Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 469
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mặc dù nghĩ đến cô bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn, cô vẫn còn đau đầu nhưng cô tin rằng chuyện này sẽ sớm qua đi. 4 giờ 30 phút chiều, Hình Liệt Hàn gọi cho cô để cô không phải lo lắng, anh đã đón cậu nhóc rồi. Nó rất vui và kể với Hình Liệt Hàn rằng nó đã có một vài người bạn, Hình Liệt Hàn cũng cư xử rất lịch sự và dễ gần trong trường học. Một vài người quen biết trong giới kinh doanh sẽ nhân cơ hội chào hỏi anh và họ sẽ quen nhau. Hẳn là họ cũng không thường thấy những lãnh đạo doanh nghiệp cấp cao như Hình Liệt Hàn. Bây giờ con cái họ có thể học chung một trường với nhau, đó cũng coi như là cái duyên. Hình Liệt Hàn đón đứa nhỏ về nhà, trên đường đi, nghe cậu nhóc ngồi ở ghế trẻ em phía sau chơi với đồ chơi của mình, cái dáng vẻ chăm chú đó, với tư cách là một người cha, đó là một loại kiêu hãnh và tự hào hết sức tự nhiên. Đường Tư Vũ đã đợi ở cửa nhà, cậu nhóc xuống xe ,phấn khởi chạy đến bên cô: “Mamil” Đường Tư Vũ quỳ xuống, ôm con trai vào trong lòng, sau đó nhìn gò má ửng hồng của cậu nhóc, tự nhiên muốn hôn cậu vài cái. “Đi, rửa tay nào, mẹ gọt xoài cho con nhé.” “ Vâng! Cảm ơn mami ạ.” Hình Liệt Hàn bước ra ngoài nhìn Đường Tư Vũ dẫn con trai vào nhà, anh cũng theo vào, trên bàn là những món ăn nhẹ và trái cây mà Đường Tư Vũ chuẩn bị cho cậu nhóc. Điều này thể hiện rõ tình yêu con của cô. Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc ra ngoài, ăn trái cây và đồ ăn nhẹ với cô. Cậu nhóc nhân cơ hội nói với mẹ: “Mami, con có thể xem phim hoạt hình trong một giờ không? Con chỉ xem trong một giờ thôi.” Đường Tư Vũ cũng không phải là một bà mẹ nghiêm khắc, cô biết rằng bọn trẻ lúc này chỉ cần chơi, chơi vui là tốt rồi. Hơn nữa, cậu nhóc đã đi học cả ngày rồi, và mong muốn xem TV trong một giờ không phải là quá đáng. Đường Tư Vũ cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Lên lầu hai xem đi!” “Dại” Cậu nhóc lập tức hào hứng chạy lên lầu để tận hưởng thời gian xem phim hoạt hình của mình. Hình Liệt Hàn gọi vài cuộc điện thoại trong vườn, không thấy con trai mình và Đường Tư Vũ trong đại sảnh. Anh cất bước lên lầu, nghe thấy tiếng phim hoạt hình ở sảnh tầng hai, anh ngồi vào bên cạnh cậu nhóc. Cậu nhóc sợ bị nói, nó nói trước: “Daddy ơi, cái này mami cho phép! Mami cho con xem phim hoạt hình một tiếng.” Hình Liệt Hàn không khỏi thích thú xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Cha không phản đối.” Nói xong, anh liền nghĩ anh ở đây rõ ràng sẽ gây áp lực cho cậu nhóc, nên anh đứng dậy và đi ra ngoài. Anh liếc nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng có mấy dòng suy nghĩ ùa về, anh quay người bước vào sảnh và nói với cậu nhóc đang xem phim rất chăm chú: “Cha sẽ nói chuyện với mẹ một chút. Cho con xem 2 tiếng nhưng hứa với cha là không chạy lung tung ngoại trừ xem TV ở đây nhé.” “Thật không? Vâng, con hứa, con sẽ không đi đâu đâu, con sẽ chỉ xem phim hoạt hình thôi.” Cậu nhóc lập tức vui vẻ đồng ý. Tất nhiên cậu nhóc sẽ rất vui khi được xem thêm một giờ nữa. Thấy con trai đã đồng ý, Hình Liệt Hàn lại dặn dò: “Không có việc gì thì đừng lên