Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 313

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đường Tư Vũ không ngờ người đàn ông này sẽ lật người cô, nhưng cô đã giả vờ ngủ say rồi, tự nhiên cần tiếp tục giả vờ. Vì vậy, cô chỉ giả vờ bất mãn vì bị quấy rầy, nhíu mày rồi tiếp tục giả vờ ngủ. Đường Tư Vũ cảm giác có một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm mi mắt cô, khiến cô rất vất vả để giả bộ. Hình Liệt Hàn chăm chú nhìn khuôn mặt . đang say ngủ của cô với một tia vui vẻ. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú dưới ánh sáng của cô, da cô trắng hơi giống pha lê, và dường như, cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Anh không nhịn được giơ tay, bắt đầu từ sợi tóc mảnh nghịch ngợm trên trán cô, vén sợi tóc ra, từ từ chạm vào lông mày, gò má, mũi, đến khóe môi … Cuối cùng, ngón tay anh tham lam lưu luyến trên hai cánh môi đỏ hồng và căng mọng của cô. Mà sự đụng chạm từ đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông, với Đường Tư Vũ, lại như một luồng điện đột ngột chạy qua tứ chỉ. Khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, đồng thời cô cũng không cầm được, mở : mắt ra. Nhưng cô không ngờ khuôn mặt của người đàn ông này lại gần cô như vậy. Cô mở mát, liền chạm vào đôi mắt có ý cười xấu xa của anh, anh chỉ cách cô nửa bàn tay, Đường Tư Vũ lại thấy hít thở không thông, có chút không chịu nổi, tim đập dồn dập trong lồng ngực khiến cô cảm thấy mình sắp ngắt đi. Ánh mắt của cô vừa lúc nhìn vào môi của người đàn ông này. Môi anh có đường viền và khóe môi đều gợi cảm, độ dày vừa phải, thật khiến người khác muốn hôn lên nó. Tiếng nuốt nước miếng của Đường Tư Vũ : vang lên thật rõ. Khóe miệng Hình Liệt Hàn lập tức giương lên, còn Đường Tư Vũ sắp chết vì xấu hổ, trời ơi! Lẽ nào anh đọc được suy nghĩ của cô? “Ngủ đi!” Đường Tư Vũ giả bộ nghiêm túc, lên tiếng. “Em có chắc mình ngủ được không?” Hình Liệt Hàn cười nhỏ, hỏi, vừa nãy người phụ nữ này đã động tâm với anh à? “Ngủ được.” Đường Tư Vũ nói xong liền quay lưng đi, nhưng giây tiếp theo, cô vừa tách khỏi thân thể của người đàn ông, thì liền bị lòng bàn tay to lớn của anh ôm lấy, sau đó cô lại bị ôm vào trong ngực, lưng cô áp sát vào ngực anh, ngay cả bàn . chân đang co quắp của cô, anh cũng làm theo y hệt. Vì vậy, có thể nói hai người đã gắn kết, trở thành một thể. Dây thần kinh của Đường Tư Vũ như cứng lại một chút, ngoài cảm giác nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác lạ ở một nơi khác trên cơ thể anh. “Hình Liệt Hàn… anh… Đường Tư Vũ sắp phát điên, người đàn ông này sao lại dựa vào gần như vậy? Hình Liệt Hàn biết cô đang phiền muộn vì chuyện gì nên không nhịn được thấp giọng cười: “Chuyện này cũng bình thường thôi, em đừng để ý nó là được.” Đừng để ý nó? Có thể không? Đường Tư Vũ cứng họng, lời này của anh làm cô sao có thể ngủ được nữa? Sáng mai cô còn phải dậy sớm để mang bữa sáng vào cho cha. Nhưng người đàn ông này lại dính chặt như vậy, đôi cánh tay anh bá đạo ôm lấy eo cô, cô chỉ có thể giả vờ không chú ý đến. Nhưng, người đàn ông này làm thế, thật sự có thể ngủ được sao? Tay của Hình Liệt Hàn bỗng nhẹ lướt qua : hông cô, anh chọt mẫn cảm nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Em đang mặc gì vậy?” Đường Tư Vũ lập tức đỏ mặt, không lên tiếng. Nhưng Hình Liệt Hàn đoán: “Có phải em đang mặc quần bỉm của người trưởng thành không?” Lúc này, mặt Đường Tư Vũ càng đỏ hơn, cô thật sự không giải thích được với anh, chỉ có thể phản bác lại: “Đây là quần an A ” tâm. “ÒI” Trong giọng người đàn ông đằng sau rõ ràng ẩn ẩn ý cười. “Có gì đáng cười?” Đường Tư Vũ có chút khó chịu, đẩy anh một cái. Ngay lập tức, người đàn ông phía sau khó chịu rên rỉ một tiếng, cảnh cáo: “Em đừng lộn xôn.” Đường Tư Vũ lập tức cứng người, không động nữa, bây giờ cô mới biết thật sự không nên chọc loạn người đàn ông này. Hình Liệt Hàn vẫn chưa ổn định lại, anh ôm chằm lấy cô, rồi cười hỏi: “Anh tò mò không biết em mặc nó trông như thế nào, có giống một đứa trẻ không?” Đường Tư Vũ thật muốn khoan một lỗ trên mặt đất, người đàn ông này tò mò gì không được, lại tò mò về điều này. “Mới không giống, anh đừng nghĩ về : những chuyện này nữa, ngủ đi.” Giọng Đường Tư Vũ bắt đầu hòn dỗi.

