Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 189

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đường Tư Vũ cười thầm, biết chắc rằng cô ấy sẽ không béo lên, bởi vì từ trước tới nay, cô chưa thấy cô ấy mập! Ngược lại, mỗi khi quay xong một bộ phim mới, Tô Hi lại gầy đi vài cân. Lúc này, hai chiếc điện thoại trên bàn, một chiếc trong đó đổ chuông. =— = m À z Âm thanh giống nhau, thậm chí màu sắc cũng giống nhau, không phân biệt được là của ai. Đường Tư Vũ cầm lấy, tưởng là Hình Liệt Hàn giục cô về nhà nấu cơm, ai ngờ, cô cầm lên, chuẩn bị nhắc máy thì bỗng sóc. “Điện thoại này không phải của mình… của cậu!” Nói xong, Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó, nói: “Là Ôn Lệ Thâm gọil Tô Hi đang ngồi uống trà sữa bên cạnh suýt phun trà sữa ra, cô cố nuốt xuống, cầm lại điện thoại, vừa nhìn đầu cô như nỗ tung. “Ôi trời! Sao anh ấy lại gọi mình?” Đường Tư Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, cười hi hi nói: “Còn có thể là gì nữa? Nhớ cậu!” “100% là không thể, chắc là muốn tớ mời ăn tối, hừ…” Tô Hi ra hiệu cho cô im lặng, rồi nhắc máy lên, nói với giọng tự nhiên và lịch sự: “Alo, xin chào!” “Không lưu số điện thoại của tôi?” Người đàn ông đầu dây bên kia đột nhiên không vui hỏi. Hình như cô không lưu số điện thoại của anh, điều này thật khiến anh tức giận. Tô Hi đương nhiên biết anh là ai. Đã giả bộ đến bước này, cô đương nhiên không thể lộ ra, đành phải giả vờ như không biết anh, hỏi: “Uh… Xin hỏi, anh là…” “Ôn Lệ Thâm.” Bên kia nghiến răng nghiền lợi giới thiệu. “Ô! Ôn tiên sinh, xin chào. Xin hỏi anh có việc gì vậy ạ?” Tô Hi cố nén cười, giữ bình tĩnh. “Có, tối nay mời tôi ăn cơm.” Người đàn ông ở đầu kia trực tiếp nói. “Tối nay à! Đổi ngày được không? Hình như tôi không có thời gian đâu! Buổi tối còn có bữa tiệc.” Tô Hi tự thấy khâm phục mình, nhớ đến lúc lấy lại viên đá quý, không phải cô cũng bị anh đầy tới đầy lui sao? Bây giờ, đã đến lúc cô trả thù. Đường Tư Vũ ở bên tán thưởng, giơ lên ngón tay cái, kỹ năng diễn xuất của Tô Hi thật hoàn hảo. “Tốt nhất là cô nên từ chối tất cả các hẹn đi. Thời gian tối nay của cô thuộc về tôi.” Ở đầu bên kia, người đàn ông nào đó bá đạo ra lệnh. Tô Hi hơi mở to mắt, đã thấy người bá đạo nhưng chưa thấy người bá đạo, hống hách như vậy. Tuy nhiên cô không phải là người ăn chay, cô nói thẳng: “Thực xin lỗi, tối