Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 335

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ở trong nước. Sau khi Tô Hi tỉnh lại, cô nhận ra bản thân đang không ở nhà của mình, vội vàng bước ra khỏi giường, mở rèm cửa nhìn xung quanh, ngoại trừ cô đang ở với một người đàn ông trong căn nhà này thì không có người nào khác nữa. Ôi trời! Tại sao cô lại quay lại nhà của Ôn Lệ Thâm? Tô Hi vội vàng mở cửa bước ra, cô kiểm tra một chút thì phát hiện ra tối hôm qua cô vẫn mặc bộ quần áo cũ, xem ra tối hôm qua vẫn an toàn chìm vào giấc ngủ Say. Tô Hi ra ngoài đại sảnh thì thấy chủ nhân của căn nhà này đang nằm đấy. Nhà của Ôn Lệ Thâm luôn luôn sạch sẽ, thoải mái, không có một chút bụi bẩn nào, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp. Điều này khiến Tô Hi nghi ngờ rằng chẳng lẽ Ôn Lệ Thâm là cung Xử Nữ, bởi vì anh †a quá yêu sạch sẽ. Tối hôm qua ký ức cuối cùng của cô là cô ngủ thiếp đi trong lúc truyền nước biển, xem ra, cô đã ngủ thiếp đi, Ôn Lệ Thâm lại đưa cô về nhà. Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, Ôn Lệ Thâm ngắng đầu nhìn lên, anh đang nhâm nhi cốc cà phê, và nhìn chăm chú vào chiếc lpad ở bên tay còn lại, từ đầu đến chân, người đàn ông này toát ra khí chất cao quý, tinh anh, chẳng khác gì một nam người mẫu hàng đầu trên tạp chí thời trang. Khí chất vừa lạnh lẽo vừa phức tạp. “Chào buổi sáng!” Tô Hi nhìn anh gượng cười chào hỏi. Đường Tư Vũ nhìn thấy Hình Liệt Hàn anh tuấn đứng đó với bộ quần áo thể thao, bên cạnh là chiếc xe đạp địa hình leo núi, Hình Nhất Phàm không có ở đó, rõ ràng là đã đạp xe rất xa rồi. Đường Tư Vũ đi về phía anh, nhìn bóng dáng nam tính và đẹp trai dưới ánh mặt trời của người đàn ông này, cô không khỏi nghĩ đến nụ hôn say đắm với anh đêm qua, trên má cô thoáng ửng hồng. Hình Liệt Hàn nhìn cô bước tới, trong mắt anh đã nở một nụ cười: “Dậy rồi à2” “Anh có cho con trai đi xe đạp không?” Đường Tư Vũ hỏi, khẽ chạm vào ánh mắt đang tỏa sáng như ánh mặt trời của anh, cô ngượng ngùng quay lại nhìn con trai. “Thằng bé được thừa hưởng gen tốt của anh, đi xe đạp chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hình Liệt Hàn nói một cách tự hào. Đường Tư Vũ lập tức không nhịn được phản bác: “Gen của tôi không tốt sao?” Hình Liệt Hàn cười khúc khích, có chút vô sỉ nói: “Em mà ưu tú sao? Anh nhìn không ra. “Anh…” Đường Tư Vũ tức giận giơ tay lên định đánh anh. Hình Liệt Hàn đứng yên tại chỗ, nếu cô muốn đánh anh, anh chỉ cần đứng đó thôi. Nhưng Đường Tư Vũ vẫn chưa hết tức giận, đưa tay ra đấm nhẹ vào cánh tay anh đề thể hiện sự khó chịu của cô. Nhưng những biểu hiện và hành vi của cô như thế này, trong mắt đàn ông, lại rất là nữ tính, càng trở nên hấp dẫn. Hình Liệt Hàn bát ngờ nắm lấy tay cô mà nói: “Để anh đưa em đuổi theo con trai.” Đường Tư Vũ nhìn chiếc xe đạp leo núi của anh, phía sau không có chỗ ngồi, chỉ có chỗ ngồi của người lái chính, cô nhướn mày hỏi: “Vậy tôi ngồi ở chỗ nào?” “Ngồi đây!” Hình Liệt Hàn chỉ vào cái khung xe nối liền yên xe và tay lái, nơi mọi người có thể ngồi. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng, cô đã từng nhìn thấy những cô gái ngồi ở đó, nhưng đó là cách mà những cặp đôi trẻ thích ngồi khi mới yêu. Trông thật thân mật. Đường Tư Vũ còn chưa quyết định có nên ngồi hay không, Hình Liệt Hàn đã đưa tay ra kéo cô, thân hình thanh mảnh của anh đã ngồi trên chiếc xe đạp leo núi, đẹp trai và tràn đầy sức sống, Đường Tư Vũ cắn răng ngồi lên, cô vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay lái phía trước. Cô vốn dĩ đã mảnh mai, nên ngồi ở đây cũng không ảnh hưởng gì đến tay lái của Hình Liệt Hàn. “Ngồi xong chưa? Chúng ta đi nha.” Hình Liệt Hàn trầm thấp cười hỏi. Chỉ cần anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuần tú của anh gần như dính vào má cô, hơi nóng phả vào tai Đường Tư Vũ, có chút ngứa ngáy, cô ậm ừ một tiếng. Hình Liệt Hàn mạnh mẽ giẫm lên bàn xe đạp, đưa Đường Tư Vũ đuổi theo cậu nhóc, trong lòng Đường Tư Vũ trào dâng một loại tình cảm khác, như thể có một vị ngọt ngào đang tan chảy trong tim cô. Trái tim của Hình Liệt Hàn giờ cũng đang đập mạnh, anh cảm thấy mình và Đường Tư Vũ hiện tại thân thiết như những người đang yêu nhau vậy.

