Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…
Chương 1281
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Chương 1281: Là Lâm Thị! Mỗi khi màn đêm buông xuống luôn khiến lòng người bất an. Nhưng nhà họ Giang vẫn bình thản như cũ. Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi ngoài sân, nghe Giang Ninh kể chuyện khi anh còn nhỏ. Giang Ninh không muốn nói, nhưng Lâm Vũ Chân hỏi, anh phải nói. Một ấm trà xanh, hương trà không nồng khiến lòng người đặc biệt vui vẻ, thoải mái. “Linh Nhi gọi điện thoại, bảo anh để ý em, mấy ngày tới không nên ra ngoài. “Cả anh nữa, cũng không nên ra ngoài.” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh. “Vậy thì không ra ngoài.” Giang Ninh cười cười: “Dù sao thì người ta cũng sế tìm đến nhà” Lâm Vũ Chân ngồi thẳng thân mình: “Anh chắc chắn như vậy sao?” Cô hơi nheo mắt, Giang Ninh nói chắc chắn, đối phương tìm tới cửa sao lại không lo lắng được chứ, cho dù Giang Ninh có mạnh, cũng không thể khinh địch như vậy được. “Lộc cộc…” Vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền tới những tiếng bước chân, nghe có vẻ nhỏ, nhưng mỗi bước đều rất nặng nề! Như thể dẫm lên ngực người khác, khiến tim không ngừng đập loạn lên! “Xông lên!” Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt cười một tiếng. Đã là lúc nào rồi mà còn cười được chứ? Lâm Vũ Chân có chút căn thẳng, còn chưa kịp nói gì. “Bang!” “Bang!” “Bang!” Vài bóng dáng lập tức xuất hiện ngay phía sau Giang Ninh. Yến Xích Nam, Hạ Lâm Bắc cùng với mười mấy cao thủ của nhà họ Long và nhà họ Tiết lúc này cũng lập tức xuất hiện. Bọn họ đã chờ ở nhà họ Giang từ trước, chờ Trân Hoang Đường tới. Kẽo kẹt… Cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra. Một người mặc áo choàng xám xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên là Trần Hoang Đường! Hai người Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam liếc nhìn nhau, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên biết Trần Hoang Đường, nhưng không ngờ, hai mươi năm trôi qua, ngoại trừ khóe mắt Trân Hoang Đường xuất hiện thêm nếp nhăn thì không có thay đổi gì nhiều. “Nhiều người chờ tôi vậy sao” Trần Hoang Đường ngẩng đầu nhìn Yến Xích Nam và những người khác. Ánh mắt ông ta bình tĩnh, nhìn mấy người bạn cũ, cảm xúc không chút nào dao động, trực tiếp cất bước về phía Giang Ninh. Mấy người Yến Xích Nam liếc nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ âm thầm tích tụ sức mạnh, chuẩn bị chiến đấu! Hiện giờ Trần Hoang Đường chắc chắn phải mạnh hơn hai mươi năm trước nhiều, cho dù chưa thể hiện sức mạnh nhưng họ vẫn có thể cảm giác được! Dựa vào mấy người bọn họ, hơn nữa còn có Giang Ninh, dù Trần Hoang Đường có ba đầu sáu tay, hôm nay cũng có chạy đăng trời!
Chương 1281:
Là Lâm Thị!
Mỗi khi màn đêm buông xuống luôn khiến lòng người bất an.
Nhưng nhà họ Giang vẫn bình thản như cũ.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi ngoài sân, nghe Giang Ninh kể chuyện khi anh còn nhỏ.
Giang Ninh không muốn nói, nhưng Lâm Vũ Chân hỏi, anh phải nói.
Một ấm trà xanh, hương trà không nồng khiến lòng người đặc biệt vui vẻ, thoải mái.
“Linh Nhi gọi điện thoại, bảo anh để ý em, mấy ngày tới không nên ra ngoài.
“Cả anh nữa, cũng không nên ra ngoài.” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh.
“Vậy thì không ra ngoài.” Giang Ninh cười cười: “Dù sao thì người ta cũng sế tìm đến nhà” Lâm Vũ Chân ngồi thẳng thân mình: “Anh chắc chắn như vậy sao?” Cô hơi nheo mắt, Giang Ninh nói chắc chắn, đối phương tìm tới cửa sao lại không lo lắng được chứ, cho dù Giang Ninh có mạnh, cũng không thể khinh địch như vậy được.
“Lộc cộc…” Vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền tới những tiếng bước chân, nghe có vẻ nhỏ, nhưng mỗi bước đều rất nặng nề!
Như thể dẫm lên ngực người khác, khiến tim không ngừng đập loạn lên!
“Xông lên!” Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt cười một tiếng.
Đã là lúc nào rồi mà còn cười được chứ?
Lâm Vũ Chân có chút căn thẳng, còn chưa kịp nói gì.
“Bang!”
“Bang!”