nay tôi thật sự không có thời gian, hay là, tối mai thì sao?” Tối nay Tô Hi vốn dĩ có thời gian, nhưng giọng điệu của người đàn ông này khiến cô thấy hơi chút khó chịu, nói gì mà thời gian tối nay của cô thuộc về anh? Truy cập truyen.one đọc full nhé. Anh là ail Anh tưởng mình là sếp của cô àI Cắt, cô cũng không cầu xin anh điều gì. “Cô đã hẹn với ai?” “Tôi đã hẹn ăn tối với một nhà đầu tư, rất quan trọng, liên quan đến công việc của tôi. Vì vậy, tôi thực sự không thể mời anh ăn tối được.” Tô Hi tùy ý tán dóc. “Nếu nói dối tôi, cô có biết hậu quả như thế nào không?” Đầu bên kia, người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo. Tô Hi không khỏi buồn cười, cô nói thế nào thì chính là thế đó. Lẽ nào anh còn có thể tra ra lịch trình ăn tối của cô? Cô cười: “Không lừa anh!” “Được rồi! Trưa mai.” Đáp lại một tiếng, đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy. Tô Hi “xì” một tiếng, có chút đắc ý cười, Đường Tư Vũ nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Anh ấy đồng ý rồi?” “Đương nhiên, bổn tiểu thư đâu phải người có thể tùy tiện hẹn gặp, tớ cũng phải xem tâm trạng. Tuy rằng anh ấy đẹp trai, nhưng Tô Hi tớ đâu phải chưa từng gặp qua trai đẹp! Vốn bữa tối qua là tớ mời, nhưng anh ấy không để tớ mời, nói lời không giữ lời, bây giờ, anh ấy nói để tớ mời cơm, thì tớ sẽ mời à? Quá coi thường tớ rồi.” Tô Hi uống một ngụm nước. Nói chuyện điện thoại với người đàn ông này, khiến cô cảm thấy căng thẳng đến mức miệng lưỡi đều khô khan, thật đáng ghét. Đường Tư Vũ rất tán thành suy nghĩ của bạn: “Đúng vậy, đàn ông là cái thá gì. Anh ấy nghĩ mình là trời, là thần, thì ta không nên thỏa mãn bọn họ, mà nên thể hiện sức mạnh của phụ nữ chúng ta.” Trong phòng nghỉ của văn phòng tổng công ty giải trí quốc tế Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, mày kiếm vặn như sợi dây thừng, người phụ nữ này còn dám làm cao với anh. Để cô mời ăn tối, đây vốn là việc cô nên làm để chuộc tội, nhưng bây giờ, lại thành anh cầu xin cô mời? “Kiểm tra một nghệ sĩ cho tôi, tôi muốn biết tối nay cô ấy có hẹn ăn với nhà đầu tư không!” Ôn Lệ Thâm hỏi người dưới quyền phía đối diện. Ngồi đối diện là Ngô Đào, bên ngoài là Giám đốc điều hành CEO của Tập đoàn Thiên Mộ, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi và đầy nghị lực. “Ôn thiếu gia, anh muốn kiểm tra nghệ sĩ nào?”

