người ta phiền lòng, có lẽ đây chính là lần nghỉ phép hoàn mỹ.Ở Maldives một năm bốn mùa như xuân, ánh nắng rực rỡ, khí hậu ấm áp, chỉ cần nằm trên ghế chả phải làm gì cả, cứ lẳng lặng hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thật vô cùng thích ý.Dọc bờ biển có rất nhiều cây cổ thụ lớn, những tảng đá xếp tầng, trông vô cùng kỳ lạ.Bờ biển, nước biển trong suốt thấy đáy, dưới ánh mặt trời tạo thành một màu xanh nhạt, có thể nhìn thấy được những rạng đá san hô bắt mắt, khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng thư thái.Trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp.Dưới chân là những hạt cát vô cùng mịn màng, vô cùng thoải mái.Cảnh đẹp như họa, cùng lắm cũng đến như thế mà thôi.Sở dĩ Cung Kiệt mua được hòn đảo này là vì anh có sở thích đi du lịch.Bình thường, công việc của tập đoàn Cự Phong rất bề bộn.Trên tay anh phụ trách tất cả công việc tại thị trường châu Âu.Nhưng khoảng thời gian trước, sau khi anh nhận thêm một nửa công việc tại thị trường Châu Phi nữa thì áp lực đè lên vai anh càng nặng.Châu Phi là vùng chiến hỏa không ngừng, chiến tranh thường xuyên xảy ra, các đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều.Anh bay tới khắp nơi trên thế giới, mỗi ngày khi tỉnh lại, không phải đang ở trên máy bay, thì chính là ở trên biển.Vì có lợi thế trong vận chuyển hàng hóa, đơn đặt hàng quân hỏa thường xuyên chọn phương thức vận chuyển bằng tàu.Nói chung vận chuyển quân hỏa có rất nhiều con đường.Vận chuyển bằng máy bay, xe vận tải, tàu hàng.Nhưng vận chuyển bằng máy bay thì số lượng cũng không lớn, vận chuyển bằng xe vận tải thì thủ tục rất lườm là.Tàu hàng lại chở được số lượng lớn, hơn nữa khắp nơi trên thế giới đều có cảng biển, bởi vậy, quanh năm suốt tháng anh thường xuyên ở trên biển.Còn nhớ rõ có một lần, anh dẫn tàu hàng đi theo đường Ấn Độ Dương, gặp phải một đám hải tặc, hai bên giao tranh kịch liệt.Nhóm hải tặc này người đông thế mạnh, bọn họ là cả một thế hệ hải tặc ở Ấn Độ Dương, tiếng xấu vang xa, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, gặp tàu hàng nào qua đều sẽ chặn lại, lên thuyền cướp bóc, lạm sát người vô tội.Không ít thuyền hàng gặp phải nhóm giặc cướp này, đa phần đều bó tay, cuối cùng chỉ có một kết quả duy nhất chính là tất cả các thủy thủ cùng thuyền trưởng trên tàu đều bị giết chết, xác bị ném xuống biển, còn hàng trên thuyền thì trực tiếp bị cướp sạch.Về sau, những hải tặc này càng lúc càng hung hăng ngang ngược, không ít công ty vận chuyển hàng vừa nghe đã sợ mất mật, phần lớn đều chọn vận chuyển bằng đường hàng không.Cung Kiệt lại chẳng hề sợ hãi.Nói đùa.Tàu hàng của anh sao có thể so sánh với mấy công ty vận chuyển này được.Trên tàu chở hàng đều được trang bị súng ống đạn dược, thuyền hàng lại chuyên chở súng phòng không, tên lửa, đạn pháo, ai dám ngăn cản chính là muốn chết.Phàm là trên tàu chở hàng có dương cờ mang dấu hiệu của tập đoàn Cự Phong, về cơ bản, không đám hải tặc nào dám lên ngăn cản.Những một lần kia lại xảy ra chút chuyện.Trong chuyến đi xuất hiện bão biển khiến cho lá cờ bị bay mất.Trên tàu chở hàng không treo cờ, đi ngang qua Ấn Độ Dương, đương nhiên sẽ lạc vào miệng cọp, bị đám hải tặc kia chạy đến gây chuyện.Người hai phe giao chiến với nhau.Cung Kiệt đánh cho đám hải tặc kia đến một mảnh giáp cũng không còn, có thể do giao chiến quá mức kịch liệt, trang bị trên tàu hàng xảy ra một chút trục trặc, đành phải dừng chân tại một hòn đảo cách đó không xa.Hòn đảo đó là Maldives- một hòn đảo nhỏ không người cư trú.Cung Kiệt cảm thấy phong cảnh ở đây khá được, nghĩ tới ngày sau nếu có đi qua đây thì có thể dừng chân nghỉ ngơi, vì thế liền mua lại đảo nhỏ này, sau một hồi triển khai xây dựng đã tạo nên phong cảnh như ngày hôm nay.Ba cậu cháu thích thú nằm phơi nắng.Cung Kiệt mang kính râm, hưởng thụ thời gian yên tĩnh đáng quý trước mắt.Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần sau khi thoa kem chống nắng xong cũng nằm xuống.