Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 672

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Mami, chúc ngủ ngon!” Cậu nhóc chớp mắt, khuôn mặt nhỏ gồi lên tay, rất ngoan. “Chú ngủ gnon, mami ở ngay phòng bên cạnh, nếu muốn đi vệ sinh thì ấn chuông ở trên tường, mami sẽ qua.” “Mami, không cần đâu, con đã là nam tử hán rồi, con có thể tự mình đi vệ sinh.” Cậu nhóc dũng cảm mà nói. “Được! Tiểu Hi giỏi thật.” Đường Tư Vũ cười cúi người xuống, hôn một cái lên mặt nhỏ của cậu: “Ngoan, ngủ đi.” Đường Tư Vũ nói xong liền dứt khoát đứng dậy đây cửa rời đi. Cô cũng hy bọng có thể giúp con trai dưỡng thành tính cách độc lập. Lúc trước ở cùng cô, con trai đã có tính độc lập nhưng sau này được hai ông bà Hình gia chiều chuộng, cậu lại trở thành ở lại. Cô đóng cửa lại đi ra, hình bóng mê người của Hình Liệt Hàn đứng dưới bóng ánh đèn, khẽ hỏi cô: “Ngủ rồi?” “Sắp ngủ rồi, có lẽ còn cần mấy phút nữa.” Đường Tư Vũ nói xong, nói với hắn: “Về phòng đi!” Đáy mắt Hình Liệt Hàn xẹt qua toa sáng, hắn đi qua cửa từ sau người cô. Lúc trước cô luôn có chút tránh né nhưng bây giờ, tình hình đã không giống vậy nữa, cô là vợ hắn, là người thuộc về hắn rồi. Đường Tư Vũ vừa bước hai bước, một cánh tay có lực ôm lấy từ phía sau, người đàn ông gợi cảm thấp giọng: “Bà xã…” ĐỨNG LỮ VU 2… “Bà xã!” Giọng người đàn ông kiên định lại dịu dàng, giống như đang luyện tập vậy: “Bà xã, bà xã.” “Anh làm gì vậy?” Đường Tư Vũ không kìm được mà bị hắn chọc cười. “Anh phải gọi hai chữ này cho tốt, cái này anh phải gọi em cả đời đấy, anh phải gọi cho dễ nghe.” Nói xong hắn lại kề bên tai cô mà khản giọng hỏi: “Đúng không? Bà xã?” Giọng của người đàn ông này vốn là kiểu vừa nghe liền khiến người ta mang thai đó, bây giờ hắn lại cố ý thêm hơi thở mê hoặc, cô thật sự bị hắn gọi mà có chút chịu không được nữa. “Được rồi, gọi rất dễ nghe rồi.” Cô hơi đỏ mặt khen hắn. “Thật sao? Vậy em có phải cũng phải học gọi anh là ông xã? Anh muốn nghe.” Cô thường ngày đều gọi thẳng tên hắn, loại xưng hô thân mật như ông xã này, cô vẫn chưa từng gọi trước mặt người khác. Hình Liệt Hàn giống như đứa trẻ tùy hứng vậy, chống lên vai cô: “Gọi đi! Anh muốn nghe.” “Ông xã.” Đường Tư Vũ có chút cứng nhắc mà nói ra hai chữ này. Quả nhiên hắn có ý kiến: “Không đủ tình cảm, gọi thêm mấy lần nữa.” “Ông xã…” Đường Tư Vũ cắn môi, có chút xấu hỗ mà gọi. “Giọng điệu nhẹ hơn chút nữa, nũng nĩu thêm chút nữa.” “Em mới không gọi đâu.” Cô thật sự rất xấu hổ, cô không phải là loại con gái nói chuyện ống ẽo đó. Hình Liệt Hàn kéo vai cô qua, để cô đối diện với hắn, trong ánh mắt hắn có tia cổ vũ: “Chỉ kêu cho một mình anh nghe thôi.” Đường Tư Vũ biết đây là tình thú giữa vợ chồng, đóng cửa lại, cô cũng có thể gọi. Lúc này cô cũng không thật sự muốn từ chối hắn, hai cánh mi dài lay động, đôi mắt giống như suối nước mát mà chớp chớp. Cô hơi hít sâu một hơi, dùng âm thanh có chút dịu dàng mà bình thường cô không dùng tới gọi hắn: “Ông xã…” Mắt Hình Liệt Hàn liền sâu thêm máy phần, con ngươi đen kịt sáng rực mà nhìn thẳng vào cô: “Thời gian không sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”

“Mami, chúc ngủ ngon!”