Đường Tư Vũ không ngờ người đàn ông này sẽ lật người cô, nhưng cô đã giả vờ ngủ say rồi, tự nhiên cần tiếp tục giả vờ.

 

Vì vậy, cô chỉ giả vờ bất mãn vì bị quấy rầy, nhíu mày rồi tiếp tục giả vờ ngủ.

 

Đường Tư Vũ cảm giác có một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm mi mắt cô, khiến cô rất vất vả để giả bộ.

 

Hình Liệt Hàn chăm chú nhìn khuôn mặt .

 

đang say ngủ của cô với một tia vui vẻ.

 

Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú dưới ánh sáng của cô, da cô trắng hơi giống pha lê, và dường như, cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.

 

Anh không nhịn được giơ tay, bắt đầu từ sợi tóc mảnh nghịch ngợm trên trán cô, vén sợi tóc ra, từ từ chạm vào lông mày, gò má, mũi, đến khóe môi … Cuối cùng, ngón tay anh tham lam lưu luyến trên hai cánh môi đỏ hồng và căng mọng của cô. Mà sự đụng chạm từ đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông, với Đường Tư Vũ, lại như một luồng điện đột ngột chạy qua tứ chỉ.

 

Khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, đồng thời cô cũng không cầm được, mở : mắt ra.

 

Nhưng cô không ngờ khuôn mặt của người đàn ông này lại gần cô như vậy.

 

Cô mở mát, liền chạm vào đôi mắt có ý cười xấu xa của anh, anh chỉ cách cô nửa bàn tay, Đường Tư Vũ lại thấy hít thở không thông, có chút không chịu nổi, tim đập dồn dập trong lồng ngực khiến cô cảm thấy mình sắp ngắt đi.

 

Ánh mắt của cô vừa lúc nhìn vào môi của người đàn ông này.

 

Môi anh có đường viền và khóe môi đều gợi cảm, độ dày vừa phải, thật khiến người khác muốn hôn lên nó.

 

Tiếng nuốt nước miếng của Đường Tư Vũ : vang lên thật rõ.

 

Khóe miệng Hình Liệt Hàn lập tức giương lên, còn Đường Tư Vũ sắp chết vì xấu hổ, trời ơi! Lẽ nào anh đọc được suy nghĩ của cô? “Ngủ đi!”

 

Đường Tư Vũ giả bộ nghiêm túc, lên tiếng.

 

“Em có chắc mình ngủ được không?”

 

Hình Liệt Hàn cười nhỏ, hỏi, vừa nãy người phụ nữ này đã động tâm với anh à? “Ngủ được.”

 

Đường Tư Vũ nói xong liền quay lưng đi, nhưng giây tiếp theo, cô vừa tách khỏi thân thể của người đàn ông, thì liền bị lòng bàn tay to lớn của anh ôm lấy, sau đó cô lại bị ôm vào trong ngực, lưng cô áp sát vào ngực anh, ngay cả bàn .

