Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 698

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Quá hay rồi. Quả thực sánh ngang trình độ của bậc thầy. Thư Thuần nhìn người đàn ông đang chìm đắm trong tiếng đàn này, trong ánh mắt có sự sùng bái mãnh liệt. Ánh nắng bên ngoài cửa số chiếu lên phím đàn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Mộ Phi được ánh nắng bao trọn, tư thế nho nhã, khiến người ta quên đi anh là người ngồi xe lăn. Thư Thuần yên lặng mà ngồi bên cạnh, nhìn tay anh, nhìn góc nghiêng yên bình của anh, tim của cô cũng đập mạnh chưa từng có. Tiếng đàn của anh quá hoàn mỹ, nhưng lại có tia bi thương. Cô không kìm được mà đau lòng nghĩ, anh rốt cuộc đã trải qua việc gì? Bi thương của anh là từ đâu tới? Từ trong tiếng đàn của anh, cô nghe ra được nội tâm cô đơn. Cô đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ có thể yên lặng mà để nội tâm của mình đồng cảm cùng với tiếng đàn của anh. Rồi trọng, không thể tham gia bữa tiệc. Đó chính là tiệc sinh nhật Ôn gia tổ chức cho Ôn Lương Diệu. Nói thật Ôn Lương Diệu vẫn luôn ở nước ngoài, sinh nhật này mỗi năm đều gác lại, điều này khiến hai phụ huynh Ôn gia vô cùng áy náy. Hiếm có tối qua quay về, Ôn Lương Diệu vô cùng nghiêm túc mà quyết định, anh muốn tổ chức sinh nhật, thế là Ôn gia liền chú trọng. Chỉ là anh cũng quy định, không cần mời quá nhiều bạn bè thân thích, chỉ cần người nhà bọn họ và nhà Hình gia tới là được. Dù nói náo nhiệt chút thì tốt nhưng con trai yêu cầu như vậy, họ cũng phải làm theo. Đường Tư Vũ và Tô Hi cũng có chút thời gian không gặp rồi, hai người cùng đi lúc hưởng tuần trăng mật, sau khi quay về thì lại vì chuyện này chuyện kia mà không gặp được. Tối nay cuối cùng có thể tụ tập cùng Ôn gia rồi. Nghe nói có bánh kem ăn, cậu nhóc cũng rất vui. Cậu giơ tay đếm lúc nào có thể ăn bánh kem của mami, lúc nào có thể ăn bánh kem của daddy. Đếm vậy thì phát hiện vẫn là bánh kem của chú Ôn là nhanh nhất, tối nay đã có thể ăn được rồi. Hôm nay vẫn đi học như bình thường, sau khi ăn trưa xong, điện thoại của Hình Nhất Nặc liền báo có tin nhắn. Cô cầm lên nhìn một cái, thấy là của Ôn Lương Diệu gửi qua, chỉ có đơn giản một câu: “Thích ăn vị bánh kem gì?” Hình Nhất Nặc chớp mắt, lập tức vui mừng, ngọt ngào, giống như còn ngọt hơn ăn bánh kem vậy. “Ừm, em thích ăn vị trái cây.” “Vị trái cây? Loại quả nào?” “Dâu tây đấy!” “Được! Tối nay anh đặt bánh kem dâu tây. “Đây là sinh nhật của anh mài Anh thích Ị” ăn vị gì, anh tự đặt vị đó đi “Anh không thích bánh kem.” “Nói vậy là cố tình đặt cho em ăn à? Hì hì.” Hình Nhất Nặc có cảm giác được nuông chiều. Ông Lương Diệu không trả lời lại. Lúc này một chị em tốt bên cạnh cô nhìn chằm chằm cô: “Áy chà, Hình Nhất Nặc, cậu được đấy. Yêu đương với anh đẹp trai nào thế?” Vừa hỏi xong, mặt Hình Nhất Nặc liền đỏ bừng. Cô gấp gáp phản bác: “Mới không có nhé! Cậu đừng nói bậy.” “Vậy cậu đỏ mặt cái gì?” “Mình… mình đâu có.” Hình Nhất Nặc vội giấu điện thoại, sợ điện thoại bị bạn học cướp đi, sau đó nhìn thấy tin nhắn của cô và Ôn Lương Diệu. Lúc này một bạn học nữ chơi thân ở bên cạnh không kìm được mà lén nhìn cô: “Mình nghe nói có người yêu thầm cậu đấy!” “Ai?” Hình Nhất Nặc liền giật mình. Bạn học nữ đó liền chớp mắt một cái: “Hot boy mới của trường.” Hình Nhất Nặc càng thêm kinh ngạc. Sau khi Hình Nhất Phàm rời trường thì vị trí hot boy được thay thế, mà hot boy mới này nghe nói cũng là gia thế tốt, anh chàng đẹp trai xuất sắc, chỉ là Hình Nhất Nặc không phải là kiểu mê trai, mội ngày đều mơ hồ, ngay cả học tập cũng không theo kịp, làm gì có thười gian mà quan tâm hot boy mới chứ! Hơn nữa, trong nhà cô sớm đã có một hot boy rồi. Nhan sắc này! Thành tích này! Đều đủ nghịch thiên rồi, hot boy mới gì đó với cô mà nói cũng không có gì thu hút cả. “Cậu nghe ở đâu ra vậy? Hot boy yêu thầm mình làm gì?”

Quá hay rồi. Quả thực sánh ngang trình độ của bậc thầy. Thư Thuần nhìn người đàn ông đang chìm đắm trong tiếng đàn này, trong ánh mắt có sự sùng bái mãnh liệt. Ánh nắng bên ngoài cửa số chiếu lên phím đàn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

 

Mộ Phi được ánh nắng bao trọn, tư thế nho nhã, khiến người ta quên đi anh là người ngồi xe lăn.