Đường Tư Vũ cười thầm, biết chắc rằng cô ấy sẽ không béo lên, bởi vì từ trước tới nay, cô chưa thấy cô ấy mập! Ngược lại, mỗi khi quay xong một bộ phim mới, Tô Hi lại gầy đi vài cân.

 

Lúc này, hai chiếc điện thoại trên bàn, một chiếc trong đó đổ chuông.

 

=— = m À z Âm thanh giống nhau, thậm chí màu sắc cũng giống nhau, không phân biệt được là của ai. Đường Tư Vũ cầm lấy, tưởng là Hình Liệt Hàn giục cô về nhà nấu cơm, ai ngờ, cô cầm lên, chuẩn bị nhắc máy thì bỗng sóc.

 

“Điện thoại này không phải của mình… của cậu!” Nói xong, Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó, nói: “Là Ôn Lệ Thâm gọil Tô Hi đang ngồi uống trà sữa bên cạnh suýt phun trà sữa ra, cô cố nuốt xuống, cầm lại điện thoại, vừa nhìn đầu cô như nỗ tung.

 

“Ôi trời! Sao anh ấy lại gọi mình?”

 

Đường Tư Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, cười hi hi nói: “Còn có thể là gì nữa?

 

Nhớ cậu!”

 

“100% là không thể, chắc là muốn tớ mời ăn tối, hừ…” Tô Hi ra hiệu cho cô im lặng, rồi nhắc máy lên, nói với giọng tự nhiên và lịch sự: “Alo, xin chào!”

 

“Không lưu số điện thoại của tôi?” Người đàn ông đầu dây bên kia đột nhiên không vui hỏi.

 

Hình như cô không lưu số điện thoại của anh, điều này thật khiến anh tức giận.

 

Tô Hi đương nhiên biết anh là ai. Đã giả bộ đến bước này, cô đương nhiên không thể lộ ra, đành phải giả vờ như không biết anh, hỏi: “Uh… Xin hỏi, anh là…”

 

“Ôn Lệ Thâm.” Bên kia nghiến răng nghiền lợi giới thiệu.

 

“Ô! Ôn tiên sinh, xin chào. Xin hỏi anh có việc gì vậy ạ?” Tô Hi cố nén cười, giữ bình tĩnh.

 

“Có, tối nay mời tôi ăn cơm.” Người đàn ông ở đầu kia trực tiếp nói.

 

“Tối nay à! Đổi ngày được không? Hình như tôi không có thời gian đâu! Buổi tối còn có bữa tiệc.” Tô Hi tự thấy khâm phục mình, nhớ đến lúc lấy lại viên đá quý, không phải cô cũng bị anh đầy tới đầy lui sao? Bây giờ, đã đến lúc cô trả thù.

 

Đường Tư Vũ ở bên tán thưởng, giơ lên ngón tay cái, kỹ năng diễn xuất của Tô Hi thật hoàn hảo.

 

“Tốt nhất là cô nên từ chối tất cả các hẹn đi. Thời gian tối nay của cô thuộc về tôi.”

 

Ở đầu bên kia, người đàn ông nào đó bá đạo ra lệnh.

 

Tô Hi hơi mở to mắt, đã thấy người bá đạo nhưng chưa thấy người bá đạo, hống hách như vậy. Tuy nhiên cô không phải là người ăn chay, cô nói thẳng: “Thực xin lỗi, tối nay tôi thật sự không có thời gian, hay là, tối mai thì sao?”

 

Tối nay Tô Hi vốn dĩ có thời gian, nhưng giọng điệu của người đàn ông này khiến cô thấy hơi chút khó chịu, nói gì mà thời gian tối nay của cô thuộc về anh?

 

Truy cập truyen.one đọc full nhé. Anh là ail Anh tưởng mình là sếp của cô àI Cắt, cô cũng không cầu xin anh điều gì.

 

“Cô đã hẹn với ai?”

 

“Tôi đã hẹn ăn tối với một nhà đầu tư, rất quan trọng, liên quan đến công việc của tôi. Vì vậy, tôi thực sự không thể mời anh ăn tối được.” Tô Hi tùy ý tán dóc.

 

“Nếu nói dối tôi, cô có biết hậu quả như thế nào không?” Đầu bên kia, người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo.

 

Tô Hi không khỏi buồn cười, cô nói thế nào thì chính là thế đó. Lẽ nào anh còn có thể tra ra lịch trình ăn tối của cô? Cô cười: “Không lừa anh!”

 

“Được rồi! Trưa mai.” Đáp lại một tiếng, đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy.

 

Tô Hi “xì” một tiếng, có chút đắc ý cười, Đường Tư Vũ nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Anh ấy đồng ý rồi?”

 

“Đương nhiên, bổn tiểu thư đâu phải người có thể tùy tiện hẹn gặp, tớ cũng phải xem tâm trạng. Tuy rằng anh ấy đẹp trai, nhưng Tô Hi tớ đâu phải chưa từng gặp qua trai đẹp! Vốn bữa tối qua là tớ mời, nhưng anh ấy không để tớ mời, nói lời không giữ lời, bây giờ, anh ấy nói để tớ mời cơm, thì tớ sẽ mời à? Quá coi thường tớ rồi.” Tô Hi uống một ngụm nước.

