Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 542

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Cúp máy, Đường Tư Vũ bỏ điện thoại xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất. Cô ôm cánh tay nhìn phong cảnh ở đằng xa, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, căn phòng ấm áp làm cô cảm thấy rất thoải mái. Thời gian trôi qua từng chút một, thời gian mặt trời chiếu sáng ở nước này dường như đặc biệt ngắn, mới chưa đến 6 giờ mà trời cũng đã tối, cả đất nước sáng lên ánh đèn, dường như dát vàng lên con đường rồi kéo dài ra khắp nơi. Diệp Khải Nguyên và người của anh ta đợi ở trên núi một ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng không khỏi căng thẳng. Bọn họ có một người phục kích ở gần trang viên, lần này khách của thủ tướng chỉ có một người, chính là Hình Liệt Hàn. Trang viên, Hình Liệt Hàn được thủ tướng nhiệt tình mời dùng bữa tối, tất nhiên anh không được từ chối. Hơn nữa dự án này lại là do thủ tướng của nước này làm, ông rất hy vọng doanh nghiệp của Hình Liệt Hàn có thể đặt trụ sở ở nước mình, vậy nên mới có lần gặp mặt này. Hôm nay Hình Liệt Hàn nói chuyện với ông vô cùng vui vẻ, hơn nữa mục đích cũng đạt được, 8 giò đã kết thúc bữa tối. Bởi vì lo cho sự an toàn của Đường Tư Vũ nên Hình Liệt Hàn vẫn từ biệt thủ tướng, chọn ngày hôm sau chính thức ký hợp đồng, Hình Liệt Hàn được thủ tướng đích thân tiễn ra xe. Vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Hình Liệt Hàn bắt tay chào tạm biệt với thủ tướng rồi ngồi lên ghế sau của chiếc xe đằng sau. Hai chiếc xe màu đen dần dần ra khỏi cửa trang viên. Lúc ăn cơm Hình Liệt Hàn có uống nửa ly rượu mạnh, mới vừa ngồi lên xe anh đã nhẹ nhàng dựa vào ghế, xoa xoa mắt, định nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe ung dung đi trên đường, cây cối xung quanh rậm rạp tươi tốt, cho dù có đèn đường thì cũng chỉ chiếu được một góc nhỏ. Vệ sĩ lái xe vô cùng cần thận, hai chiếc xe màu đen đi sát nhau, khoảng cách không vượt quá 50 mét. Kỹ thuật lái xe của vệ sĩ đều vô cùng lợi hại, hơn nữa có tai nghe để thỉnh thoảng liên lạc nên không xảy ra tai nạn như va chạm xe. Trước đó năm phút, Diệp Khải Nguyên nhận được báo cáo từ cấp dưới rằng đoàn xe của Hình Liệt Hàn đã xuất phát rời khỏi đó. Mà địa điểm bọn họ chọn để tập kích là một ngã rẽ bát ngờ, cho nên vệ sĩ không hề nhìn ra ở con đường phía trước có cái gì đang chờ bọn họ, xe của họ giảm tốc độ khi rẽ. Nhưng mà đúng lúc này, chiếc xe đi đầu của họ vừa mới đi qua chỗ rẽ, bỗng nhiên, chỉ thấy con đường phía trước thình lình bị một chiếc xe tải chặn ngang đường đi. Vệ sĩ ở phía trước lập tức giật mình hô một tiếng: “Cần thận, phía trước có vấn đề.” Hai chiếc xe màu đen đồng thời phanh gấp, mặt đất phát ra tia lửa. Hình Liệt Hàn đang nghỉ ngơi ở đằng sau, bị lực phanh này làm nghiêng về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền của anh lập tức mở ra, sáng rực. Vách ngăn tự động mở ra, giọng nói của vệ sĩ ở phía trước có chút gấp gáp nói: “Ông chủ, phía trước có người chặn đường.” Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn tình hình giao thông ở phía trước, một linh tính không lành lập tức dâng lên trong lồng ngực, anh trầm giọng nói: “Hết sức tự vệ và cảnh giác xung quanh.” Trong xe của Hình Liệt Hàn tất nhiên có cất giấu vũ khí, vệ sĩ vô cùng thuần thục lấy vũ khí lấy ra, đồng thời cũng đưa cho Hình Liệt Hàn một khẩu súng tốt nhất. Tư thế những ngón tay thon dài của Hình Liệt Hàn cầm súng cũng không giống mới học, động tác của anh rất dứt khoát. Đúng lúc này, chiếc xe phía trước bắt ngờ tung lên kèm theo tiếng nổ. Vệ sĩ và Hình Liệt Hàn ngồi ở xe sau, gần như đẩy cửa cùng một lúc rồi lăn xuống đất. Giây tiếp theo, chiếc xe họ đang ngồi cũng nỗ tung từ phía dưới và bay thẳng ra ngoài cùng với một ngọn lửa lớn. Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn về chiếc xe phía trước, từ trong xe lăn xuống mấy người đang bốc cháy, nhưng chỉ một lúc cũng đều ngã xuống. Ánh mắt anh trong nháy mắt toát ra hơi thở tức giận, người nào lại dám làm người của anh bị thương? Trong xe anh chỉ có hai vệ sĩ, còn có anh. Bây giờ, chỉ còn ba người họ sống sót. Hình Liệt Hàn nghe thấy phía sau có tiếng xé gió, anh hô một tiếng với vệ sĩ ở phía trước: “Cần thận.” Một ngọn lửa nỗ tung, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của vệ sĩ trực tiếp bị viên đạn bắn trúng. Đó căn bản không giống viên đạn, mà là một loại nòng súng rất lớn, hơn nữa, loại nòng này yêu cầu trình độ bắn súng nhất định. Hình Liệt Hàn nhanh chóng phân tích ra rằng người muốn giết anh vẫn chưa tới gần, anh nói với một vệ sĩ khác “Đi vào rừng cây.” Nhưng mà, trong rừng có thể lại không an toàn, bởi vì Diệp Khải Nguyên sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn. Anh ta cùng với ba người khác đang mai phục ở đây. Ánh mắt của Hình Liệt Hàn sắc bén như hổ báo, tất nhiên anh biết, người muốn giết anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cơ hội nào. Chiếc xe vẫn đang cháy ở trên đường, ngọn lửa bùng lên. Khi Hình Liệt Hàn tiến vào rừng cây liền phát hiện ở một lùm cây bên trái có ánh phản quang chọt lóe lên rồi biến mất, súng trong tay anh dường như đã bắn ngay mà không hề do dự. “AI” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, có lẽ phát súng này đã giết chết người đó.