làm phiền cha và mẹ nhé.” Cậu nhóc lập tức đáp: “Daddy, daddy không được bắt nạt mamil” Hình Liệt Hàn chột dạ, và anh nhẹ nhàng đồng ý: “Tất nhiên là cha sẽ không bắt nạt mẹ rồi.” Nhưng mà, trong lòng anh khẽ hừ nhẹ, anh nhất định sẽ bắt nạt người phụ nữ này! Anh không nhìn thấy Đường Tư Vũ ở tầng hai, chắc là ở tầng ba. Chắc chắn rồi, Đường Tư Vũ đang thu dọn phòng của mình, treo quần áo vào chiếc tủ trước mặt. Một chiếc váy đỏ với phần eo hẹp càng làm tôn lên vòng eo thon thả của cô, phần lưng trễ nải cũng đủ khiến người khác say me. Một nét tỉnh nghịch thoáng qua gương mặt của Hình Liệt Hàn, anh bước nhẹ đến sau Đường Tư Vũ, lấy tay che mắt cô. Đường Tư Vũ đang sắp xếp quần áo, cho dù bị bịt mắt nhưng sự nam tính lành lạnh toát ra bao quanh cô đã khiến cô đoán được đó là ai. Hơn nữa, ngoài con trai, trong gia đình này còn có ai nữa? “Nào! Đừng đùa nữa, em còn phải thu dọn quần áo.” Đường Tư Vũ bắt lực cười. Hình Liệt Hàn đành phải buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, môi anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Anh cho phép con xem hai tiếng.”
Mặc dù nghĩ đến cô bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn, cô vẫn còn đau đầu nhưng cô tin rằng chuyện này sẽ sớm qua đi.
4 giờ 30 phút chiều, Hình Liệt Hàn gọi cho cô để cô không phải lo lắng, anh đã đón cậu nhóc rồi.
Nó rất vui và kể với Hình Liệt Hàn rằng nó đã có một vài người bạn, Hình Liệt Hàn cũng cư xử rất lịch sự và dễ gần trong trường học. Một vài người quen biết trong giới kinh doanh sẽ nhân cơ hội chào hỏi anh và họ sẽ quen nhau.
Hẳn là họ cũng không thường thấy những lãnh đạo doanh nghiệp cấp cao như Hình Liệt Hàn.
Bây giờ con cái họ có thể học chung một trường với nhau, đó cũng coi như là cái duyên.
Hình Liệt Hàn đón đứa nhỏ về nhà, trên đường đi, nghe cậu nhóc ngồi ở ghế trẻ em phía sau chơi với đồ chơi của mình, cái dáng vẻ chăm chú đó, với tư cách là một người cha, đó là một loại kiêu hãnh và tự hào hết sức tự nhiên.
Đường Tư Vũ đã đợi ở cửa nhà, cậu nhóc xuống xe ,phấn khởi chạy đến bên cô: “Mamil”
Đường Tư Vũ quỳ xuống, ôm con trai vào trong lòng, sau đó nhìn gò má ửng hồng của cậu nhóc, tự nhiên muốn hôn cậu vài cái.
“Đi, rửa tay nào, mẹ gọt xoài cho con nhé.”
“ Vâng! Cảm ơn mami ạ.”
Hình Liệt Hàn bước ra ngoài nhìn Đường Tư Vũ dẫn con trai vào nhà, anh cũng theo vào, trên bàn là những món ăn nhẹ và trái cây mà Đường Tư Vũ chuẩn bị cho cậu nhóc. Điều này thể hiện rõ tình yêu con của cô.
Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc ra ngoài, ăn trái cây và đồ ăn nhẹ với cô. Cậu nhóc nhân cơ hội nói với mẹ: “Mami, con có thể xem phim hoạt hình trong một giờ không?
Con chỉ xem trong một giờ thôi.”
Đường Tư Vũ cũng không phải là một bà mẹ nghiêm khắc, cô biết rằng bọn trẻ lúc này chỉ cần chơi, chơi vui là tốt rồi.
Hơn nữa, cậu nhóc đã đi học cả ngày rồi, và mong muốn xem TV trong một giờ không phải là quá đáng.
Đường Tư Vũ cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Lên lầu hai xem đi!”
“Dại” Cậu nhóc lập tức hào hứng chạy lên lầu để tận hưởng thời gian xem phim hoạt hình của mình.
Hình Liệt Hàn gọi vài cuộc điện thoại trong vườn, không thấy con trai mình và Đường Tư Vũ trong đại sảnh.