Ở trong nước.

 

Sau khi Tô Hi tỉnh lại, cô nhận ra bản thân đang không ở nhà của mình, vội vàng bước ra khỏi giường, mở rèm cửa nhìn xung quanh, ngoại trừ cô đang ở với một người đàn ông trong căn nhà này thì không có người nào khác nữa.

 

Ôi trời! Tại sao cô lại quay lại nhà của Ôn Lệ Thâm?

 

Tô Hi vội vàng mở cửa bước ra, cô kiểm tra một chút thì phát hiện ra tối hôm qua cô vẫn mặc bộ quần áo cũ, xem ra tối hôm qua vẫn an toàn chìm vào giấc ngủ Say.

 

Tô Hi ra ngoài đại sảnh thì thấy chủ nhân của căn nhà này đang nằm đấy.

 

Nhà của Ôn Lệ Thâm luôn luôn sạch sẽ, thoải mái, không có một chút bụi bẩn nào, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.

 

Điều này khiến Tô Hi nghi ngờ rằng chẳng lẽ Ôn Lệ Thâm là cung Xử Nữ, bởi vì anh †a quá yêu sạch sẽ.

 

Tối hôm qua ký ức cuối cùng của cô là cô ngủ thiếp đi trong lúc truyền nước biển, xem ra, cô đã ngủ thiếp đi, Ôn Lệ Thâm lại đưa cô về nhà.

 

Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, Ôn Lệ Thâm ngắng đầu nhìn lên, anh đang nhâm nhi cốc cà phê, và nhìn chăm chú vào chiếc lpad ở bên tay còn lại, từ đầu đến chân, người đàn ông này toát ra khí chất cao quý, tinh anh, chẳng khác gì một nam người mẫu hàng đầu trên tạp chí thời trang.

 

Khí chất vừa lạnh lẽo vừa phức tạp.

 

“Chào buổi sáng!”

 

Tô Hi nhìn anh gượng cười chào hỏi.

 

Đường Tư Vũ nhìn thấy Hình Liệt Hàn anh tuấn đứng đó với bộ quần áo thể thao, bên cạnh là chiếc xe đạp địa hình leo núi, Hình Nhất Phàm không có ở đó, rõ ràng là đã đạp xe rất xa rồi.

 

Đường Tư Vũ đi về phía anh, nhìn bóng dáng nam tính và đẹp trai dưới ánh mặt trời của người đàn ông này, cô không khỏi nghĩ đến nụ hôn say đắm với anh đêm qua, trên má cô thoáng ửng hồng.

 

Hình Liệt Hàn nhìn cô bước tới, trong mắt anh đã nở một nụ cười: “Dậy rồi à2”

 

“Anh có cho con trai đi xe đạp không?”

 

Đường Tư Vũ hỏi, khẽ chạm vào ánh mắt đang tỏa sáng như ánh mặt trời của anh, cô ngượng ngùng quay lại nhìn con trai.

 

“Thằng bé được thừa hưởng gen tốt của anh, đi xe đạp chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

 

Hình Liệt Hàn nói một cách tự hào.