 

chân đang co quắp của cô, anh cũng làm theo y hệt.

 

Vì vậy, có thể nói hai người đã gắn kết, trở thành một thể.

 

Dây thần kinh của Đường Tư Vũ như cứng lại một chút, ngoài cảm giác nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác lạ ở một nơi khác trên cơ thể anh.

 

“Hình Liệt Hàn… anh… Đường Tư Vũ sắp phát điên, người đàn ông này sao lại dựa vào gần như vậy? Hình Liệt Hàn biết cô đang phiền muộn vì chuyện gì nên không nhịn được thấp giọng cười: “Chuyện này cũng bình thường thôi, em đừng để ý nó là được.”

 

Đừng để ý nó? Có thể không? Đường Tư Vũ cứng họng, lời này của anh làm cô sao có thể ngủ được nữa? Sáng mai cô còn phải dậy sớm để mang bữa sáng vào cho cha.

 

Nhưng người đàn ông này lại dính chặt như vậy, đôi cánh tay anh bá đạo ôm lấy eo cô, cô chỉ có thể giả vờ không chú ý đến.

 

Nhưng, người đàn ông này làm thế, thật sự có thể ngủ được sao? Tay của Hình Liệt Hàn bỗng nhẹ lướt qua : hông cô, anh chọt mẫn cảm nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Em đang mặc gì vậy?”

 

Đường Tư Vũ lập tức đỏ mặt, không lên tiếng.

 

Nhưng Hình Liệt Hàn đoán: “Có phải em đang mặc quần bỉm của người trưởng thành không?”

 

Lúc này, mặt Đường Tư Vũ càng đỏ hơn, cô thật sự không giải thích được với anh, chỉ có thể phản bác lại: “Đây là quần an A ” tâm.

 

“ÒI” Trong giọng người đàn ông đằng sau rõ ràng ẩn ẩn ý cười.

 

“Có gì đáng cười?”

 

Đường Tư Vũ có chút khó chịu, đẩy anh một cái.

 

Ngay lập tức, người đàn ông phía sau khó chịu rên rỉ một tiếng, cảnh cáo: “Em đừng lộn xôn.”

 

Đường Tư Vũ lập tức cứng người, không động nữa, bây giờ cô mới biết thật sự không nên chọc loạn người đàn ông này.

 

Hình Liệt Hàn vẫn chưa ổn định lại, anh ôm chằm lấy cô, rồi cười hỏi: “Anh tò mò không biết em mặc nó trông như thế nào, có giống một đứa trẻ không?”

 

Đường Tư Vũ thật muốn khoan một lỗ trên mặt đất, người đàn ông này tò mò gì không được, lại tò mò về điều này.

 

“Mới không giống, anh đừng nghĩ về : những chuyện này nữa, ngủ đi.”

 

