Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 407

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Cần.” Giọng của Ôn Lương Diệu nghe hết sức êm tai nhưng lại có gì đó khiến người ta không thể từ chối được. Hình Nhất Nặc lập tức phồng má cau mày nói: “Không cần!” “Hình Nhất Nặc, không lẽ em không muốn thi đậu vào một trường đại học tốt sao? Hay chỉ muốn tốt nghiệp trung học thôi?” “Em… em muốn thi vào trường nghệ thuật.” Hình Nhất Nặc lớn tiếng nói. “Hình Nhất Nặc, anh khuyên em tốt nhất không nên vào ngành giải trí, nơi đó không phù hợp với em.” Ôn Lương Diệu khuyên nhủ. “Không thèm nghe anh nói nữa, em còn bận nói chuyện với bạn cùng lớp về giáo viên dạy toán học kỳ mới!” Ôn Lương Diệu hiếu kỳ hỏi: “Nói chuyện đó làm cái gì?” “Tất nhiên phải nói rồi, chuyện này liên quan đến điểm môn toán học kỳ sau của em, nếu như đó là một thầy giáo đẹp trai, nhất định em sẽ cố gắng học tập, nếu như đó là một giáo viên nhàm chán thì em sẽ lại tiếp tục ngủ gật trong lớp học toán.” Hình Nhất Nặc nói thẳng trước mặt Ôn Lương Diệu. Ôn Lương Diệu bật cười: “Nếu em dám ngủ gật, sẽ bị phạt đứng đó.” Hình Nhất Nặc lập tức hừ một tiếng: “Anh không phải giáo viên dạy toán của em thì phạt em làm cái gì?” “Chẳng lẽ anh không thể làm giáo viên dạy toán của em sao?” Giọng Ôn Lương Diệu trở nên khó chịu. Hình Nhất Nặc lập tức hét lên: “Tất nhiên là không được! Anh làm gì có chứng chỉ giáo viên chứ…” “Kể cả không có thì cũng không ảnh hưởng đến việc anh tới trường em làm giáo viên dạy toán.” Hình Nhất Nặc nghe xong thì tròn mắt: “A… anh nói thật à! Đừng nói anh là giáo viên dạy toán học kỳ mới của lớp bọn em đấy?” “Hẹn gặp lại ở trường.” Đầu dây bên kia nói xong lập tức cúp máy. Hình Nhất Nặc muốn phát điên lên, cô ném điện thoại sang một bên, năm lấy mái tóc dài, sợ đến sắp ngất tới nơi, trời ạ! Ôn Lương Diệu chính là giáo viên dạy toán của cô? Sao có thể như thế được? Không muốn đâu! Tuy nhiên cô có linh cảm đó chính là sự thật. Nhưng mà đang yên đang lành sao Ôn Lương Diệu lại muốn làm giáo viên dạy toán mới của cô? Nghĩ đến việc Ôn Lương Diệu gửi sách giáo khoa đến lớp cho cô lần trước, một đám bạn nữ cùng lớp điên cuồng vây quanh cô để nghe ngóng thân phận của anh, cô có dự cảm xấu là, nếu như Ôn Lương Diệu trở thành giáo viên dạy toán của lớp cô. Chắc chắn sẽ khiến toàn bộ học sinh nữ trong lớp chết mê chết mệt. Không hiểu sao, ngực của Hình Nhất Nặc như thắt lại, vốn dĩ Ôn Lương Diệu đã dạy cô rất tốt vậy mà bây giờ anh lại trở thành giáo viên của toàn bộ học sinh nữ trong lớp! Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà họ Hình, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa đứa con trai bé bỏng về biệt thự, bởi vì thời gian chênh lệch nên khi vừa mới lên xe cậu nhóc rất phấn khích! Tuy nhiên chỉ trong vòng mười mấy phút, cậu nhóc bé ngồi trên ghế chớp chớp mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn ngủ. Đường Tư Vũ nhìn con trai, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hi buồn ngủ rồi sao?” “Dạ!” Cậu nhóc gật gật đầu. “Vậy thì ngủ đi! Bao giờ về đến nhà mami sẽ bế con về phòng.” Đường Tư Vũ nói với con trai, đưa tay đỡ lấy cái đầu nhỏ giúp nó nằm một tư thế thoải mái thì thằng bé đã ngủ say từ bao giờ. Hình Liệt Hàn đang lái xe phía trước cũng nhìn qua kính chiếu hậu, giảm tốc độ xe một chút rồi lái xe ổn định trên đường. Để không làm phiền giấc ngủ của cậu nhóc, cả hai đều im lặng không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng dưới ánh đèn đường, ánh mắt sâu thẳm của anh và cô lại nhìn nhau qua gương chiếu hậu. Khi yên tĩnh, ánh mắt của người đàn ông này lộ ra vẻ quyến rũ mê người, giống như có một loại tâm tình phức tạp khó hiểu ẩn giấu bên trong, ánh mắt của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Sau khi trở về biệt thự, bởi vì Đường Dĩ Hi đã tắm rửa ở nhà họ Hình rồi nên Hình Liệt Hàn trực tiếp ôm cậu nhóc lên lầu, khi anh chuẩn bị bé thằng bé vào phòng nó thì Đường Tư Vũ nhỏ giọng nói: “Bế nó đến phòng của em đi!” Hình Liệt Hàn biết chắc cô sẽ nói như vậy, anh quay đầu lại híp mắt nói: “Ai nói sau khi con trai trở về thì chúng ta sẽ ngủ riêng chứ?” “Ba người không ngủ được.” Đường Tư Vũ lập tức oán trách một tiếng. Hình Liệt Hàn cong môi bật cười: “Anh không thấy thế.” Nói xong anh kiên quyết bề thằng bé vào phòng của nó.