Anh cất bước lên lầu, nghe thấy tiếng phim hoạt hình ở sảnh tầng hai, anh ngồi vào bên cạnh cậu nhóc.
Cậu nhóc sợ bị nói, nó nói trước: “Daddy ơi, cái này mami cho phép! Mami cho con xem phim hoạt hình một tiếng.”
Hình Liệt Hàn không khỏi thích thú xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Cha không phản đối.”
Nói xong, anh liền nghĩ anh ở đây rõ ràng sẽ gây áp lực cho cậu nhóc, nên anh đứng dậy và đi ra ngoài.
Anh liếc nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng có mấy dòng suy nghĩ ùa về, anh quay người bước vào sảnh và nói với cậu nhóc đang xem phim rất chăm chú: “Cha sẽ nói chuyện với mẹ một chút. Cho con xem 2 tiếng nhưng hứa với cha là không chạy lung tung ngoại trừ xem TV ở đây nhé.”
“Thật không? Vâng, con hứa, con sẽ không đi đâu đâu, con sẽ chỉ xem phim hoạt hình thôi.” Cậu nhóc lập tức vui vẻ đồng ý.
Tất nhiên cậu nhóc sẽ rất vui khi được xem thêm một giờ nữa.
Thấy con trai đã đồng ý, Hình Liệt Hàn lại dặn dò: “Không có việc gì thì đừng lên làm phiền cha và mẹ nhé.”
Cậu nhóc lập tức đáp: “Daddy, daddy không được bắt nạt mamil”
Hình Liệt Hàn chột dạ, và anh nhẹ nhàng đồng ý: “Tất nhiên là cha sẽ không bắt nạt mẹ rồi.”
Nhưng mà, trong lòng anh khẽ hừ nhẹ, anh nhất định sẽ bắt nạt người phụ nữ này!
Anh không nhìn thấy Đường Tư Vũ ở tầng hai, chắc là ở tầng ba.
Chắc chắn rồi, Đường Tư Vũ đang thu dọn phòng của mình, treo quần áo vào chiếc tủ trước mặt.
Một chiếc váy đỏ với phần eo hẹp càng làm tôn lên vòng eo thon thả của cô, phần lưng trễ nải cũng đủ khiến người khác say me.
Một nét tỉnh nghịch thoáng qua gương mặt của Hình Liệt Hàn, anh bước nhẹ đến sau Đường Tư Vũ, lấy tay che mắt cô.
Đường Tư Vũ đang sắp xếp quần áo, cho dù bị bịt mắt nhưng sự nam tính lành lạnh toát ra bao quanh cô đã khiến cô đoán được đó là ai.
Hơn nữa, ngoài con trai, trong gia đình này còn có ai nữa?
“Nào! Đừng đùa nữa, em còn phải thu dọn quần áo.” Đường Tư Vũ bắt lực cười.
Hình Liệt Hàn đành phải buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, môi anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Anh cho phép con xem hai tiếng.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Mặc dù nghĩ đến cô bạn gái cũ của Hình Liệt Hàn, cô vẫn còn đau đầu nhưng cô tin rằng chuyện này sẽ sớm qua đi. 4 giờ 30 phút chiều, Hình Liệt Hàn gọi cho cô để cô không phải lo lắng, anh đã đón cậu nhóc rồi. Nó rất vui và kể với Hình Liệt Hàn rằng nó đã có một vài người bạn, Hình Liệt Hàn cũng cư xử rất lịch sự và dễ gần trong trường học. Một vài người quen biết trong giới kinh doanh sẽ nhân cơ hội chào hỏi anh và họ sẽ quen nhau. Hẳn là họ cũng không thường thấy những lãnh đạo doanh nghiệp cấp cao như Hình Liệt Hàn. Bây giờ con cái họ có thể học chung một trường với nhau, đó cũng coi như là cái duyên. Hình Liệt Hàn đón đứa nhỏ về nhà, trên đường đi, nghe cậu nhóc ngồi ở ghế trẻ em phía sau chơi với đồ chơi của mình, cái dáng vẻ chăm chú đó, với tư cách là một người cha, đó là một loại kiêu hãnh và tự hào hết sức tự nhiên. Đường Tư Vũ đã đợi ở cửa nhà, cậu nhóc xuống xe ,phấn khởi chạy đến bên cô: “Mamil” Đường Tư Vũ quỳ xuống, ôm con trai vào trong lòng, sau đó nhìn gò má ửng hồng của cậu nhóc, tự nhiên muốn hôn cậu vài cái. “Đi, rửa tay nào, mẹ gọt xoài cho con nhé.” “ Vâng! Cảm ơn mami ạ.” Hình Liệt Hàn bước ra ngoài nhìn Đường Tư Vũ dẫn con trai vào nhà, anh cũng theo vào, trên bàn là những món ăn nhẹ và trái cây mà Đường Tư Vũ chuẩn bị cho cậu nhóc. Điều này thể hiện rõ tình yêu con của cô. Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc ra ngoài, ăn trái cây và đồ ăn nhẹ với cô. Cậu nhóc nhân cơ hội nói với mẹ: “Mami, con có thể xem phim hoạt hình trong một giờ không? Con chỉ xem trong một giờ thôi.” Đường Tư Vũ cũng không phải là một bà mẹ nghiêm khắc, cô biết rằng bọn trẻ lúc này chỉ cần chơi, chơi vui là tốt rồi. Hơn nữa, cậu nhóc đã đi học cả ngày rồi, và mong muốn xem TV trong một giờ không phải là quá đáng. Đường Tư Vũ cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Lên lầu hai xem đi!” “Dại” Cậu nhóc lập tức hào hứng chạy lên lầu để tận hưởng thời gian xem phim hoạt hình của mình. Hình Liệt Hàn gọi vài cuộc điện thoại trong vườn, không thấy con trai mình và Đường Tư Vũ trong đại sảnh. Anh cất bước lên lầu, nghe thấy tiếng phim hoạt hình ở sảnh tầng hai, anh ngồi vào bên cạnh cậu nhóc. Cậu nhóc sợ bị nói, nó nói trước: “Daddy ơi, cái này mami cho phép! Mami cho con xem phim hoạt hình một tiếng.” Hình Liệt Hàn không khỏi thích thú xoa đầu cậu nhóc: “Được rồi! Cha không phản đối.” Nói xong, anh liền nghĩ anh ở đây rõ ràng sẽ gây áp lực cho cậu nhóc, nên anh đứng dậy và đi ra ngoài. Anh liếc nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng có mấy dòng suy nghĩ ùa về, anh quay người bước vào sảnh và nói với cậu nhóc đang xem phim rất chăm chú: “Cha sẽ nói chuyện với mẹ một chút. Cho con xem 2 tiếng nhưng hứa với cha là không chạy lung tung ngoại trừ xem TV ở đây nhé.” “Thật không? Vâng, con hứa, con sẽ không đi đâu đâu, con sẽ chỉ xem phim hoạt hình thôi.” Cậu nhóc lập tức vui vẻ đồng ý. Tất nhiên cậu nhóc sẽ rất vui khi được xem thêm một giờ nữa. Thấy con trai đã đồng ý, Hình Liệt Hàn lại dặn dò: “Không có việc gì thì đừng lên làm phiền cha và mẹ nhé.” Cậu nhóc lập tức đáp: “Daddy, daddy không được bắt nạt mamil” Hình Liệt Hàn chột dạ, và anh nhẹ nhàng đồng ý: “Tất nhiên là cha sẽ không bắt nạt mẹ rồi.” Nhưng mà, trong lòng anh khẽ hừ nhẹ, anh nhất định sẽ bắt nạt người phụ nữ này! Anh không nhìn thấy Đường Tư Vũ ở tầng hai, chắc là ở tầng ba. Chắc chắn rồi, Đường Tư Vũ đang thu dọn phòng của mình, treo quần áo vào chiếc tủ trước mặt. Một chiếc váy đỏ với phần eo hẹp càng làm tôn lên vòng eo thon thả của cô, phần lưng trễ nải cũng đủ khiến người khác say me. Một nét tỉnh nghịch thoáng qua gương mặt của Hình Liệt Hàn, anh bước nhẹ đến sau Đường Tư Vũ, lấy tay che mắt cô. Đường Tư Vũ đang sắp xếp quần áo, cho dù bị bịt mắt nhưng sự nam tính lành lạnh toát ra bao quanh cô đã khiến cô đoán được đó là ai. Hơn nữa, ngoài con trai, trong gia đình này còn có ai nữa? “Nào! Đừng đùa nữa, em còn phải thu dọn quần áo.” Đường Tư Vũ bắt lực cười. Hình Liệt Hàn đành phải buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, môi anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Anh cho phép con xem hai tiếng.”