Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 677

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Ôn Lương Diệu…” Hình Nhất Nặc gọi thẳng tên anh, mang theo tia tức giận. Nhưng Ôn Lương Diệu rõ ràng không ở trong phòng, không có hồi đáp. Hình Nhất Nặc đếm thời gian, chớp mắt cái Ôn Lương Diệu đã nói chuyện điện thoại quá mười mấy phút rồi, nếu không phải là nói chuyện yêu đương thì làm gì mà nấu cháo lâu như vậy? Vào lúc cô định đóng máy tính lại để đi chơi thì bên kia màn hình truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện. “Anh còn biết là phải dạy em làm bài tập à? Em còn tưởng anh yêu đương quên cả em rồi chứ.” Hình Nhất Nặc chống cằm, giống như một người lớn ghen tuông mà khẽ hừ giọng. Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc mà ngắng đầu lên nhìn cô: “Em nói gì?” “Anh có phải đang yêu đương với cô giáo tiếng anh của em, Đường Ty Ty đó không! Hai người đang hẹn hò đúng không?” Hình Nhất Nặc tò mò mà trách hỏi. Ôn Lương Diệu cúi đầu kiểm tra bài tập của cô, đầu cũng không ngắng lên mà nói: “Trẻ con như em thì hiểu gì?” “Em không hiểu mới hỏi chứ!” Hình Nhất Nặc bĩu cái môi nhỏ. “Em làm sai rất nhiều câu, lật trang năm mươi hai, anh bắt đầu giảng từ câu trên cùng cho em.” Âm thanh nghiêm túc của anh vang lên. “Này, anh còn chưa nói cho em biết hai người có phải là yêu nhau không nữa?” Cô tiếp tục hỏi lần nữa. “Không phải, chỉ là học hỏi vấn đề với nhau thôi.” Ôn Lương Diệu trực tiếp trả lời cô. “Em không tin, cô giáo Đường đẹp như vậy, anh không động lòng sao?” Hình Nhất Nặc hỏi người đàn ông trong màn hình. “Đừng nghĩ lung tung, lo nhìn đề bài.” “Em có một yêu cầu, trước khi em làm đề, anh phải trả lời em một câu hỏi.” “Nói đi.” Hình Nhất Nặc như sợ anh không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ sáp lại gần ống kính, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc anh có người mình thích không?” Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mặt, cánh môi hồng hào giống như muốn hôn vào vậy, hô hấp của anh hơi dừng lại mấy giây, anh ngửa người ra sau theo bản năng. “Em hỏi cái này làm gì?” “Em tò mò thôi!” Cô chớp đôi mắt to nhìn anh: “Anh có thích ai chưa?” Ôn Lương Diệu không muốn trả lời, nói với cô: “Ngồi ngay ngắn, bắt đầu làm đề.” “Em không muốn… Em muốn anh trả lời em, anh chỉ cần trả lời có hay không là được.” Cô lại ép hỏi. Dáng vẻ quật cường anh không trả lời em thì em sẽ không làm đề. Mắt Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ non nót đó qua màn hình, anh cắn răng, trực tiếp trả lời cô: “Có.” Ánh mắt Hình Nhất Nặc liền ngần ra máy giây, cô chán nản mà ngồi về chỗ, hỏi được đáp án rồi nhưng trong lòng lại vừa bí bách vừa hoảng. “À! Em còn tưởng anh không có chứ!” Cô phòng má: “Được, vậy chúng ta làm đề đi! Anh giảng em nghe.” Ôn Lương Diệu tiếp đó giảng hai câu đề, cô gái đối diện giống như không nghe vậy.

“Ôn Lương Diệu…” Hình Nhất Nặc gọi thẳng tên anh, mang theo tia tức giận.

 

Nhưng Ôn Lương Diệu rõ ràng không ở trong phòng, không có hồi đáp.

 

Hình Nhất Nặc đếm thời gian, chớp mắt cái Ôn Lương Diệu đã nói chuyện điện thoại quá mười mấy phút rồi, nếu không phải là nói chuyện yêu đương thì làm gì mà nấu cháo lâu như vậy?

 

Vào lúc cô định đóng máy tính lại để đi chơi thì bên kia màn hình truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện.

 

“Anh còn biết là phải dạy em làm bài tập à? Em còn tưởng anh yêu đương quên cả em rồi chứ.”

 

Hình Nhất Nặc chống cằm, giống như một người lớn ghen tuông mà khẽ hừ giọng.

 

Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc mà ngắng đầu lên nhìn cô: “Em nói gì?”

 

“Anh có phải đang yêu đương với cô giáo tiếng anh của em, Đường Ty Ty đó không!

 

Hai người đang hẹn hò đúng không?”

 

Hình Nhất Nặc tò mò mà trách hỏi.

 

Ôn Lương Diệu cúi đầu kiểm tra bài tập của cô, đầu cũng không ngắng lên mà nói: “Trẻ con như em thì hiểu gì?”

 

“Em không hiểu mới hỏi chứ!”

 

Hình Nhất Nặc bĩu cái môi nhỏ.

 

“Em làm sai rất nhiều câu, lật trang năm mươi hai, anh bắt đầu giảng từ câu trên cùng cho em.”

 

Âm thanh nghiêm túc của anh vang lên.

 

“Này, anh còn chưa nói cho em biết hai người có phải là yêu nhau không nữa?”

 

Cô tiếp tục hỏi lần nữa.

 

“Không phải, chỉ là học hỏi vấn đề với nhau thôi.”

