Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2583: Vì Anh Mà Buông Tha Sự Nghiệp (2)

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Em có ý kiến?"Mộ Nhã Triết nói xong, ánh mắt uy hiếp.Vân Thi Thi thật cẩn thận hỏi: "Em có thể có ý kiến không?""Bác bỏ!""Vì sao?"Vân Thi Thi buồn bực: "Hoa Cẩm không có người thân, đối xử với em như chị gái, em nhận làm em trai, là đau lòng cho cậu ấy, muốn chăm sóc cho cậu ấy thôi!"Sắc mặt Mộ Nhã Triết sắc mặt càng lúc càng bất mãn: "Vậy còn anh?""Có ý gì...?""Em muốn chăm sóc cậu ta, anh cũng cần chăm sóc!"Rõ ràng là anh đang ghen tị!Nhưng mà, bộ dạng lúc anh ghen thật đáng yêu, nhất thời khiến cô không biết làm sao!Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Anh và cậu ấy không giống nhau!""Khác nhau ở đâu?""Cậu ấy là em trai, còn anh là ông xã!"Vân Thi Thi nâng mặt anh, hôn kên môi mỏng, dỗ dành an ủi: "Có được không? Đồng ý với em đi.""Muốn anh đồng ý chuyện này cũng được!"Vậy mà Mộ Nhã Triết lại đồng ý.Đơn giản như vậy liền đồng ý rồi?A!Không thể nào!Lần này, đến phiên anh đề xuất điều kiện rồi!Mộ Nhã Triết đến gần cô, kề sát tai cô, thổi hơi: "Đêm nay em ở trên!"Cái...Cái gì!Vân Thi Thi sợ hãi, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu.Trời ạ!Cô làm không được.Cơ bản cô đã quen... anh ở trên, dù vậy, sau mỗi lần, cô đều thẹn thùng hận không thể vùi mặt ở dưới cái gối.Cô ở trên...Trong tưởng tượng, dường như có chút..."Nếu em không làm được, chuyện này không cần bàn nữa!""Em đồng ý một điều kiện khác được không?"Vân Thi Thi muốn lấy một điều kiện khác đàm phán với anh.Nhưng mà Mộ Nhã Triết là ai chứ?Hai mươi tuổi lăn lộn trên thương trường, ngươi lừa ta gạt, đánh nhau đủ thứ, anh đều gặp qua quá nhiều, anh là một thương nhân sành sỏi, không ai bì nổi, sao có thể để cô thương lượng như vậy?Anh đã sớm muốn để cho cô ở trên, phải như vậy thì mới có thể thoải mái thưởng thức toàn bộ dáng vẻ quyến rũ của cô, nhất là nghĩ đến bộ dạng xấu hổ đó, càng lúc anh càng mong đợi!"Không bàn nữa!"Vân Thi Thi cắn môi, xoắn xuýt một lúc lâu, bỗng dưng giọng nói nhỏ như ruồi muỗi than thở một câu: "Em... Em không...”Thấy ý chí cô dao động, khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên không dễ dàng phát hiện, đôi mắt thâm thúy, vì thế, anh ôm cô, hôn cô, hướng dẫn từng bước: "Ngoan, anh sẽ dạy em.""Ưm... Vậy... Vậy được rồi..."Vân Thi Thi đỏ mặt, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng!Trong lòng Mộ Nhã Triết thoải mái, ôm cô trở về phòng!"Trước tiên đi tắm rửa đã!""Đợi một chút!"Vân Thi Thi ôm lấy bờ vai anh, ngập ngừng nói: "Còn một chuyện em muốn thương lượng với anh!""Còn chuyện gì?"Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, lúc này lại có vẻ cực kỳ rộng lượng: "Nói đi!""Ừm... Ông xã, em đã suy nghĩ rất lâu!"Vân Thi Thi đắn đo hồi lâu, nói: "Chờ sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ rời khỏi làng giải trí, an tâm ở nhà giúp anh dạy con, được không? Nhưng mà như vậy thì anh phải nuôi em rồi! Ừm... Em không đi làm, anh cũng đừng chê em lười nhác! Nhưng mà em sẽ làm tốt vai trò người vợ, em đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy vẫn muốn ở bên cạnh anh hơn, chuyện gì cũng không làm, lặng lẽ làm hậu phương vững chắc cho anh!"

"Em có ý kiến?"