“Cần.” Giọng của Ôn Lương Diệu nghe hết sức êm tai nhưng lại có gì đó khiến người ta không thể từ chối được.

 

Hình Nhất Nặc lập tức phồng má cau mày nói: “Không cần!”

 

“Hình Nhất Nặc, không lẽ em không muốn thi đậu vào một trường đại học tốt sao?

 

Hay chỉ muốn tốt nghiệp trung học thôi?”

 

“Em… em muốn thi vào trường nghệ thuật.” Hình Nhất Nặc lớn tiếng nói.

 

“Hình Nhất Nặc, anh khuyên em tốt nhất không nên vào ngành giải trí, nơi đó không phù hợp với em.” Ôn Lương Diệu khuyên nhủ.

 

“Không thèm nghe anh nói nữa, em còn bận nói chuyện với bạn cùng lớp về giáo viên dạy toán học kỳ mới!”

 

Ôn Lương Diệu hiếu kỳ hỏi: “Nói chuyện đó làm cái gì?”

 

“Tất nhiên phải nói rồi, chuyện này liên quan đến điểm môn toán học kỳ sau của em, nếu như đó là một thầy giáo đẹp trai, nhất định em sẽ cố gắng học tập, nếu như đó là một giáo viên nhàm chán thì em sẽ lại tiếp tục ngủ gật trong lớp học toán.”

 

Hình Nhất Nặc nói thẳng trước mặt Ôn Lương Diệu.

 

Ôn Lương Diệu bật cười: “Nếu em dám ngủ gật, sẽ bị phạt đứng đó.”

 

Hình Nhất Nặc lập tức hừ một tiếng: “Anh không phải giáo viên dạy toán của em thì phạt em làm cái gì?”

 

“Chẳng lẽ anh không thể làm giáo viên dạy toán của em sao?” Giọng Ôn Lương Diệu trở nên khó chịu.

 

Hình Nhất Nặc lập tức hét lên: “Tất nhiên là không được! Anh làm gì có chứng chỉ giáo viên chứ…”

 

“Kể cả không có thì cũng không ảnh hưởng đến việc anh tới trường em làm giáo viên dạy toán.”

 

Hình Nhất Nặc nghe xong thì tròn mắt: “A… anh nói thật à! Đừng nói anh là giáo viên dạy toán học kỳ mới của lớp bọn em đấy?”

 

“Hẹn gặp lại ở trường.” Đầu dây bên kia nói xong lập tức cúp máy.

 

Hình Nhất Nặc muốn phát điên lên, cô ném điện thoại sang một bên, năm lấy mái tóc dài, sợ đến sắp ngất tới nơi, trời ạ! Ôn Lương Diệu chính là giáo viên dạy toán của cô?

 

Sao có thể như thế được?

 

Không muốn đâu!

 

Tuy nhiên cô có linh cảm đó chính là sự thật.