 

Ôn Lương Diệu trực tiếp trả lời cô.

 

“Em không tin, cô giáo Đường đẹp như vậy, anh không động lòng sao?”

 

Hình Nhất Nặc hỏi người đàn ông trong màn hình.

 

“Đừng nghĩ lung tung, lo nhìn đề bài.”

 

“Em có một yêu cầu, trước khi em làm đề, anh phải trả lời em một câu hỏi.”

 

“Nói đi.”

 

Hình Nhất Nặc như sợ anh không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ sáp lại gần ống kính, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc anh có người mình thích không?”

 

Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mặt, cánh môi hồng hào giống như muốn hôn vào vậy, hô hấp của anh hơi dừng lại mấy giây, anh ngửa người ra sau theo bản năng.

 

“Em hỏi cái này làm gì?”

 

“Em tò mò thôi!”

 

Cô chớp đôi mắt to nhìn anh: “Anh có thích ai chưa?”

 

Ôn Lương Diệu không muốn trả lời, nói với cô: “Ngồi ngay ngắn, bắt đầu làm đề.”

 

“Em không muốn… Em muốn anh trả lời em, anh chỉ cần trả lời có hay không là được.”

 

Cô lại ép hỏi.

 

Dáng vẻ quật cường anh không trả lời em thì em sẽ không làm đề.

 

Mắt Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ non nót đó qua màn hình, anh cắn răng, trực tiếp trả lời cô: “Có.”

 

Ánh mắt Hình Nhất Nặc liền ngần ra máy giây, cô chán nản mà ngồi về chỗ, hỏi được đáp án rồi nhưng trong lòng lại vừa bí bách vừa hoảng.

 

“À! Em còn tưởng anh không có chứ!”

 

Cô phòng má: “Được, vậy chúng ta làm đề đi!

 

Anh giảng em nghe.”

 

Ôn Lương Diệu tiếp đó giảng hai câu đề, cô gái đối diện giống như không nghe vậy.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Ôn Lương Diệu…” Hình Nhất Nặc gọi thẳng tên anh, mang theo tia tức giận. Nhưng Ôn Lương Diệu rõ ràng không ở trong phòng, không có hồi đáp. Hình Nhất Nặc đếm thời gian, chớp mắt cái Ôn Lương Diệu đã nói chuyện điện thoại quá mười mấy phút rồi, nếu không phải là nói chuyện yêu đương thì làm gì mà nấu cháo lâu như vậy? Vào lúc cô định đóng máy tính lại để đi chơi thì bên kia màn hình truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện. “Anh còn biết là phải dạy em làm bài tập à? Em còn tưởng anh yêu đương quên cả em rồi chứ.” Hình Nhất Nặc chống cằm, giống như một người lớn ghen tuông mà khẽ hừ giọng. Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc mà ngắng đầu lên nhìn cô: “Em nói gì?” “Anh có phải đang yêu đương với cô giáo tiếng anh của em, Đường Ty Ty đó không! Hai người đang hẹn hò đúng không?” Hình Nhất Nặc tò mò mà trách hỏi. Ôn Lương Diệu cúi đầu kiểm tra bài tập của cô, đầu cũng không ngắng lên mà nói: “Trẻ con như em thì hiểu gì?” “Em không hiểu mới hỏi chứ!” Hình Nhất Nặc bĩu cái môi nhỏ. “Em làm sai rất nhiều câu, lật trang năm mươi hai, anh bắt đầu giảng từ câu trên cùng cho em.” Âm thanh nghiêm túc của anh vang lên. “Này, anh còn chưa nói cho em biết hai người có phải là yêu nhau không nữa?” Cô tiếp tục hỏi lần nữa. “Không phải, chỉ là học hỏi vấn đề với nhau thôi.” Ôn Lương Diệu trực tiếp trả lời cô. “Em không tin, cô giáo Đường đẹp như vậy, anh không động lòng sao?” Hình Nhất Nặc hỏi người đàn ông trong màn hình. “Đừng nghĩ lung tung, lo nhìn đề bài.” “Em có một yêu cầu, trước khi em làm đề, anh phải trả lời em một câu hỏi.” “Nói đi.” Hình Nhất Nặc như sợ anh không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ sáp lại gần ống kính, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc anh có người mình thích không?” Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mặt, cánh môi hồng hào giống như muốn hôn vào vậy, hô hấp của anh hơi dừng lại mấy giây, anh ngửa người ra sau theo bản năng. “Em hỏi cái này làm gì?” “Em tò mò thôi!” Cô chớp đôi mắt to nhìn anh: “Anh có thích ai chưa?” Ôn Lương Diệu không muốn trả lời, nói với cô: “Ngồi ngay ngắn, bắt đầu làm đề.” “Em không muốn… Em muốn anh trả lời em, anh chỉ cần trả lời có hay không là được.” Cô lại ép hỏi. Dáng vẻ quật cường anh không trả lời em thì em sẽ không làm đề. Mắt Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ non nót đó qua màn hình, anh cắn răng, trực tiếp trả lời cô: “Có.” Ánh mắt Hình Nhất Nặc liền ngần ra máy giây, cô chán nản mà ngồi về chỗ, hỏi được đáp án rồi nhưng trong lòng lại vừa bí bách vừa hoảng. “À! Em còn tưởng anh không có chứ!” Cô phòng má: “Được, vậy chúng ta làm đề đi! Anh giảng em nghe.” Ôn Lương Diệu tiếp đó giảng hai câu đề, cô gái đối diện giống như không nghe vậy.

Chương 677