Cúp máy, Đường Tư Vũ bỏ điện thoại xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất. Cô ôm cánh tay nhìn phong cảnh ở đằng xa, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, căn phòng ấm áp làm cô cảm thấy rất thoải mái.

 

Thời gian trôi qua từng chút một, thời gian mặt trời chiếu sáng ở nước này dường như đặc biệt ngắn, mới chưa đến 6 giờ mà trời cũng đã tối, cả đất nước sáng lên ánh đèn, dường như dát vàng lên con đường rồi kéo dài ra khắp nơi.

 

Diệp Khải Nguyên và người của anh ta đợi ở trên núi một ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng không khỏi căng thẳng. Bọn họ có một người phục kích ở gần trang viên, lần này khách của thủ tướng chỉ có một người, chính là Hình Liệt Hàn.

 

Trang viên, Hình Liệt Hàn được thủ tướng nhiệt tình mời dùng bữa tối, tất nhiên anh không được từ chối. Hơn nữa dự án này lại là do thủ tướng của nước này làm, ông rất hy vọng doanh nghiệp của Hình Liệt Hàn có thể đặt trụ sở ở nước mình, vậy nên mới có lần gặp mặt này.

 

Hôm nay Hình Liệt Hàn nói chuyện với ông vô cùng vui vẻ, hơn nữa mục đích cũng đạt được, 8 giò đã kết thúc bữa tối.