 

Nhưng mà đang yên đang lành sao Ôn Lương Diệu lại muốn làm giáo viên dạy toán mới của cô? Nghĩ đến việc Ôn Lương Diệu gửi sách giáo khoa đến lớp cho cô lần trước, một đám bạn nữ cùng lớp điên cuồng vây quanh cô để nghe ngóng thân phận của anh, cô có dự cảm xấu là, nếu như Ôn Lương Diệu trở thành giáo viên dạy toán của lớp cô.

 

Chắc chắn sẽ khiến toàn bộ học sinh nữ trong lớp chết mê chết mệt.

 

Không hiểu sao, ngực của Hình Nhất Nặc như thắt lại, vốn dĩ Ôn Lương Diệu đã dạy cô rất tốt vậy mà bây giờ anh lại trở thành giáo viên của toàn bộ học sinh nữ trong lớp!

 

Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà họ Hình, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa đứa con trai bé bỏng về biệt thự, bởi vì thời gian chênh lệch nên khi vừa mới lên xe cậu nhóc rất phấn khích! Tuy nhiên chỉ trong vòng mười mấy phút, cậu nhóc bé ngồi trên ghế chớp chớp mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn ngủ.

 

Đường Tư Vũ nhìn con trai, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hi buồn ngủ rồi sao?”

 

“Dạ!”

 

Cậu nhóc gật gật đầu.

 

“Vậy thì ngủ đi! Bao giờ về đến nhà mami sẽ bế con về phòng.” Đường Tư Vũ nói với con trai, đưa tay đỡ lấy cái đầu nhỏ giúp nó nằm một tư thế thoải mái thì thằng bé đã ngủ say từ bao giờ.

 

Hình Liệt Hàn đang lái xe phía trước cũng nhìn qua kính chiếu hậu, giảm tốc độ xe một chút rồi lái xe ổn định trên đường.

 

Để không làm phiền giấc ngủ của cậu nhóc, cả hai đều im lặng không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng dưới ánh đèn đường, ánh mắt sâu thẳm của anh và cô lại nhìn nhau qua gương chiếu hậu.

 

Khi yên tĩnh, ánh mắt của người đàn ông này lộ ra vẻ quyến rũ mê người, giống như có một loại tâm tình phức tạp khó hiểu ẩn giấu bên trong, ánh mắt của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

 

Sau khi trở về biệt thự, bởi vì Đường Dĩ Hi đã tắm rửa ở nhà họ Hình rồi nên Hình Liệt Hàn trực tiếp ôm cậu nhóc lên lầu, khi anh chuẩn bị bé thằng bé vào phòng nó thì Đường Tư Vũ nhỏ giọng nói: “Bế nó đến phòng của em đi!”

 

Hình Liệt Hàn biết chắc cô sẽ nói như vậy, anh quay đầu lại híp mắt nói: “Ai nói sau khi con trai trở về thì chúng ta sẽ ngủ riêng chứ?”

 

“Ba người không ngủ được.” Đường Tư Vũ lập tức oán trách một tiếng.

 