Mộ Nhã Triết nói xong, ánh mắt uy hiếp.

Vân Thi Thi thật cẩn thận hỏi: "Em có thể có ý kiến không?"

"Bác bỏ!"

"Vì sao?"

Vân Thi Thi buồn bực: "Hoa Cẩm không có người thân, đối xử với em như chị gái, em nhận làm em trai, là đau lòng cho cậu ấy, muốn chăm sóc cho cậu ấy thôi!"

Sắc mặt Mộ Nhã Triết sắc mặt càng lúc càng bất mãn: "Vậy còn anh?"

"Có ý gì...?"

"Em muốn chăm sóc cậu ta, anh cũng cần chăm sóc!"

Rõ ràng là anh đang ghen tị!

Nhưng mà, bộ dạng lúc anh ghen thật đáng yêu, nhất thời khiến cô không biết làm sao!

Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Anh và cậu ấy không giống nhau!"

"Khác nhau ở đâu?"

"Cậu ấy là em trai, còn anh là ông xã!"

Vân Thi Thi nâng mặt anh, hôn kên môi mỏng, dỗ dành an ủi: "Có được không? Đồng ý với em đi."

"Muốn anh đồng ý chuyện này cũng được!"

Vậy mà Mộ Nhã Triết lại đồng ý.

Đơn giản như vậy liền đồng ý rồi?

A!

Không thể nào!

Lần này, đến phiên anh đề xuất điều kiện rồi!

Mộ Nhã Triết đến gần cô, kề sát tai cô, thổi hơi: "Đêm nay em ở trên!"

Cái...

Cái gì!

Vân Thi Thi sợ hãi, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu.

Trời ạ!

Cô làm không được.

Cơ bản cô đã quen... anh ở trên, dù vậy, sau mỗi lần, cô đều thẹn thùng hận không thể vùi mặt ở dưới cái gối.

Cô ở trên...

Trong tưởng tượng, dường như có chút...

"Nếu em không làm được, chuyện này không cần bàn nữa!"

"Em đồng ý một điều kiện khác được không?"

Vân Thi Thi muốn lấy một điều kiện khác đàm phán với anh.

Nhưng mà Mộ Nhã Triết là ai chứ?

Hai mươi tuổi lăn lộn trên thương trường, ngươi lừa ta gạt, đánh nhau đủ thứ, anh đều gặp qua quá nhiều, anh là một thương nhân sành sỏi, không ai bì nổi, sao có thể để cô thương lượng như vậy?

Anh đã sớm muốn để cho cô ở trên, phải như vậy thì mới có thể thoải mái thưởng thức toàn bộ dáng vẻ quyến rũ của cô, nhất là nghĩ đến bộ dạng xấu hổ đó, càng lúc anh càng mong đợi!

"Không bàn nữa!"

Vân Thi Thi cắn môi, xoắn xuýt một lúc lâu, bỗng dưng giọng nói nhỏ như ruồi muỗi than thở một câu: "Em... Em không...”

Thấy ý chí cô dao động, khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên không dễ dàng phát hiện, đôi mắt thâm thúy, vì thế, anh ôm cô, hôn cô, hướng dẫn từng bước: "Ngoan, anh sẽ dạy em."

"Ưm... Vậy... Vậy được rồi..."

Vân Thi Thi đỏ mặt, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng!

Trong lòng Mộ Nhã Triết thoải mái, ôm cô trở về phòng!

"Trước tiên đi tắm rửa đã!"

"Đợi một chút!"

Vân Thi Thi ôm lấy bờ vai anh, ngập ngừng nói: "Còn một chuyện em muốn thương lượng với anh!"

"Còn chuyện gì?"

Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, lúc này lại có vẻ cực kỳ rộng lượng: "Nói đi!"

"Ừm... Ông xã, em đã suy nghĩ rất lâu!"

Vân Thi Thi đắn đo hồi lâu, nói: "Chờ sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ rời khỏi làng giải trí, an tâm ở nhà giúp anh dạy con, được không? Nhưng mà như vậy thì anh phải nuôi em rồi! Ừm... Em không đi làm, anh cũng đừng chê em lười nhác! Nhưng mà em sẽ làm tốt vai trò người vợ, em đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy vẫn muốn ở bên cạnh anh hơn, chuyện gì cũng không làm, lặng lẽ làm hậu phương vững chắc cho anh!"