 

Bởi vì lo cho sự an toàn của Đường Tư Vũ nên Hình Liệt Hàn vẫn từ biệt thủ tướng, chọn ngày hôm sau chính thức ký hợp đồng, Hình Liệt Hàn được thủ tướng đích thân tiễn ra xe.

 

Vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Hình Liệt Hàn bắt tay chào tạm biệt với thủ tướng rồi ngồi lên ghế sau của chiếc xe đằng sau.

 

Hai chiếc xe màu đen dần dần ra khỏi cửa trang viên. Lúc ăn cơm Hình Liệt Hàn có uống nửa ly rượu mạnh, mới vừa ngồi lên xe anh đã nhẹ nhàng dựa vào ghế, xoa xoa mắt, định nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Xe ung dung đi trên đường, cây cối xung quanh rậm rạp tươi tốt, cho dù có đèn đường thì cũng chỉ chiếu được một góc nhỏ.

 

Vệ sĩ lái xe vô cùng cần thận, hai chiếc xe màu đen đi sát nhau, khoảng cách không vượt quá 50 mét.

 

Kỹ thuật lái xe của vệ sĩ đều vô cùng lợi hại, hơn nữa có tai nghe để thỉnh thoảng liên lạc nên không xảy ra tai nạn như va chạm xe.

 

Trước đó năm phút, Diệp Khải Nguyên nhận được báo cáo từ cấp dưới rằng đoàn xe của Hình Liệt Hàn đã xuất phát rời khỏi đó.

 

Mà địa điểm bọn họ chọn để tập kích là một ngã rẽ bát ngờ, cho nên vệ sĩ không hề nhìn ra ở con đường phía trước có cái gì đang chờ bọn họ, xe của họ giảm tốc độ khi rẽ.

 

Nhưng mà đúng lúc này, chiếc xe đi đầu của họ vừa mới đi qua chỗ rẽ, bỗng nhiên, chỉ thấy con đường phía trước thình lình bị một chiếc xe tải chặn ngang đường đi.

 

Vệ sĩ ở phía trước lập tức giật mình hô một tiếng: “Cần thận, phía trước có vấn đề.”

 

Hai chiếc xe màu đen đồng thời phanh gấp, mặt đất phát ra tia lửa.

 

Hình Liệt Hàn đang nghỉ ngơi ở đằng sau, bị lực phanh này làm nghiêng về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền của anh lập tức mở ra, sáng rực. Vách ngăn tự động mở ra, giọng nói của vệ sĩ ở phía trước có chút gấp gáp nói: “Ông chủ, phía trước có người chặn đường.”

 

Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn tình hình giao thông ở phía trước, một linh tính không lành lập tức dâng lên trong lồng ngực, anh trầm giọng nói: “Hết sức tự vệ và cảnh giác xung quanh.”

 

Trong xe của Hình Liệt Hàn tất nhiên có cất giấu vũ khí, vệ sĩ vô cùng thuần thục lấy vũ khí lấy ra, đồng thời cũng đưa cho Hình Liệt Hàn một khẩu súng tốt nhất. Tư thế những ngón tay thon dài của Hình Liệt Hàn cầm súng cũng không giống mới học, động tác của anh rất dứt khoát.

 

Đúng lúc này, chiếc xe phía trước bắt ngờ tung lên kèm theo tiếng nổ.

 

Vệ sĩ và Hình Liệt Hàn ngồi ở xe sau, gần như đẩy cửa cùng một lúc rồi lăn xuống đất. Giây tiếp theo, chiếc xe họ đang ngồi cũng nỗ tung từ phía dưới và bay thẳng ra ngoài cùng với một ngọn lửa lớn.

 

Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn về chiếc xe phía trước, từ trong xe lăn xuống mấy người đang bốc cháy, nhưng chỉ một lúc cũng đều ngã xuống. Ánh mắt anh trong nháy mắt toát ra hơi thở tức giận, người nào lại dám làm người của anh bị thương?

 

Trong xe anh chỉ có hai vệ sĩ, còn có anh.

 

Bây giờ, chỉ còn ba người họ sống sót.

