Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 386
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Không có gì!” Tuy Ôn Lệ Thâm nói thế nhưng vẫn không ngừng cười. “Còn nói là không có gì, anh đang cười tôi đúng không? Nếu anh cảm thấy xe của tôi không xứng với thân phận cao quý của anh thì anh có thể xuống xe.” Tô Hi biết xe của mình trang trí hơi quá, nhưng cô tự thích là được, tên này đi nhờ xe mà còn dám cười cô. Ôn Lệ Thâm đôi mắt sáng ngời nhìn phía trước, vô lại nói: “Không xuống, chở tôi ve. Tô Hi cắn môi, không còn cách nào khác, cô đành phải khởi động xe, sau đó mở nhạc, tiếng DJ mạnh mẽ nhưng cũng có cảm giác nhịp nhàng vang lên, một bài hát có âm thanh vô cùng gợi cảm, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng làm cho người ta tưởng tượng ra nhiều hình ảnh phong phú. Tô Hi lái xe đi, vóc người thon dài của Ôn Lệ Thâm ngồi ở ghế bên cạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước, trong đầu vang lên tiếng nhạc, làm anh nhớ đến một cái của Tô Hi. Trong cô động tác dụ dỗ nhảy một đoạn vũ đạo La tỉnh, anh nghĩ tới, không biết là do không mở cửa xe, hay do vừa mới uống rượu, anh cảm thấy cổ hơi hơi khó chịu. Anh nâng tay kéo cà vạt, quay đầu nhìn thấy cô gái đang lái xe bên cạnh, trong mắt anh, sườn mặt xinh đẹp hiện lên dưới ánh đèn màu lam, lộ ra hơi thở huyền bí. “Vẫn còn giận hả?” Ôn Lệ Thâm tự nhiên muốn làm hoà với cô. Tô Hi làm như không hiểu: “Tôi giận anh cái gì?” Ôn Lệ Thâm biết cô cố ý: “Chỉ cần cô không giận tôi, tôi có thể làm gì đó để bồi thường cho cô.” “Tôi không cần.” Tô Hi hừ một tiếng, nghĩ cô dễ lừa lắm đúng không? “Nghệ sĩ các cô không phải cần tài nguyên sao? Tôi có thể cho cô những phim điện ảnh và truyền hình tốt nhát.” Ôn Lệ Thâm dụ dỗ. Tô Hi quay đầu liếc anh, cô tất nhiên tin tưởng hắn có thể, chỉ một tháng có thể có một chế tác lớn, đương nhiên có thể lây được những tài nguyên tốt nhất của giới giải trí rồi. “Anh rốt cuộc là ai? Có chức phận gìở giới giải trí này?” Tô Hi đột nhiên cực kì tò mò, bởi vì cô không biết một chút gì về anh ta mà điều này cô không thích một tí nào. Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Nếu cô muốn biết! Sau này sẽ biết!” “Sau này thì nói làm gì, tôi muốn biết bây giờ, anh mau nói cho tôi biết, nếu không từ bây giò tôi sẽ không gặp anh nữa.” Tô Hi cảnh cáo. “Vậy nếu tôi nói thì chúng ta có thể ngày nào cũng gặp hả?” Ôn Lệ Thâm nắm chặt lấy sơ hở trong câu nói của cô. Tô Hi nghẹn họng, sau đó nhướn mày: “Mơ đi.” Ôn Lệ Thâm không muốn nói, nếu anh nói ra sợ rằng cô sẽ thực sự không muốn gặp anh nữa, hơn nữa, sẽ có khoảng cách tình cảm giữa BOSS và cấp dưới. Ôn Lệ Thâm cắn đôi môi mỏng nói: “Nếu vậy thì bây giờ tôi chưa nói.” “Hừ! Tôi cũng không cần biết.” Tô Hi cũng thể hiện thái độ. Ôn Lệ Thâm thấy cô tỏ thái độ, không nhịn được hạ giọng cười