 

Đường Tư Vũ lập tức không nhịn được phản bác: “Gen của tôi không tốt sao?”

 

Hình Liệt Hàn cười khúc khích, có chút vô sỉ nói: “Em mà ưu tú sao? Anh nhìn không ra.

 

“Anh…” Đường Tư Vũ tức giận giơ tay lên định đánh anh.

 

Hình Liệt Hàn đứng yên tại chỗ, nếu cô muốn đánh anh, anh chỉ cần đứng đó thôi.

 

Nhưng Đường Tư Vũ vẫn chưa hết tức giận, đưa tay ra đấm nhẹ vào cánh tay anh đề thể hiện sự khó chịu của cô.

 

Nhưng những biểu hiện và hành vi của cô như thế này, trong mắt đàn ông, lại rất là nữ tính, càng trở nên hấp dẫn.

 

Hình Liệt Hàn bát ngờ nắm lấy tay cô mà nói: “Để anh đưa em đuổi theo con trai.”

 

Đường Tư Vũ nhìn chiếc xe đạp leo núi của anh, phía sau không có chỗ ngồi, chỉ có chỗ ngồi của người lái chính, cô nhướn mày hỏi: “Vậy tôi ngồi ở chỗ nào?”

 

“Ngồi đây!”

 

Hình Liệt Hàn chỉ vào cái khung xe nối liền yên xe và tay lái, nơi mọi người có thể ngồi.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng, cô đã từng nhìn thấy những cô gái ngồi ở đó, nhưng đó là cách mà những cặp đôi trẻ thích ngồi khi mới yêu.

 

Trông thật thân mật.

 

Đường Tư Vũ còn chưa quyết định có nên ngồi hay không, Hình Liệt Hàn đã đưa tay ra kéo cô, thân hình thanh mảnh của anh đã ngồi trên chiếc xe đạp leo núi, đẹp trai và tràn đầy sức sống, Đường Tư Vũ cắn răng ngồi lên, cô vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay lái phía trước. Cô vốn dĩ đã mảnh mai, nên ngồi ở đây cũng không ảnh hưởng gì đến tay lái của Hình Liệt Hàn.

 

“Ngồi xong chưa? Chúng ta đi nha.”

 

Hình Liệt Hàn trầm thấp cười hỏi.

 

Chỉ cần anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuần tú của anh gần như dính vào má cô, hơi nóng phả vào tai Đường Tư Vũ, có chút ngứa ngáy, cô ậm ừ một tiếng.

 

Hình Liệt Hàn mạnh mẽ giẫm lên bàn xe đạp, đưa Đường Tư Vũ đuổi theo cậu nhóc, trong lòng Đường Tư Vũ trào dâng một loại tình cảm khác, như thể có một vị ngọt ngào đang tan chảy trong tim cô.

 