 

Hình Liệt Hàn nghe thấy phía sau có tiếng xé gió, anh hô một tiếng với vệ sĩ ở phía trước: “Cần thận.”

 

Một ngọn lửa nỗ tung, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của vệ sĩ trực tiếp bị viên đạn bắn trúng. Đó căn bản không giống viên đạn, mà là một loại nòng súng rất lớn, hơn nữa, loại nòng này yêu cầu trình độ bắn súng nhất định.

 

Hình Liệt Hàn nhanh chóng phân tích ra rằng người muốn giết anh vẫn chưa tới gần, anh nói với một vệ sĩ khác “Đi vào rừng cây.”

 

Nhưng mà, trong rừng có thể lại không an toàn, bởi vì Diệp Khải Nguyên sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn.

 

Anh ta cùng với ba người khác đang mai phục ở đây.

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn sắc bén như hổ báo, tất nhiên anh biết, người muốn giết anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cơ hội nào.

 

Chiếc xe vẫn đang cháy ở trên đường, ngọn lửa bùng lên. Khi Hình Liệt Hàn tiến vào rừng cây liền phát hiện ở một lùm cây bên trái có ánh phản quang chọt lóe lên rồi biến mất, súng trong tay anh dường như đã bắn ngay mà không hề do dự.

 