Hình Liệt Hàn cong môi bật cười: “Anh không thấy thế.” Nói xong anh kiên quyết bề thằng bé vào phòng của nó.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Cần.” Giọng của Ôn Lương Diệu nghe hết sức êm tai nhưng lại có gì đó khiến người ta không thể từ chối được. Hình Nhất Nặc lập tức phồng má cau mày nói: “Không cần!” “Hình Nhất Nặc, không lẽ em không muốn thi đậu vào một trường đại học tốt sao? Hay chỉ muốn tốt nghiệp trung học thôi?” “Em… em muốn thi vào trường nghệ thuật.” Hình Nhất Nặc lớn tiếng nói. “Hình Nhất Nặc, anh khuyên em tốt nhất không nên vào ngành giải trí, nơi đó không phù hợp với em.” Ôn Lương Diệu khuyên nhủ. “Không thèm nghe anh nói nữa, em còn bận nói chuyện với bạn cùng lớp về giáo viên dạy toán học kỳ mới!” Ôn Lương Diệu hiếu kỳ hỏi: “Nói chuyện đó làm cái gì?” “Tất nhiên phải nói rồi, chuyện này liên quan đến điểm môn toán học kỳ sau của em, nếu như đó là một thầy giáo đẹp trai, nhất định em sẽ cố gắng học tập, nếu như đó là một giáo viên nhàm chán thì em sẽ lại tiếp tục ngủ gật trong lớp học toán.” Hình Nhất Nặc nói thẳng trước mặt Ôn Lương Diệu. Ôn Lương Diệu bật cười: “Nếu em dám ngủ gật, sẽ bị phạt đứng đó.” Hình Nhất Nặc lập tức hừ một tiếng: “Anh không phải giáo viên dạy toán của em thì phạt em làm cái gì?” “Chẳng lẽ anh không thể làm giáo viên dạy toán của em sao?” Giọng Ôn Lương Diệu trở nên khó chịu. Hình Nhất Nặc lập tức hét lên: “Tất nhiên là không được! Anh làm gì có chứng chỉ giáo viên chứ…” “Kể cả không có thì cũng không ảnh hưởng đến việc anh tới trường em làm giáo viên dạy toán.” Hình Nhất Nặc nghe xong thì tròn mắt: “A… anh nói thật à! Đừng nói anh là giáo viên dạy toán học kỳ mới của lớp bọn em đấy?” “Hẹn gặp lại ở trường.” Đầu dây bên kia nói xong lập tức cúp máy. Hình Nhất Nặc muốn phát điên lên, cô ném điện thoại sang một bên, năm lấy mái tóc dài, sợ đến sắp ngất tới nơi, trời ạ! Ôn Lương Diệu chính là giáo viên dạy toán của cô? Sao có thể như thế được? Không muốn đâu! Tuy nhiên cô có linh cảm đó chính là sự thật. Nhưng mà đang yên đang lành sao Ôn Lương Diệu lại muốn làm giáo viên dạy toán mới của cô? Nghĩ đến việc Ôn Lương Diệu gửi sách giáo khoa đến lớp cho cô lần trước, một đám bạn nữ cùng lớp điên cuồng vây quanh cô để nghe ngóng thân phận của anh, cô có dự cảm xấu là, nếu như Ôn Lương Diệu trở thành giáo viên dạy toán của lớp cô. Chắc chắn sẽ khiến toàn bộ học sinh nữ trong lớp chết mê chết mệt. Không hiểu sao, ngực của Hình Nhất Nặc như thắt lại, vốn dĩ Ôn Lương Diệu đã dạy cô rất tốt vậy mà bây giờ anh lại trở thành giáo viên của toàn bộ học sinh nữ trong lớp! Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà họ Hình, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa đứa con trai bé bỏng về biệt thự, bởi vì thời gian chênh lệch nên khi vừa mới lên xe cậu nhóc rất phấn khích! Tuy nhiên chỉ trong vòng mười mấy phút, cậu nhóc bé ngồi trên ghế chớp chớp mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn ngủ. Đường Tư Vũ nhìn con trai, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hi buồn ngủ rồi sao?” “Dạ!” Cậu nhóc gật gật đầu. “Vậy thì ngủ đi! Bao giờ về đến nhà mami sẽ bế con về phòng.” Đường Tư Vũ nói với con trai, đưa tay đỡ lấy cái đầu nhỏ giúp nó nằm một tư thế thoải mái thì thằng bé đã ngủ say từ bao giờ. Hình Liệt Hàn đang lái xe phía trước cũng nhìn qua kính chiếu hậu, giảm tốc độ xe một chút rồi lái xe ổn định trên đường. Để không làm phiền giấc ngủ của cậu nhóc, cả hai đều im lặng không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng dưới ánh đèn đường, ánh mắt sâu thẳm của anh và cô lại nhìn nhau qua gương chiếu hậu. Khi yên tĩnh, ánh mắt của người đàn ông này lộ ra vẻ quyến rũ mê người, giống như có một loại tâm tình phức tạp khó hiểu ẩn giấu bên trong, ánh mắt của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Sau khi trở về biệt thự, bởi vì Đường Dĩ Hi đã tắm rửa ở nhà họ Hình rồi nên Hình Liệt Hàn trực tiếp ôm cậu nhóc lên lầu, khi anh chuẩn bị bé thằng bé vào phòng nó thì Đường Tư Vũ nhỏ giọng nói: “Bế nó đến phòng của em đi!” Hình Liệt Hàn biết chắc cô sẽ nói như vậy, anh quay đầu lại híp mắt nói: “Ai nói sau khi con trai trở về thì chúng ta sẽ ngủ riêng chứ?” “Ba người không ngủ được.” Đường Tư Vũ lập tức oán trách một tiếng. Hình Liệt Hàn cong môi bật cười: “Anh không thấy thế.” Nói xong anh kiên quyết bề thằng bé vào phòng của nó.

Chương 407