rộ lên: “Nhưng những lời tôi vừa nói thì vẫn tính, muốn tài nguyên điện ảnh và truyền hình thế nào tôi có thể cho cô ngay.” Tô Hi đương nhiên là muốn rồi! Nhưng mà cô cũng không phải người không từ thủ đoạn muốn trèo lên người anh, cô chỉ muốn diễn thôi, nếu có kịch bản, cô cũng chỉ lầy những cái thích hợp với mình, cho nên, dù cô có thể lăn lộn giỏi trong giới Chương 241 Anh Nói Sẽ Theo Đuổi Cô giải trí, kiếm được cực kì nhiều tiền, nhưng cô muốn giữ thanh danh, không nhận các kịch bản không thích hợp với mình. Tô Hi không muốn thiếu nợ người khác: “Không cần đâu, tôi đang muốn nghỉ ngơi, không định diễn tiếp.” Ôn Lệ Thâm nhớ tối hôm qua cô nói thích một người, mắt anh chọt lạnh, mặt đen đi vài phần: “Cô tối qua nói có người để thích rồi, có thể cho tôi biết đó là ai không?” “Sao phải cho anh biết?” Tô Hi không muốn nói, cô chỉ ngưỡng mộ thôi chứ chưa phải là thích. “Vì tôi muốn biết đối thủ cạnh tranh tương lai của mình là ai.”
“Không có gì!”
Tuy Ôn Lệ Thâm nói thế nhưng vẫn không ngừng cười.
“Còn nói là không có gì, anh đang cười tôi đúng không? Nếu anh cảm thấy xe của tôi không xứng với thân phận cao quý của anh thì anh có thể xuống xe.”
Tô Hi biết xe của mình trang trí hơi quá, nhưng cô tự thích là được, tên này đi nhờ xe mà còn dám cười cô.
Ôn Lệ Thâm đôi mắt sáng ngời nhìn phía trước, vô lại nói: “Không xuống, chở tôi ve.
Tô Hi cắn môi, không còn cách nào khác, cô đành phải khởi động xe, sau đó mở nhạc, tiếng DJ mạnh mẽ nhưng cũng có cảm giác nhịp nhàng vang lên, một bài hát có âm thanh vô cùng gợi cảm, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng làm cho người ta tưởng tượng ra nhiều hình ảnh phong phú.
Tô Hi lái xe đi, vóc người thon dài của Ôn Lệ Thâm ngồi ở ghế bên cạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước, trong đầu vang lên tiếng nhạc, làm anh nhớ đến một cái của Tô Hi.
Trong cô động tác dụ dỗ nhảy một đoạn vũ đạo La tỉnh, anh nghĩ tới, không biết là do không mở cửa xe, hay do vừa mới uống rượu, anh cảm thấy cổ hơi hơi khó chịu.
Anh nâng tay kéo cà vạt, quay đầu nhìn thấy cô gái đang lái xe bên cạnh, trong mắt anh, sườn mặt xinh đẹp hiện lên dưới ánh đèn màu lam, lộ ra hơi thở huyền bí.
“Vẫn còn giận hả?”
Ôn Lệ Thâm tự nhiên muốn làm hoà với cô.
Tô Hi làm như không hiểu: “Tôi giận anh cái gì?”
Ôn Lệ Thâm biết cô cố ý: “Chỉ cần cô không giận tôi, tôi có thể làm gì đó để bồi thường cho cô.”
“Tôi không cần.”
Tô Hi hừ một tiếng, nghĩ cô dễ lừa lắm đúng không?
“Nghệ sĩ các cô không phải cần tài nguyên sao? Tôi có thể cho cô những phim điện ảnh và truyền hình tốt nhát.”
Ôn Lệ Thâm dụ dỗ.
Tô Hi quay đầu liếc anh, cô tất nhiên tin tưởng hắn có thể, chỉ một tháng có thể có một chế tác lớn, đương nhiên có thể lây được những tài nguyên tốt nhất của giới giải trí rồi.
“Anh rốt cuộc là ai? Có chức phận gìở giới giải trí này?”