 

Cậu nhóc chớp mắt, khuôn mặt nhỏ gồi lên tay, rất ngoan.

 

“Chú ngủ gnon, mami ở ngay phòng bên cạnh, nếu muốn đi vệ sinh thì ấn chuông ở trên tường, mami sẽ qua.”

 

“Mami, không cần đâu, con đã là nam tử hán rồi, con có thể tự mình đi vệ sinh.”

 

Cậu nhóc dũng cảm mà nói.

 

“Được! Tiểu Hi giỏi thật.”

 

Đường Tư Vũ cười cúi người xuống, hôn một cái lên mặt nhỏ của cậu: “Ngoan, ngủ đi.”

 

Đường Tư Vũ nói xong liền dứt khoát đứng dậy đây cửa rời đi. Cô cũng hy bọng có thể giúp con trai dưỡng thành tính cách độc lập. Lúc trước ở cùng cô, con trai đã có tính độc lập nhưng sau này được hai ông bà Hình gia chiều chuộng, cậu lại trở thành ở lại.

 

Cô đóng cửa lại đi ra, hình bóng mê người của Hình Liệt Hàn đứng dưới bóng ánh đèn, khẽ hỏi cô: “Ngủ rồi?”

 

“Sắp ngủ rồi, có lẽ còn cần mấy phút nữa.”

 

Đường Tư Vũ nói xong, nói với hắn: “Về phòng đi!”

 

Đáy mắt Hình Liệt Hàn xẹt qua toa sáng, hắn đi qua cửa từ sau người cô. Lúc trước cô luôn có chút tránh né nhưng bây giờ, tình hình đã không giống vậy nữa, cô là vợ hắn, là người thuộc về hắn rồi.

 

Đường Tư Vũ vừa bước hai bước, một cánh tay có lực ôm lấy từ phía sau, người đàn ông gợi cảm thấp giọng: “Bà xã…”

 

ĐỨNG LỮ VU 2… “Bà xã!”

 

Giọng người đàn ông kiên định lại dịu dàng, giống như đang luyện tập vậy: “Bà xã, bà xã.”

 

“Anh làm gì vậy?”

 

Đường Tư Vũ không kìm được mà bị hắn chọc cười.

 

“Anh phải gọi hai chữ này cho tốt, cái này anh phải gọi em cả đời đấy, anh phải gọi cho dễ nghe.”

 

Nói xong hắn lại kề bên tai cô mà khản giọng hỏi: “Đúng không? Bà xã?”

 

Giọng của người đàn ông này vốn là kiểu vừa nghe liền khiến người ta mang thai đó, bây giờ hắn lại cố ý thêm hơi thở mê hoặc, cô thật sự bị hắn gọi mà có chút chịu không được nữa.

 

“Được rồi, gọi rất dễ nghe rồi.”

 

Cô hơi đỏ mặt khen hắn.

 

“Thật sao? Vậy em có phải cũng phải học gọi anh là ông xã? Anh muốn nghe.”

 

Cô thường ngày đều gọi thẳng tên hắn, loại xưng hô thân mật như ông xã này, cô vẫn chưa từng gọi trước mặt người khác.

 

Hình Liệt Hàn giống như đứa trẻ tùy hứng vậy, chống lên vai cô: “Gọi đi! Anh muốn nghe.”

 

“Ông xã.”

 

Đường Tư Vũ có chút cứng nhắc mà nói ra hai chữ này.

 

Quả nhiên hắn có ý kiến: “Không đủ tình cảm, gọi thêm mấy lần nữa.”

 

“Ông xã…” Đường Tư Vũ cắn môi, có chút xấu hỗ mà gọi.

 

“Giọng điệu nhẹ hơn chút nữa, nũng nĩu thêm chút nữa.”

 

“Em mới không gọi đâu.”

 

Cô thật sự rất xấu hổ, cô không phải là loại con gái nói chuyện ống ẽo đó.

 

Hình Liệt Hàn kéo vai cô qua, để cô đối diện với hắn, trong ánh mắt hắn có tia cổ vũ: “Chỉ kêu cho một mình anh nghe thôi.”

 

Đường Tư Vũ biết đây là tình thú giữa vợ chồng, đóng cửa lại, cô cũng có thể gọi.

 

Lúc này cô cũng không thật sự muốn từ chối hắn, hai cánh mi dài lay động, đôi mắt giống như suối nước mát mà chớp chớp.