 

Nói chuyện điện thoại với người đàn ông này, khiến cô cảm thấy căng thẳng đến mức miệng lưỡi đều khô khan, thật đáng ghét.

 

Đường Tư Vũ rất tán thành suy nghĩ của bạn: “Đúng vậy, đàn ông là cái thá gì. Anh ấy nghĩ mình là trời, là thần, thì ta không nên thỏa mãn bọn họ, mà nên thể hiện sức mạnh của phụ nữ chúng ta.”

 

Trong phòng nghỉ của văn phòng tổng công ty giải trí quốc tế Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, mày kiếm vặn như sợi dây thừng, người phụ nữ này còn dám làm cao với anh.

 

Để cô mời ăn tối, đây vốn là việc cô nên làm để chuộc tội, nhưng bây giờ, lại thành anh cầu xin cô mời?

 

“Kiểm tra một nghệ sĩ cho tôi, tôi muốn biết tối nay cô ấy có hẹn ăn với nhà đầu tư không!” Ôn Lệ Thâm hỏi người dưới quyền phía đối diện.

 

Ngồi đối diện là Ngô Đào, bên ngoài là Giám đốc điều hành CEO của Tập đoàn Thiên Mộ, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi và đầy nghị lực.

 

“Ôn thiếu gia, anh muốn kiểm tra nghệ sĩ nào?”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đường Tư Vũ cười thầm, biết chắc rằng cô ấy sẽ không béo lên, bởi vì từ trước tới nay, cô chưa thấy cô ấy mập! Ngược lại, mỗi khi quay xong một bộ phim mới, Tô Hi lại gầy đi vài cân. Lúc này, hai chiếc điện thoại trên bàn, một chiếc trong đó đổ chuông. =— = m À z Âm thanh giống nhau, thậm chí màu sắc cũng giống nhau, không phân biệt được là của ai. Đường Tư Vũ cầm lấy, tưởng là Hình Liệt Hàn giục cô về nhà nấu cơm, ai ngờ, cô cầm lên, chuẩn bị nhắc máy thì bỗng sóc. “Điện thoại này không phải của mình… của cậu!” Nói xong, Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó, nói: “Là Ôn Lệ Thâm gọil Tô Hi đang ngồi uống trà sữa bên cạnh suýt phun trà sữa ra, cô cố nuốt xuống, cầm lại điện thoại, vừa nhìn đầu cô như nỗ tung. “Ôi trời! Sao anh ấy lại gọi mình?” Đường Tư Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, cười hi hi nói: “Còn có thể là gì nữa? Nhớ cậu!” “100% là không thể, chắc là muốn tớ mời ăn tối, hừ…” Tô Hi ra hiệu cho cô im lặng, rồi nhắc máy lên, nói với giọng tự nhiên và lịch sự: “Alo, xin chào!” “Không lưu số điện thoại của tôi?” Người đàn ông đầu dây bên kia đột nhiên không vui hỏi. Hình như cô không lưu số điện thoại của anh, điều này thật khiến anh tức giận. Tô Hi đương nhiên biết anh là ai. Đã giả bộ đến bước này, cô đương nhiên không thể lộ ra, đành phải giả vờ như không biết anh, hỏi: “Uh… Xin hỏi, anh là…” “Ôn Lệ Thâm.” Bên kia nghiến răng nghiền lợi giới thiệu. “Ô! Ôn tiên sinh, xin chào. Xin hỏi anh có việc gì vậy ạ?” Tô Hi cố nén cười, giữ bình tĩnh. “Có, tối nay mời tôi ăn cơm.” Người đàn ông ở đầu kia trực tiếp nói. “Tối nay à! Đổi ngày được không? Hình như tôi không có thời gian đâu! Buổi tối còn có bữa tiệc.” Tô Hi tự thấy khâm phục mình, nhớ đến lúc lấy lại viên đá quý, không phải cô cũng bị