Trái tim của Hình Liệt Hàn giờ cũng đang đập mạnh, anh cảm thấy mình và Đường Tư Vũ hiện tại thân thiết như những người đang yêu nhau vậy.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ở trong nước. Sau khi Tô Hi tỉnh lại, cô nhận ra bản thân đang không ở nhà của mình, vội vàng bước ra khỏi giường, mở rèm cửa nhìn xung quanh, ngoại trừ cô đang ở với một người đàn ông trong căn nhà này thì không có người nào khác nữa. Ôi trời! Tại sao cô lại quay lại nhà của Ôn Lệ Thâm? Tô Hi vội vàng mở cửa bước ra, cô kiểm tra một chút thì phát hiện ra tối hôm qua cô vẫn mặc bộ quần áo cũ, xem ra tối hôm qua vẫn an toàn chìm vào giấc ngủ Say. Tô Hi ra ngoài đại sảnh thì thấy chủ nhân của căn nhà này đang nằm đấy. Nhà của Ôn Lệ Thâm luôn luôn sạch sẽ, thoải mái, không có một chút bụi bẩn nào, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp. Điều này khiến Tô Hi nghi ngờ rằng chẳng lẽ Ôn Lệ Thâm là cung Xử Nữ, bởi vì anh †a quá yêu sạch sẽ. Tối hôm qua ký ức cuối cùng của cô là cô ngủ thiếp đi trong lúc truyền nước biển, xem ra, cô đã ngủ thiếp đi, Ôn Lệ Thâm lại đưa cô về nhà. Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, Ôn Lệ Thâm ngắng đầu nhìn lên, anh đang nhâm nhi cốc cà phê, và nhìn chăm chú vào chiếc lpad ở bên tay còn lại, từ đầu đến chân, người đàn ông này toát ra khí chất cao quý, tinh anh, chẳng khác gì một nam người mẫu hàng đầu trên tạp chí thời trang. Khí chất vừa lạnh lẽo vừa phức tạp. “Chào buổi sáng!” Tô Hi nhìn anh gượng cười chào hỏi. Đường Tư Vũ nhìn thấy Hình Liệt Hàn anh tuấn đứng đó với bộ quần áo thể thao, bên cạnh là chiếc xe đạp địa hình leo núi, Hình Nhất Phàm không có ở đó, rõ ràng là đã đạp xe rất xa rồi. Đường Tư Vũ đi về phía anh, nhìn bóng dáng nam tính và đẹp trai dưới ánh mặt trời của người đàn ông này, cô không khỏi nghĩ đến nụ hôn say đắm với anh đêm qua, trên má cô thoáng ửng hồng. Hình Liệt Hàn nhìn cô bước tới, trong mắt anh đã nở một nụ cười: “Dậy rồi à2” “Anh có cho con trai đi xe đạp không?” Đường Tư Vũ hỏi, khẽ chạm vào ánh mắt đang tỏa sáng như ánh mặt trời của anh, cô ngượng ngùng quay lại nhìn con trai. “Thằng bé được thừa hưởng gen tốt của anh, đi xe đạp chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hình Liệt Hàn nói một cách tự hào. Đường Tư Vũ lập tức không nhịn được phản bác: “Gen của tôi không tốt sao?” Hình Liệt Hàn cười khúc khích, có chút vô sỉ nói: “Em mà ưu tú sao? Anh nhìn không ra. “Anh…” Đường Tư Vũ tức giận giơ tay lên định đánh anh. Hình Liệt Hàn đứng yên tại chỗ, nếu cô muốn đánh anh, anh chỉ cần đứng đó thôi. Nhưng Đường Tư Vũ vẫn chưa hết tức giận, đưa tay ra đấm nhẹ vào cánh tay anh đề thể hiện sự khó chịu của cô. Nhưng những biểu hiện và hành vi của cô như thế này, trong mắt đàn ông, lại rất là nữ tính, càng trở nên hấp dẫn. Hình Liệt Hàn bát ngờ nắm lấy tay cô mà nói: “Để anh đưa em đuổi theo con trai.” Đường Tư Vũ nhìn chiếc xe đạp leo núi của anh, phía sau không có chỗ ngồi, chỉ có chỗ ngồi của người lái chính, cô nhướn mày hỏi: “Vậy tôi ngồi ở chỗ nào?” “Ngồi đây!” Hình Liệt Hàn chỉ vào cái khung xe nối liền yên xe và tay lái, nơi mọi người có thể ngồi. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng, cô đã từng nhìn thấy những cô gái ngồi ở đó, nhưng đó là cách mà những cặp đôi trẻ thích ngồi khi mới yêu. Trông thật thân mật. Đường Tư Vũ còn chưa quyết định có nên ngồi hay không, Hình Liệt Hàn đã đưa tay ra kéo cô, thân hình thanh mảnh của anh đã ngồi trên chiếc xe đạp leo núi, đẹp trai và tràn đầy sức sống, Đường Tư Vũ cắn răng ngồi lên, cô vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay lái phía trước. Cô vốn dĩ đã mảnh mai, nên ngồi ở đây cũng không ảnh hưởng gì đến tay lái của Hình Liệt Hàn. “Ngồi xong chưa? Chúng ta đi nha.” Hình Liệt Hàn trầm thấp cười hỏi. Chỉ cần anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuần tú của anh gần như dính vào má cô, hơi nóng phả vào tai Đường Tư Vũ, có chút ngứa ngáy, cô ậm ừ một tiếng. Hình Liệt Hàn mạnh mẽ giẫm lên bàn xe đạp, đưa Đường Tư Vũ đuổi theo cậu nhóc, trong lòng Đường Tư Vũ trào dâng một loại tình cảm khác, như thể có một vị ngọt ngào đang tan chảy trong tim cô. Trái tim của Hình Liệt Hàn giờ cũng đang đập mạnh, anh cảm thấy mình và Đường Tư Vũ hiện tại thân thiết như những người đang yêu nhau vậy.

Chương 335