Giọng Đường Tư Vũ bắt đầu hòn dỗi.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đường Tư Vũ không ngờ người đàn ông này sẽ lật người cô, nhưng cô đã giả vờ ngủ say rồi, tự nhiên cần tiếp tục giả vờ. Vì vậy, cô chỉ giả vờ bất mãn vì bị quấy rầy, nhíu mày rồi tiếp tục giả vờ ngủ. Đường Tư Vũ cảm giác có một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm mi mắt cô, khiến cô rất vất vả để giả bộ. Hình Liệt Hàn chăm chú nhìn khuôn mặt . đang say ngủ của cô với một tia vui vẻ. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú dưới ánh sáng của cô, da cô trắng hơi giống pha lê, và dường như, cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Anh không nhịn được giơ tay, bắt đầu từ sợi tóc mảnh nghịch ngợm trên trán cô, vén sợi tóc ra, từ từ chạm vào lông mày, gò má, mũi, đến khóe môi … Cuối cùng, ngón tay anh tham lam lưu luyến trên hai cánh môi đỏ hồng và căng mọng của cô. Mà sự đụng chạm từ đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông, với Đường Tư Vũ, lại như một luồng điện đột ngột chạy qua tứ chỉ. Khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, đồng thời cô cũng không cầm được, mở : mắt ra. Nhưng cô không ngờ khuôn mặt của người đàn ông này lại gần cô như vậy. Cô mở mát, liền chạm vào đôi mắt có ý cười xấu xa của anh, anh chỉ cách cô nửa bàn tay, Đường Tư Vũ lại thấy hít thở không thông, có chút không chịu nổi, tim đập dồn dập trong lồng ngực khiến cô cảm thấy mình sắp ngắt đi. Ánh mắt của cô vừa lúc nhìn vào môi của người đàn ông này. Môi anh có đường viền và khóe môi đều gợi cảm, độ dày vừa phải, thật khiến người khác muốn hôn lên nó. Tiếng nuốt nước miếng của Đường Tư Vũ : vang lên thật rõ. Khóe miệng Hình Liệt Hàn lập tức giương lên, còn Đường Tư Vũ sắp chết vì xấu hổ, trời ơi! Lẽ nào anh đọc được suy nghĩ của cô? “Ngủ đi!” Đường Tư Vũ giả bộ nghiêm túc, lên tiếng. “Em có chắc mình ngủ được không?” Hình Liệt Hàn cười nhỏ, hỏi, vừa nãy người phụ nữ này đã động tâm với anh à? “Ngủ được.” Đường Tư Vũ nói xong liền quay lưng đi, nhưng giây tiếp theo, cô vừa tách khỏi thân thể của người đàn ông, thì liền bị lòng bàn tay to lớn của anh ôm lấy, sau đó cô lại bị ôm vào trong ngực, lưng cô áp sát vào ngực anh, ngay cả bàn . chân đang co quắp của cô, anh cũng làm theo y hệt. Vì vậy, có thể nói hai người đã gắn kết, trở thành một thể. Dây thần kinh của Đường Tư Vũ như cứng lại một chút, ngoài cảm giác nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác lạ ở một nơi khác trên cơ thể anh. “Hình Liệt Hàn… anh… Đường Tư Vũ sắp phát điên, người đàn ông này sao lại dựa vào gần như vậy? Hình Liệt Hàn biết cô đang phiền muộn vì chuyện gì nên không nhịn được thấp giọng cười: “Chuyện này cũng bình thường thôi, em đừng để ý nó là được.” Đừng để ý nó? Có thể không? Đường Tư Vũ cứng họng, lời này của anh làm cô sao có thể ngủ được nữa? Sáng mai cô còn phải dậy sớm để mang bữa sáng vào cho cha. Nhưng người đàn ông này lại dính chặt như vậy, đôi cánh tay anh bá đạo ôm lấy eo cô, cô chỉ có thể giả vờ không chú ý đến. Nhưng, người đàn ông này làm thế, thật sự có thể ngủ được sao? Tay của Hình Liệt Hàn bỗng nhẹ lướt qua : hông cô, anh chọt mẫn cảm nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Em đang mặc gì vậy?” Đường Tư Vũ lập tức đỏ mặt, không lên tiếng. Nhưng Hình Liệt Hàn đoán: “Có phải em đang mặc quần bỉm của người trưởng thành không?” Lúc này, mặt Đường Tư Vũ càng đỏ hơn, cô thật sự không giải thích được với anh, chỉ có thể phản bác lại: “Đây là quần an A ” tâm. “ÒI” Trong giọng người đàn ông đằng sau rõ ràng ẩn ẩn ý cười. “Có gì đáng cười?” Đường Tư Vũ có chút khó chịu, đẩy anh một cái. Ngay lập tức, người đàn ông phía sau khó chịu rên rỉ một tiếng, cảnh cáo: “Em đừng lộn xôn.” Đường Tư Vũ lập tức cứng người, không động nữa, bây giờ cô mới biết thật sự không nên chọc loạn người đàn ông này. Hình Liệt Hàn vẫn chưa ổn định lại, anh ôm chằm lấy cô, rồi cười hỏi: “Anh tò mò không biết em mặc nó trông như thế nào, có giống một đứa trẻ không?” Đường Tư Vũ thật muốn khoan một lỗ trên mặt đất, người đàn ông này tò mò gì không được, lại tò mò về điều này. “Mới không giống, anh đừng nghĩ về : những chuyện này nữa, ngủ đi.” Giọng Đường Tư Vũ bắt đầu hòn dỗi.

Chương 313