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Em có ý kiến?"Mộ Nhã Triết nói xong, ánh mắt uy hiếp.Vân Thi Thi thật cẩn thận hỏi: "Em có thể có ý kiến không?""Bác bỏ!""Vì sao?"Vân Thi Thi buồn bực: "Hoa Cẩm không có người thân, đối xử với em như chị gái, em nhận làm em trai, là đau lòng cho cậu ấy, muốn chăm sóc cho cậu ấy thôi!"Sắc mặt Mộ Nhã Triết sắc mặt càng lúc càng bất mãn: "Vậy còn anh?""Có ý gì...?""Em muốn chăm sóc cậu ta, anh cũng cần chăm sóc!"Rõ ràng là anh đang ghen tị!Nhưng mà, bộ dạng lúc anh ghen thật đáng yêu, nhất thời khiến cô không biết làm sao!Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Anh và cậu ấy không giống nhau!""Khác nhau ở đâu?""Cậu ấy là em trai, còn anh là ông xã!"Vân Thi Thi nâng mặt anh, hôn kên môi mỏng, dỗ dành an ủi: "Có được không? Đồng ý với em đi.""Muốn anh đồng ý chuyện này cũng được!"Vậy mà Mộ Nhã Triết lại đồng ý.Đơn giản như vậy liền đồng ý rồi?A!Không thể nào!Lần này, đến phiên anh đề xuất điều kiện rồi!Mộ Nhã Triết đến gần cô, kề sát tai cô, thổi hơi: "Đêm nay em ở trên!"Cái...Cái gì!Vân Thi Thi sợ hãi, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu.Trời ạ!Cô làm không được.Cơ bản cô đã quen... anh ở trên, dù vậy, sau mỗi lần, cô đều thẹn thùng hận không thể vùi mặt ở dưới cái gối.Cô ở trên...Trong tưởng tượng, dường như có chút..."Nếu em không làm được, chuyện này không cần bàn nữa!""Em đồng ý một điều kiện khác được không?"Vân Thi Thi muốn lấy một điều kiện khác đàm phán với anh.Nhưng mà Mộ Nhã Triết là ai chứ?Hai mươi tuổi lăn lộn trên thương trường, ngươi lừa ta gạt, đánh nhau đủ thứ, anh đều gặp qua quá nhiều, anh là một thương nhân sành sỏi, không ai bì nổi, sao có thể để cô thương lượng như vậy?Anh đã sớm muốn để cho cô ở trên, phải như vậy thì mới có thể thoải mái thưởng thức toàn bộ dáng vẻ quyến rũ của cô, nhất là nghĩ đến bộ dạng xấu hổ đó, càng lúc anh càng mong đợi!"Không bàn nữa!"Vân Thi Thi cắn môi, xoắn xuýt một lúc lâu, bỗng dưng giọng nói nhỏ như ruồi muỗi than thở một câu: "Em... Em không...”Thấy ý chí cô dao động, khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên không dễ dàng phát hiện, đôi mắt thâm thúy, vì thế, anh ôm cô, hôn cô, hướng dẫn từng bước: "Ngoan, anh sẽ dạy em.""Ưm... Vậy... Vậy được rồi..."Vân Thi Thi đỏ mặt, lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng!Trong lòng Mộ Nhã Triết thoải mái, ôm cô trở về phòng!"Trước tiên đi tắm rửa đã!""Đợi một chút!"Vân Thi Thi ôm lấy bờ vai anh, ngập ngừng nói: "Còn một chuyện em muốn thương lượng với anh!""Còn chuyện gì?"Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, lúc này lại có vẻ cực kỳ rộng lượng: "Nói đi!""Ừm... Ông xã, em đã suy nghĩ rất lâu!"Vân Thi Thi đắn đo hồi lâu, nói: "Chờ sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ rời khỏi làng giải trí, an tâm ở nhà giúp anh dạy con, được không? Nhưng mà như vậy thì anh phải nuôi em rồi! Ừm... Em không đi làm, anh cũng đừng chê em lười nhác! Nhưng mà em sẽ làm tốt vai trò người vợ, em đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy vẫn muốn ở bên cạnh anh hơn, chuyện gì cũng không làm, lặng lẽ làm hậu phương vững chắc cho anh!"

Chương 2583: Vì Anh Mà Buông Tha Sự Nghiệp (2)