Tô Hi đột nhiên cực kì tò mò, bởi vì cô không biết một chút gì về anh ta mà điều này cô không thích một tí nào.
Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Nếu cô muốn biết! Sau này sẽ biết!”
“Sau này thì nói làm gì, tôi muốn biết bây giờ, anh mau nói cho tôi biết, nếu không từ bây giò tôi sẽ không gặp anh nữa.”
Tô Hi cảnh cáo.
“Vậy nếu tôi nói thì chúng ta có thể ngày nào cũng gặp hả?”
Ôn Lệ Thâm nắm chặt lấy sơ hở trong câu nói của cô.
Tô Hi nghẹn họng, sau đó nhướn mày: “Mơ đi.”
Ôn Lệ Thâm không muốn nói, nếu anh nói ra sợ rằng cô sẽ thực sự không muốn gặp anh nữa, hơn nữa, sẽ có khoảng cách tình cảm giữa BOSS và cấp dưới.
Ôn Lệ Thâm cắn đôi môi mỏng nói: “Nếu vậy thì bây giờ tôi chưa nói.”
“Hừ! Tôi cũng không cần biết.”
Tô Hi cũng thể hiện thái độ.
Ôn Lệ Thâm thấy cô tỏ thái độ, không nhịn được hạ giọng cười rộ lên: “Nhưng những lời tôi vừa nói thì vẫn tính, muốn tài nguyên điện ảnh và truyền hình thế nào tôi có thể cho cô ngay.”
Tô Hi đương nhiên là muốn rồi! Nhưng mà cô cũng không phải người không từ thủ đoạn muốn trèo lên người anh, cô chỉ muốn diễn thôi, nếu có kịch bản, cô cũng chỉ lầy những cái thích hợp với mình, cho nên, dù cô có thể lăn lộn giỏi trong giới Chương 241 Anh Nói Sẽ Theo Đuổi Cô giải trí, kiếm được cực kì nhiều tiền, nhưng cô muốn giữ thanh danh, không nhận các kịch bản không thích hợp với mình.
Tô Hi không muốn thiếu nợ người khác: “Không cần đâu, tôi đang muốn nghỉ ngơi, không định diễn tiếp.”
Ôn Lệ Thâm nhớ tối hôm qua cô nói thích một người, mắt anh chọt lạnh, mặt đen đi vài phần: “Cô tối qua nói có người để thích rồi, có thể cho tôi biết đó là ai không?”
“Sao phải cho anh biết?”
Tô Hi không muốn nói, cô chỉ ngưỡng mộ thôi chứ chưa phải là thích.
“Vì tôi muốn biết đối thủ cạnh tranh tương lai của mình là ai.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Không có gì!” Tuy Ôn Lệ Thâm nói thế nhưng vẫn không ngừng cười. “Còn nói là không có gì, anh đang cười tôi đúng không? Nếu anh cảm thấy xe của tôi không xứng với thân phận cao quý của anh thì anh có thể xuống xe.” Tô Hi biết xe của mình trang trí hơi quá, nhưng cô tự thích là được, tên này đi nhờ xe mà còn dám cười cô. Ôn Lệ Thâm đôi mắt sáng ngời nhìn phía trước, vô lại nói: “Không xuống, chở tôi ve. Tô Hi cắn môi, không còn cách nào khác, cô đành phải khởi động xe, sau đó mở nhạc, tiếng DJ mạnh mẽ nhưng cũng có cảm giác nhịp nhàng vang lên, một bài hát có âm thanh vô cùng gợi cảm, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng làm cho người ta tưởng tượng ra nhiều hình ảnh phong phú. Tô Hi lái xe đi, vóc người thon dài của Ôn Lệ Thâm ngồi ở ghế bên cạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước, trong đầu vang lên tiếng nhạc, làm anh nhớ đến một cái của Tô Hi. Trong