Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2360: Người Bốc Cháy
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lúc này Lục Cảnh Điềm mới thở ra một hơi, yên tĩnh trở lại."Axit sunfuric?" Vân Na lại nở nụ cười: "Tôi thấy, cho dù là có dùng cả chục bình axit sunfuric để hắt cô thì trong lòng tôi cũng không hết căm hận!""Cô... Cô bình tĩnh một chút..."Lục Cảnh Điềm trấn an, cũng không biết hiện giờ cô ta đang trấn an người trước mắt hay đang trấn an chính mình!Cô ta vẫn nghĩ, nếu Vân Na đã tìm đến cô ta, vậy thì chắc chắn sẽ chừa cho cô ta đường sống!Vân Na có thể bình tĩnh ngồi trước mặt cô ta, bại lộ thân phận như vậy, chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm gì!Huống hồ, mặc dù họ đang ngồi ở tầng hai yên tĩnh và thanh nhã, xung quanh không có người khác quấy rầy, nhưng nơi này vẫn là chốn công cộng, bên dưới còn có nhiều người như vậy, Vân Na chắc chắn sẽ không dám làm chuyện gì.Lúc Cảnh Điềm ăn nói khép nép, hỏi: "Cô muốn sao mới có thể tha thứ cho tôi?""Tha thứ cho cô?"Vân Na trầm ngâm một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy ra một hộp thuốc lá, rút một cây ngậm lên miệng, tiện tay cầm một cái bật lửa zippo, bật lửa lên: "Để cho tôi nghĩ đã."Lục Cảnh Điềm mất hồn mất vía nhìn cô ta, trong miệng cô ta đang ngậm một điếu thuốc, ánh lửa chợt sáng chợt tắt, còn cô ta thì đang chăm chú thưởng thức cái bật lửa trong tay.Trên tay cô ta đeo một chiếc tất màu đen, có thể mơ hồ thấy được một vết sẹo dài gần cổ tay.Dường như đã bị đồ sắc nhọn cắt phải nên mới phải dùng tất tay để che.Ngọn lửa trên chiếc bật lửa chợt lóe chợt tắt, giống hệt như nhịp tim hoảng hốt của Lục Cảnh Điềm lúc này."Chi bằng..." Vân Na bỗng nhiên lấn đền gần cô ta, cười âm u: "Dùng mặt của cô để đổi đi, thế nào?""Có... có ý gì...?" Lục Cảnh Điềm mở to cả hai mắt, vội vàng hỏi.Vân Na đã đứng lên làm bộ muốn rời đi, ánh mắt của Lục Cảnh Điềm cũng nhìn theo từng động tác của cô ta, tim vẫn đập kịch liệt.Vân Na hít một hơi thuốc, bỗng nhiên dừng lại thưởng thức động tác trên tay mình, cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Lục Cảnh Điềm, từ sau đêm nay, ân oán giữa chúng ta đã hết sạch."Lục Cảnh Điềm vì một câu không đầu không đuôi này mà mơ mơ hồ hồ, còn chưa hiểu gì thì Vân Na đã chuẩn bị rời đi rồi.Cô ta chưa kịp hồi hồn thì Vân Na đã nhấc tay một cái, chiếc bật lửa bay lên theo đường parabol về phía cô ta."Trả lại cho cô."Vân Na bỏ lại mấy chữ này rồi nghênh ngang rời đi.Lục Cảnh Điềm kinh ngạc, theo bản năng đưa tay ra đón lấy cái bật lửa, nhưng vừa tiếp được thì bị ngọn lửa chạm vào, chỉ có thể vội vàng rút tay về.Cái bật lửa rơi lên người cô ta.Ngọn lửa gặp được thứ chất lỏng không rõ bị xối trên người cô ta thì bùng cháy lên, Lục Cảnh Điềm lập tức bị ngọn lửa nóng hừng hực vây quanh!"Á... á...!"Lục Cảnh Điềm vội vàng trượt ra khỏi chỗ ngồi, hai tay quơ quơ ra đằng trước, lại không biết rằng càng làm như thế thì ngọn lửa càng cháy dữ dội.Lửa thiêu hừng hực trên da thịt khiến cô ta đau nhói!"Cứu mạng...!""Cứu mạng... Cứu mạng... Cứu mạng... Á á...!"Vân Na không thèm để ý đến người đang bốc cháy phía sau, đội mũ lên, nhét tay vào túi áo, chậm rãi đi xuống bậc cầu thang vắng lặng rồi biến mất sau cánh cửa.Lúc này, ở tầng dưới bỗng nhiên nổi lên một hồi nhạc ầm ĩ náo loạn.Mọi người đều đang chìm đắm trong ca múa, người uống rượu thì tiếp tục uống rượu, người liếc mắt đưa tình thì tiếp tục liếc mắt đưa tình, không có ai để ý tới ở trên tầng hai có một người đang vùng vẫy giữa ngọn lửa.