“AI” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, có lẽ phát súng này đã giết chết người đó.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Cúp máy, Đường Tư Vũ bỏ điện thoại xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất. Cô ôm cánh tay nhìn phong cảnh ở đằng xa, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, căn phòng ấm áp làm cô cảm thấy rất thoải mái. Thời gian trôi qua từng chút một, thời gian mặt trời chiếu sáng ở nước này dường như đặc biệt ngắn, mới chưa đến 6 giờ mà trời cũng đã tối, cả đất nước sáng lên ánh đèn, dường như dát vàng lên con đường rồi kéo dài ra khắp nơi. Diệp Khải Nguyên và người của anh ta đợi ở trên núi một ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng không khỏi căng thẳng. Bọn họ có một người phục kích ở gần trang viên, lần này khách của thủ tướng chỉ có một người, chính là Hình Liệt Hàn. Trang viên, Hình Liệt Hàn được thủ tướng nhiệt tình mời dùng bữa tối, tất nhiên anh không được từ chối. Hơn nữa dự án này lại là do thủ tướng của nước này làm, ông rất hy vọng doanh nghiệp của Hình Liệt Hàn có thể đặt trụ sở ở nước mình, vậy nên mới có lần gặp mặt này. Hôm nay Hình Liệt Hàn nói chuyện với ông vô cùng vui vẻ, hơn nữa mục đích cũng đạt được, 8 giò đã kết thúc bữa tối. Bởi vì lo cho sự an toàn của Đường Tư Vũ nên Hình Liệt Hàn vẫn từ biệt thủ tướng, chọn ngày hôm sau chính thức ký hợp đồng, Hình Liệt Hàn được thủ tướng đích thân tiễn ra xe. Vệ sĩ mở cửa xe cho anh, Hình Liệt Hàn bắt tay chào tạm biệt với thủ tướng rồi ngồi lên ghế sau của chiếc xe đằng sau. Hai chiếc xe màu đen dần dần ra khỏi cửa trang viên. Lúc ăn cơm Hình Liệt Hàn có uống nửa ly rượu mạnh, mới vừa ngồi lên xe anh đã nhẹ nhàng dựa vào ghế, xoa xoa mắt, định nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe ung dung đi trên đường, cây cối xung quanh rậm rạp tươi tốt, cho dù có đèn đường thì cũng chỉ chiếu được một góc nhỏ. Vệ sĩ lái xe vô cùng cần thận, hai chiếc xe màu đen đi sát nhau, khoảng cách không vượt quá 50 mét. Kỹ thuật lái xe của vệ sĩ đều vô cùng lợi hại, hơn nữa có tai nghe để thỉnh thoảng liên lạc nên không xảy ra tai nạn như va chạm xe. Trước đó năm phút, Diệp Khải Nguyên nhận được báo cáo từ cấp dưới rằng đoàn xe của Hình Liệt Hàn đã xuất phát rời khỏi đó. Mà địa điểm bọn họ chọn để tập kích là một ngã rẽ bát ngờ, cho nên vệ sĩ không hề nhìn ra ở con đường phía trước có cái gì đang chờ bọn họ, xe của họ giảm tốc độ khi rẽ. Nhưng mà đúng lúc này, chiếc xe đi đầu của họ vừa mới đi qua chỗ rẽ, bỗng nhiên, chỉ thấy con đường phía trước thình lình bị một chiếc xe tải chặn ngang đường đi. Vệ sĩ ở phía trước lập tức giật mình hô một tiếng: “Cần thận, phía trước có vấn đề.” Hai chiếc xe màu đen đồng thời phanh gấp, mặt đất phát ra tia lửa. Hình Liệt Hàn đang nghỉ ngơi ở đằng sau, bị lực phanh này làm nghiêng về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền của anh lập tức mở ra, sáng rực. Vách ngăn tự động mở ra, giọng nói của vệ sĩ ở phía trước có chút gấp gáp nói: “Ông chủ, phía trước có người chặn đường.” Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn tình hình giao thông ở phía trước, một linh tính không lành lập tức dâng lên trong lồng ngực, anh trầm giọng nói: “Hết sức tự vệ và cảnh giác xung quanh.” Trong xe của Hình Liệt Hàn tất nhiên có cất giấu vũ khí, vệ sĩ vô cùng thuần thục lấy vũ khí lấy ra, đồng thời cũng đưa cho Hình Liệt Hàn một khẩu súng tốt nhất. Tư thế những ngón tay thon dài của Hình Liệt Hàn cầm súng cũng không giống mới học, động tác của anh rất dứt khoát. Đúng lúc này, chiếc xe phía trước bắt ngờ tung lên kèm theo tiếng nổ. Vệ sĩ và Hình Liệt Hàn ngồi ở xe sau, gần như đẩy cửa cùng một lúc rồi lăn xuống đất. Giây tiếp theo, chiếc xe họ đang ngồi cũng nỗ tung từ phía dưới và bay thẳng ra ngoài cùng với một ngọn lửa lớn. Ánh mắt Hình Liệt Hàn nhìn về chiếc xe phía trước, từ trong xe lăn xuống mấy người đang bốc cháy, nhưng chỉ một lúc cũng đều ngã xuống. Ánh mắt anh trong nháy mắt toát ra hơi thở tức giận, người nào lại dám làm người của anh bị thương? Trong xe anh chỉ có hai vệ sĩ, còn có anh. Bây giờ, chỉ còn ba người họ sống sót. Hình Liệt Hàn nghe thấy phía sau có tiếng xé gió, anh hô một tiếng với vệ sĩ ở phía trước: “Cần thận.” Một ngọn lửa nỗ tung, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của vệ sĩ trực tiếp bị viên đạn bắn trúng. Đó căn bản không giống viên đạn, mà là một loại nòng súng rất lớn, hơn nữa, loại nòng này yêu cầu trình độ bắn súng nhất định. Hình Liệt Hàn nhanh chóng phân tích ra rằng người muốn giết anh vẫn chưa tới gần, anh nói với một vệ sĩ khác “Đi vào rừng cây.” Nhưng mà, trong rừng có thể lại không an toàn, bởi vì Diệp Khải Nguyên sẽ không cho anh cơ hội chạy trốn. Anh ta cùng với ba người khác đang mai phục ở đây. Ánh mắt của Hình Liệt Hàn sắc bén như hổ báo, tất nhiên anh biết, người muốn giết anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cơ hội nào. Chiếc xe vẫn đang cháy ở trên đường, ngọn lửa bùng lên. Khi Hình Liệt Hàn tiến vào rừng cây liền phát hiện ở một lùm cây bên trái có ánh phản quang chọt lóe lên rồi biến mất, súng trong tay anh dường như đã bắn ngay mà không hề do dự. “AI” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, có lẽ phát súng này đã giết chết người đó.

Chương 542