“Bang!” Vài bóng dáng lập tức xuất hiện ngay phía sau Giang Ninh.
Yến Xích Nam, Hạ Lâm Bắc cùng với mười mấy cao thủ của nhà họ Long và nhà họ Tiết lúc này cũng lập tức xuất hiện.
Bọn họ đã chờ ở nhà họ Giang từ trước, chờ Trân Hoang Đường tới.
Kẽo kẹt…
Cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Một người mặc áo choàng xám xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên là Trần Hoang Đường!
Hai người Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam liếc nhìn nhau, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.
Bọn họ đương nhiên biết Trần Hoang Đường, nhưng không ngờ, hai mươi năm trôi qua, ngoại trừ khóe mắt Trân Hoang Đường xuất hiện thêm nếp nhăn thì không có thay đổi gì nhiều.
“Nhiều người chờ tôi vậy sao” Trần Hoang Đường ngẩng đầu nhìn Yến Xích Nam và những người khác.
Ánh mắt ông ta bình tĩnh, nhìn mấy người bạn cũ, cảm xúc không chút nào dao động, trực tiếp cất bước về phía Giang Ninh.
Mấy người Yến Xích Nam liếc nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ âm thầm tích tụ sức mạnh, chuẩn bị chiến đấu!
Hiện giờ Trần Hoang Đường chắc chắn phải mạnh hơn hai mươi năm trước nhiều, cho dù chưa thể hiện sức mạnh nhưng họ vẫn có thể cảm giác được!
Dựa vào mấy người bọn họ, hơn nữa còn có Giang Ninh, dù Trần Hoang Đường có ba đầu sáu tay, hôm nay cũng có chạy đăng trời!
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Chương 1281: Là Lâm Thị! Mỗi khi màn đêm buông xuống luôn khiến lòng người bất an. Nhưng nhà họ Giang vẫn bình thản như cũ. Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi ngoài sân, nghe Giang Ninh kể chuyện khi anh còn nhỏ. Giang Ninh không muốn nói, nhưng Lâm Vũ Chân hỏi, anh phải nói. Một ấm trà xanh, hương trà không nồng khiến lòng người đặc biệt vui vẻ, thoải mái. “Linh Nhi gọi điện thoại, bảo anh để ý em, mấy ngày tới không nên ra ngoài. “Cả anh nữa, cũng không nên ra ngoài.” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh. “Vậy thì không ra ngoài.” Giang Ninh cười cười: “Dù sao thì người ta cũng sế tìm đến nhà” Lâm Vũ Chân ngồi thẳng thân mình: “Anh chắc chắn như vậy sao?” Cô hơi nheo mắt, Giang Ninh nói chắc chắn, đối phương tìm tới cửa sao lại không lo lắng được chứ, cho dù Giang Ninh có mạnh, cũng không thể khinh địch như vậy được. “Lộc cộc…” Vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền tới những tiếng bước chân, nghe có vẻ nhỏ, nhưng mỗi bước đều rất nặng nề! Như thể dẫm lên ngực người khác, khiến tim không ngừng đập loạn lên! “Xông lên!” Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt cười một tiếng. Đã là lúc nào rồi mà còn cười được chứ? Lâm Vũ Chân có chút căn thẳng, còn chưa kịp nói gì. “Bang!” “Bang!” “Bang!” Vài bóng dáng lập tức xuất hiện ngay phía sau Giang Ninh. Yến Xích Nam, Hạ Lâm Bắc cùng với mười mấy cao thủ của nhà họ Long và nhà họ Tiết lúc này cũng lập tức xuất hiện. Bọn họ đã chờ ở nhà họ Giang từ trước, chờ Trân Hoang Đường tới. Kẽo kẹt… Cửa bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra. Một người mặc áo choàng xám xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên là Trần Hoang Đường! Hai người Hạ Lâm Bắc và Yến Xích Nam liếc nhìn nhau, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên biết Trần Hoang Đường, nhưng không ngờ, hai mươi năm trôi qua, ngoại trừ khóe mắt Trân Hoang Đường xuất hiện thêm nếp nhăn thì không có thay đổi gì nhiều. “Nhiều người chờ tôi vậy sao” Trần Hoang Đường ngẩng đầu nhìn Yến Xích Nam và những người khác. Ánh mắt ông ta bình tĩnh, nhìn mấy người bạn cũ, cảm xúc không chút nào dao động, trực tiếp cất bước về phía Giang Ninh. Mấy người Yến Xích Nam liếc nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ âm thầm tích tụ sức mạnh, chuẩn bị chiến đấu! Hiện giờ Trần Hoang Đường chắc chắn phải mạnh hơn hai mươi năm trước nhiều, cho dù chưa thể hiện sức mạnh nhưng họ vẫn có thể cảm giác được! Dựa vào mấy người bọn họ, hơn nữa còn có Giang Ninh, dù Trần Hoang Đường có ba đầu sáu tay, hôm nay cũng có chạy đăng trời!