cô động tác dụ dỗ nhảy một đoạn vũ đạo La tỉnh, anh nghĩ tới, không biết là do không mở cửa xe, hay do vừa mới uống rượu, anh cảm thấy cổ hơi hơi khó chịu. Anh nâng tay kéo cà vạt, quay đầu nhìn thấy cô gái đang lái xe bên cạnh, trong mắt anh, sườn mặt xinh đẹp hiện lên dưới ánh đèn màu lam, lộ ra hơi thở huyền bí. “Vẫn còn giận hả?” Ôn Lệ Thâm tự nhiên muốn làm hoà với cô. Tô Hi làm như không hiểu: “Tôi giận anh cái gì?” Ôn Lệ Thâm biết cô cố ý: “Chỉ cần cô không giận tôi, tôi có thể làm gì đó để bồi thường cho cô.” “Tôi không cần.” Tô Hi hừ một tiếng, nghĩ cô dễ lừa lắm đúng không? “Nghệ sĩ các cô không phải cần tài nguyên sao? Tôi có thể cho cô những phim điện ảnh và truyền hình tốt nhát.” Ôn Lệ Thâm dụ dỗ. Tô Hi quay đầu liếc anh, cô tất nhiên tin tưởng hắn có thể, chỉ một tháng có thể có một chế tác lớn, đương nhiên có thể lây được những tài nguyên tốt nhất của giới giải trí rồi. “Anh rốt cuộc là ai? Có chức phận gìở giới giải trí này?” Tô Hi đột nhiên cực kì tò mò, bởi vì cô không biết một chút gì về anh ta mà điều này cô không thích một tí nào. Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Nếu cô muốn biết! Sau này sẽ biết!” “Sau này thì nói làm gì, tôi muốn biết bây giờ, anh mau nói cho tôi biết, nếu không từ bây giò tôi sẽ không gặp anh nữa.” Tô Hi cảnh cáo. “Vậy nếu tôi nói thì chúng ta có thể ngày nào cũng gặp hả?” Ôn Lệ Thâm nắm chặt lấy sơ hở trong câu nói của cô. Tô Hi nghẹn họng, sau đó nhướn mày: “Mơ đi.” Ôn Lệ Thâm không muốn nói, nếu anh nói ra sợ rằng cô sẽ thực sự không muốn gặp anh nữa, hơn nữa, sẽ có khoảng cách tình cảm giữa BOSS và cấp dưới. Ôn Lệ Thâm cắn đôi môi mỏng nói: “Nếu vậy thì bây giờ tôi chưa nói.” “Hừ! Tôi cũng không cần biết.” Tô Hi cũng thể hiện thái độ. Ôn Lệ Thâm thấy cô tỏ thái độ, không nhịn được hạ giọng cười rộ lên: “Nhưng những lời tôi vừa nói thì vẫn tính, muốn tài nguyên điện ảnh và truyền hình thế nào tôi có thể cho cô ngay.” Tô Hi đương nhiên là muốn rồi! Nhưng mà cô cũng không phải người không từ thủ đoạn muốn trèo lên người anh, cô chỉ muốn diễn thôi, nếu có kịch bản, cô cũng chỉ lầy những cái thích hợp với mình, cho nên, dù cô có thể lăn lộn giỏi trong giới Chương 241 Anh Nói Sẽ Theo Đuổi Cô giải trí, kiếm được cực kì nhiều tiền, nhưng cô muốn giữ thanh danh, không nhận các kịch bản không thích hợp với mình. Tô Hi không muốn thiếu nợ người khác: “Không cần đâu, tôi đang muốn nghỉ ngơi, không định diễn tiếp.” Ôn Lệ Thâm nhớ tối hôm qua cô nói thích một người, mắt anh chọt lạnh, mặt đen đi vài phần: “Cô tối qua nói có người để thích rồi, có thể cho tôi biết đó là ai không?” “Sao phải cho anh biết?” Tô Hi không muốn nói, cô chỉ ngưỡng mộ thôi chứ chưa phải là thích. “Vì tôi muốn biết đối thủ cạnh tranh tương lai của mình là ai.”