Lúc này Lục Cảnh Điềm mới thở ra một hơi, yên tĩnh trở lại.
"Axit sunfuric?" Vân Na lại nở nụ cười: "Tôi thấy, cho dù là có dùng cả chục bình axit sunfuric để hắt cô thì trong lòng tôi cũng không hết căm hận!"
"Cô... Cô bình tĩnh một chút..."
Lục Cảnh Điềm trấn an, cũng không biết hiện giờ cô ta đang trấn an người trước mắt hay đang trấn an chính mình!
Cô ta vẫn nghĩ, nếu Vân Na đã tìm đến cô ta, vậy thì chắc chắn sẽ chừa cho cô ta đường sống!
Vân Na có thể bình tĩnh ngồi trước mặt cô ta, bại lộ thân phận như vậy, chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm gì!
Huống hồ, mặc dù họ đang ngồi ở tầng hai yên tĩnh và thanh nhã, xung quanh không có người khác quấy rầy, nhưng nơi này vẫn là chốn công cộng, bên dưới còn có nhiều người như vậy, Vân Na chắc chắn sẽ không dám làm chuyện gì.
Lúc Cảnh Điềm ăn nói khép nép, hỏi: "Cô muốn sao mới có thể tha thứ cho tôi?"
"Tha thứ cho cô?"
Vân Na trầm ngâm một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy ra một hộp thuốc lá, rút một cây ngậm lên miệng, tiện tay cầm một cái bật lửa zippo, bật lửa lên: "Để cho tôi nghĩ đã."
Lục Cảnh Điềm mất hồn mất vía nhìn cô ta, trong miệng cô ta đang ngậm một điếu thuốc, ánh lửa chợt sáng chợt tắt, còn cô ta thì đang chăm chú thưởng thức cái bật lửa trong tay.
Trên tay cô ta đeo một chiếc tất màu đen, có thể mơ hồ thấy được một vết sẹo dài gần cổ tay.
Dường như đã bị đồ sắc nhọn cắt phải nên mới phải dùng tất tay để che.
Ngọn lửa trên chiếc bật lửa chợt lóe chợt tắt, giống hệt như nhịp tim hoảng hốt của Lục Cảnh Điềm lúc này.
"Chi bằng..." Vân Na bỗng nhiên lấn đền gần cô ta, cười âm u: "Dùng mặt của cô để đổi đi, thế nào?"
"Có... có ý gì...?" Lục Cảnh Điềm mở to cả hai mắt, vội vàng hỏi.
Vân Na đã đứng lên làm bộ muốn rời đi, ánh mắt của Lục Cảnh Điềm cũng nhìn theo từng động tác của cô ta, tim vẫn đập kịch liệt.
Vân Na hít một hơi thuốc, bỗng nhiên dừng lại thưởng thức động tác trên tay mình, cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Lục Cảnh Điềm, từ sau đêm nay, ân oán giữa chúng ta đã hết sạch."
Lục Cảnh Điềm vì một câu không đầu không đuôi này mà mơ mơ hồ hồ, còn chưa hiểu gì thì Vân Na đã chuẩn bị rời đi rồi.
Cô ta chưa kịp hồi hồn thì Vân Na đã nhấc tay một cái, chiếc bật lửa bay lên theo đường parabol về phía cô ta.
"Trả lại cho cô."
Vân Na bỏ lại mấy chữ này rồi nghênh ngang rời đi.
Lục Cảnh Điềm kinh ngạc, theo bản năng đưa tay ra đón lấy cái bật lửa, nhưng vừa tiếp được thì bị ngọn lửa chạm vào, chỉ có thể vội vàng rút tay về.
Cái bật lửa rơi lên người cô ta.
Ngọn lửa gặp được thứ chất lỏng không rõ bị xối trên người cô ta thì bùng cháy lên, Lục Cảnh Điềm lập tức bị ngọn lửa nóng hừng hực vây quanh!
"Á... á...!"
Lục Cảnh Điềm vội vàng trượt ra khỏi chỗ ngồi, hai tay quơ quơ ra đằng trước, lại không biết rằng càng làm như thế thì ngọn lửa càng cháy dữ dội.
Lửa thiêu hừng hực trên da thịt khiến cô ta đau nhói!
"Cứu mạng...!"
"Cứu mạng... Cứu mạng... Cứu mạng... Á á...!"
Vân Na không thèm để ý đến người đang bốc cháy phía sau, đội mũ lên, nhét tay vào túi áo, chậm rãi đi xuống bậc cầu thang vắng lặng rồi biến mất sau cánh cửa.
Lúc này, ở tầng dưới bỗng nhiên nổi lên một hồi nhạc ầm ĩ náo loạn.