 

Cô hơi hít sâu một hơi, dùng âm thanh có chút dịu dàng mà bình thường cô không dùng tới gọi hắn: “Ông xã…”

 

Mắt Hình Liệt Hàn liền sâu thêm máy phần, con ngươi đen kịt sáng rực mà nhìn thẳng vào cô: “Thời gian không sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Mami, chúc ngủ ngon!” Cậu nhóc chớp mắt, khuôn mặt nhỏ gồi lên tay, rất ngoan. “Chú ngủ gnon, mami ở ngay phòng bên cạnh, nếu muốn đi vệ sinh thì ấn chuông ở trên tường, mami sẽ qua.” “Mami, không cần đâu, con đã là nam tử hán rồi, con có thể tự mình đi vệ sinh.” Cậu nhóc dũng cảm mà nói. “Được! Tiểu Hi giỏi thật.” Đường Tư Vũ cười cúi người xuống, hôn một cái lên mặt nhỏ của cậu: “Ngoan, ngủ đi.” Đường Tư Vũ nói xong liền dứt khoát đứng dậy đây cửa rời đi. Cô cũng hy bọng có thể giúp con trai dưỡng thành tính cách độc lập. Lúc trước ở cùng cô, con trai đã có tính độc lập nhưng sau này được hai ông bà Hình gia chiều chuộng, cậu lại trở thành ở lại. Cô đóng cửa lại đi ra, hình bóng mê người của Hình Liệt Hàn đứng dưới bóng ánh đèn, khẽ hỏi cô: “Ngủ rồi?” “Sắp ngủ rồi, có lẽ còn cần mấy phút nữa.” Đường Tư Vũ nói xong, nói với hắn: “Về phòng đi!” Đáy mắt Hình Liệt Hàn xẹt qua toa sáng, hắn đi qua cửa từ sau người cô. Lúc trước cô luôn có chút tránh né nhưng bây giờ, tình hình đã không giống vậy nữa, cô là vợ hắn, là người thuộc về hắn rồi. Đường Tư Vũ vừa bước hai bước, một cánh tay có lực ôm lấy từ phía sau, người đàn ông gợi cảm thấp giọng: “Bà xã…” ĐỨNG LỮ VU 2… “Bà xã!” Giọng người đàn ông kiên định lại dịu dàng, giống như đang luyện tập vậy: “Bà xã, bà xã.” “Anh làm gì vậy?” Đường Tư Vũ không kìm được mà bị hắn chọc cười. “Anh phải gọi hai chữ này cho tốt, cái này anh phải gọi em cả đời đấy, anh phải gọi cho dễ nghe.” Nói xong hắn lại kề bên tai cô mà khản giọng hỏi: “Đúng không? Bà xã?” Giọng của người đàn ông này vốn là kiểu vừa nghe liền khiến người ta mang thai đó, bây giờ hắn lại cố ý thêm hơi thở mê hoặc, cô thật sự bị hắn gọi mà có chút chịu không được nữa. “Được rồi, gọi rất dễ nghe rồi.” Cô hơi đỏ mặt khen hắn. “Thật sao? Vậy em có phải cũng phải học gọi anh là ông xã? Anh muốn nghe.” Cô thường ngày đều gọi thẳng tên hắn, loại xưng hô thân mật như ông xã này, cô vẫn chưa từng gọi trước mặt người khác. Hình Liệt Hàn giống như đứa trẻ tùy hứng vậy, chống lên vai cô: “Gọi đi! Anh muốn nghe.” “Ông xã.” Đường Tư Vũ có chút cứng nhắc mà nói ra hai chữ này. Quả nhiên hắn có ý kiến: “Không đủ tình cảm, gọi thêm mấy lần nữa.” “Ông xã…” Đường Tư Vũ cắn môi, có chút xấu hỗ mà gọi. “Giọng điệu nhẹ hơn chút nữa, nũng nĩu thêm chút nữa.” “Em mới không gọi đâu.” Cô thật sự rất xấu hổ, cô không phải là loại con gái nói chuyện ống ẽo đó. Hình Liệt Hàn kéo vai cô qua, để cô đối diện với hắn, trong ánh mắt hắn có tia cổ vũ: “Chỉ kêu cho một mình anh nghe thôi.” Đường Tư Vũ biết đây là tình thú giữa vợ chồng, đóng cửa lại, cô cũng có thể gọi. Lúc này cô cũng không thật sự muốn từ chối hắn, hai cánh mi dài lay động, đôi mắt giống như suối nước mát mà chớp chớp. Cô hơi hít sâu một hơi, dùng âm thanh có chút dịu dàng mà bình thường cô không dùng tới gọi hắn: “Ông xã…” Mắt Hình Liệt Hàn liền sâu thêm máy phần, con ngươi đen kịt sáng rực mà nhìn thẳng vào cô: “Thời gian không sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”

Chương 672