anh đầy tới đầy lui sao? Bây giờ, đã đến lúc cô trả thù. Đường Tư Vũ ở bên tán thưởng, giơ lên ngón tay cái, kỹ năng diễn xuất của Tô Hi thật hoàn hảo. “Tốt nhất là cô nên từ chối tất cả các hẹn đi. Thời gian tối nay của cô thuộc về tôi.” Ở đầu bên kia, người đàn ông nào đó bá đạo ra lệnh. Tô Hi hơi mở to mắt, đã thấy người bá đạo nhưng chưa thấy người bá đạo, hống hách như vậy. Tuy nhiên cô không phải là người ăn chay, cô nói thẳng: “Thực xin lỗi, tối nay tôi thật sự không có thời gian, hay là, tối mai thì sao?” Tối nay Tô Hi vốn dĩ có thời gian, nhưng giọng điệu của người đàn ông này khiến cô thấy hơi chút khó chịu, nói gì mà thời gian tối nay của cô thuộc về anh? Truy cập truyen.one đọc full nhé. Anh là ail Anh tưởng mình là sếp của cô àI Cắt, cô cũng không cầu xin anh điều gì. “Cô đã hẹn với ai?” “Tôi đã hẹn ăn tối với một nhà đầu tư, rất quan trọng, liên quan đến công việc của tôi. Vì vậy, tôi thực sự không thể mời anh ăn tối được.” Tô Hi tùy ý tán dóc. “Nếu nói dối tôi, cô có biết hậu quả như thế nào không?” Đầu bên kia, người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo. Tô Hi không khỏi buồn cười, cô nói thế nào thì chính là thế đó. Lẽ nào anh còn có thể tra ra lịch trình ăn tối của cô? Cô cười: “Không lừa anh!” “Được rồi! Trưa mai.” Đáp lại một tiếng, đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy. Tô Hi “xì” một tiếng, có chút đắc ý cười, Đường Tư Vũ nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Anh ấy đồng ý rồi?” “Đương nhiên, bổn tiểu thư đâu phải người có thể tùy tiện hẹn gặp, tớ cũng phải xem tâm trạng. Tuy rằng anh ấy đẹp trai, nhưng Tô Hi tớ đâu phải chưa từng gặp qua trai đẹp! Vốn bữa tối qua là tớ mời, nhưng anh ấy không để tớ mời, nói lời không giữ lời, bây giờ, anh ấy nói để tớ mời cơm, thì tớ sẽ mời à? Quá coi thường tớ rồi.” Tô Hi uống một ngụm nước. Nói chuyện điện thoại với người đàn ông này, khiến cô cảm thấy căng thẳng đến mức miệng lưỡi đều khô khan, thật đáng ghét. Đường Tư Vũ rất tán thành suy nghĩ của bạn: “Đúng vậy, đàn ông là cái thá gì. Anh ấy nghĩ mình là trời, là thần, thì ta không nên thỏa mãn bọn họ, mà nên thể hiện sức mạnh của phụ nữ chúng ta.” Trong phòng nghỉ của văn phòng tổng công ty giải trí quốc tế Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, mày kiếm vặn như sợi dây thừng, người phụ nữ này còn dám làm cao với anh. Để cô mời ăn tối, đây vốn là việc cô nên làm để chuộc tội, nhưng bây giờ, lại thành anh cầu xin cô mời? “Kiểm tra một nghệ sĩ cho tôi, tôi muốn biết tối nay cô ấy có hẹn ăn với nhà đầu tư không!” Ôn Lệ Thâm hỏi người dưới quyền phía đối diện. Ngồi đối diện là Ngô Đào, bên ngoài là Giám đốc điều hành CEO của Tập đoàn Thiên Mộ, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi và đầy nghị lực. “Ôn thiếu gia, anh muốn kiểm tra nghệ sĩ nào?”

Chương 189