Mọi người đều đang chìm đắm trong ca múa, người uống rượu thì tiếp tục uống rượu, người liếc mắt đưa tình thì tiếp tục liếc mắt đưa tình, không có ai để ý tới ở trên tầng hai có một người đang vùng vẫy giữa ngọn lửa.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Lúc này Lục Cảnh Điềm mới thở ra một hơi, yên tĩnh trở lại."Axit sunfuric?" Vân Na lại nở nụ cười: "Tôi thấy, cho dù là có dùng cả chục bình axit sunfuric để hắt cô thì trong lòng tôi cũng không hết căm hận!""Cô... Cô bình tĩnh một chút..."Lục Cảnh Điềm trấn an, cũng không biết hiện giờ cô ta đang trấn an người trước mắt hay đang trấn an chính mình!Cô ta vẫn nghĩ, nếu Vân Na đã tìm đến cô ta, vậy thì chắc chắn sẽ chừa cho cô ta đường sống!Vân Na có thể bình tĩnh ngồi trước mặt cô ta, bại lộ thân phận như vậy, chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm gì!Huống hồ, mặc dù họ đang ngồi ở tầng hai yên tĩnh và thanh nhã, xung quanh không có người khác quấy rầy, nhưng nơi này vẫn là chốn công cộng, bên dưới còn có nhiều người như vậy, Vân Na chắc chắn sẽ không dám làm chuyện gì.Lúc Cảnh Điềm ăn nói khép nép, hỏi: "Cô muốn sao mới có thể tha thứ cho tôi?""Tha thứ cho cô?"Vân Na trầm ngâm một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy ra một hộp thuốc lá, rút một cây ngậm lên miệng, tiện tay cầm một cái bật lửa zippo, bật lửa lên: "Để cho tôi nghĩ đã."Lục Cảnh Điềm mất hồn mất vía nhìn cô ta, trong miệng cô ta đang ngậm một điếu thuốc, ánh lửa chợt sáng chợt tắt, còn cô ta thì đang chăm chú thưởng thức cái bật lửa trong tay.Trên tay cô ta đeo một chiếc tất màu đen, có thể mơ hồ thấy được một vết sẹo dài gần cổ tay.Dường như đã bị đồ sắc nhọn cắt phải nên mới phải dùng tất tay để che.Ngọn lửa trên chiếc bật lửa chợt lóe chợt tắt, giống hệt như nhịp tim hoảng hốt của Lục Cảnh Điềm lúc này."Chi bằng..." Vân Na bỗng nhiên lấn đền gần cô ta, cười âm u: "Dùng mặt của cô để đổi đi, thế nào?""Có... có ý gì...?" Lục Cảnh Điềm mở to cả hai mắt, vội vàng hỏi.Vân Na đã đứng lên làm bộ muốn rời đi, ánh mắt của Lục Cảnh Điềm cũng nhìn theo từng động tác của cô ta, tim vẫn đập kịch liệt.Vân Na hít một hơi thuốc, bỗng nhiên dừng lại thưởng thức động tác trên tay mình, cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Lục Cảnh Điềm, từ sau đêm nay, ân oán giữa chúng ta đã hết sạch."Lục Cảnh Điềm vì một câu không đầu không đuôi này mà mơ mơ hồ hồ, còn chưa hiểu gì thì Vân Na đã chuẩn bị rời đi rồi.Cô ta chưa kịp hồi hồn thì Vân Na đã nhấc tay một cái, chiếc bật lửa bay lên theo đường parabol về phía cô ta."Trả lại cho cô."Vân Na bỏ lại mấy chữ này rồi nghênh ngang rời đi.Lục Cảnh Điềm kinh ngạc, theo bản năng đưa tay ra đón lấy cái bật lửa, nhưng vừa tiếp được thì bị ngọn lửa chạm vào, chỉ có thể vội vàng rút tay về.Cái bật lửa rơi lên người cô ta.Ngọn lửa gặp được thứ chất lỏng không rõ bị xối trên người cô ta thì bùng cháy lên, Lục Cảnh Điềm lập tức bị ngọn lửa nóng hừng hực vây quanh!"Á... á...!"Lục Cảnh Điềm vội vàng trượt ra khỏi chỗ ngồi, hai tay quơ quơ ra đằng trước, lại không biết rằng càng làm như thế thì ngọn lửa càng cháy dữ dội.Lửa thiêu hừng hực trên da thịt khiến cô ta đau nhói!"Cứu mạng...!""Cứu mạng... Cứu mạng... Cứu mạng... Á á...!"Vân Na không thèm để ý đến người đang bốc cháy phía sau, đội mũ lên, nhét tay vào túi áo, chậm rãi đi xuống bậc cầu thang vắng lặng rồi biến mất sau cánh cửa.Lúc này, ở tầng dưới bỗng nhiên nổi lên một hồi nhạc ầm ĩ náo loạn.Mọi người đều đang chìm đắm trong ca múa, người uống rượu thì tiếp tục uống rượu, người liếc mắt đưa tình thì tiếp tục liếc mắt đưa tình, không có ai để ý tới ở trên tầng hai có một người đang vùng vẫy giữa ngọn lửa.