 

Thư Thuần yên lặng mà ngồi bên cạnh, nhìn tay anh, nhìn góc nghiêng yên bình của anh, tim của cô cũng đập mạnh chưa từng có.

 

Tiếng đàn của anh quá hoàn mỹ, nhưng lại có tia bi thương. Cô không kìm được mà đau lòng nghĩ, anh rốt cuộc đã trải qua việc gì? Bi thương của anh là từ đâu tới?

 

Từ trong tiếng đàn của anh, cô nghe ra được nội tâm cô đơn. Cô đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ có thể yên lặng mà để nội tâm của mình đồng cảm cùng với tiếng đàn của anh.

 

Rồi trọng, không thể tham gia bữa tiệc.

 

Đó chính là tiệc sinh nhật Ôn gia tổ chức cho Ôn Lương Diệu. Nói thật Ôn Lương Diệu vẫn luôn ở nước ngoài, sinh nhật này mỗi năm đều gác lại, điều này khiến hai phụ huynh Ôn gia vô cùng áy náy.

 

Hiếm có tối qua quay về, Ôn Lương Diệu vô cùng nghiêm túc mà quyết định, anh muốn tổ chức sinh nhật, thế là Ôn gia liền chú trọng.

 

Chỉ là anh cũng quy định, không cần mời quá nhiều bạn bè thân thích, chỉ cần người nhà bọn họ và nhà Hình gia tới là được.

 

Dù nói náo nhiệt chút thì tốt nhưng con trai yêu cầu như vậy, họ cũng phải làm theo.

 

Đường Tư Vũ và Tô Hi cũng có chút thời gian không gặp rồi, hai người cùng đi lúc hưởng tuần trăng mật, sau khi quay về thì lại vì chuyện này chuyện kia mà không gặp được. Tối nay cuối cùng có thể tụ tập cùng Ôn gia rồi.

 

Nghe nói có bánh kem ăn, cậu nhóc cũng rất vui. Cậu giơ tay đếm lúc nào có thể ăn bánh kem của mami, lúc nào có thể ăn bánh kem của daddy. Đếm vậy thì phát hiện vẫn là bánh kem của chú Ôn là nhanh nhất, tối nay đã có thể ăn được rồi.

 

Hôm nay vẫn đi học như bình thường, sau khi ăn trưa xong, điện thoại của Hình Nhất Nặc liền báo có tin nhắn.

 

Cô cầm lên nhìn một cái, thấy là của Ôn Lương Diệu gửi qua, chỉ có đơn giản một câu: “Thích ăn vị bánh kem gì?”

 

Hình Nhất Nặc chớp mắt, lập tức vui mừng, ngọt ngào, giống như còn ngọt hơn ăn bánh kem vậy.

 

“Ừm, em thích ăn vị trái cây.”

 

“Vị trái cây? Loại quả nào?”

 

“Dâu tây đấy!”

 

“Được! Tối nay anh đặt bánh kem dâu tây.

 

“Đây là sinh nhật của anh mài Anh thích Ị”

 

ăn vị gì, anh tự đặt vị đó đi “Anh không thích bánh kem.”

 

“Nói vậy là cố tình đặt cho em ăn à? Hì hì.”

 

Hình Nhất Nặc có cảm giác được nuông chiều.

 

Ông Lương Diệu không trả lời lại. Lúc này một chị em tốt bên cạnh cô nhìn chằm chằm cô: “Áy chà, Hình Nhất Nặc, cậu được đấy. Yêu đương với anh đẹp trai nào thế?”

 

Vừa hỏi xong, mặt Hình Nhất Nặc liền đỏ bừng. Cô gấp gáp phản bác: “Mới không có nhé! Cậu đừng nói bậy.”

 

“Vậy cậu đỏ mặt cái gì?”

 

“Mình… mình đâu có.”

 

Hình Nhất Nặc vội giấu điện thoại, sợ điện thoại bị bạn học cướp đi, sau đó nhìn thấy tin nhắn của cô và Ôn Lương Diệu.

 

Lúc này một bạn học nữ chơi thân ở bên cạnh không kìm được mà lén nhìn cô: “Mình nghe nói có người yêu thầm cậu đấy!”

 

“Ai?”

 

Hình Nhất Nặc liền giật mình.

 

Bạn học nữ đó liền chớp mắt một cái: “Hot boy mới của trường.”

 

Hình Nhất Nặc càng thêm kinh ngạc. Sau khi Hình Nhất Phàm rời trường thì vị trí hot boy được thay thế, mà hot boy mới này nghe nói cũng là gia thế tốt, anh chàng đẹp trai xuất sắc, chỉ là Hình Nhất Nặc không phải là kiểu mê trai, mội ngày đều mơ hồ, ngay cả học tập cũng không theo kịp, làm gì có thười gian mà quan tâm hot boy mới chứ!

 

Hơn nữa, trong nhà cô sớm đã có một hot boy rồi. Nhan sắc này! Thành tích này!

 

Đều đủ nghịch thiên rồi, hot boy mới gì đó với cô mà nói cũng không có gì thu hút cả.

 

“Cậu nghe ở đâu ra vậy? Hot boy yêu thầm mình làm gì?”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Quá hay rồi. Quả thực sánh ngang trình độ của bậc thầy. Thư Thuần nhìn người đàn ông đang chìm đắm trong tiếng đàn này, trong ánh mắt có sự sùng bái mãnh liệt. Ánh nắng bên ngoài cửa số chiếu lên phím đàn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Mộ Phi được ánh nắng bao trọn, tư thế nho nhã, khiến người ta quên đi anh là người ngồi xe lăn. Thư Thuần yên lặng mà ngồi bên cạnh, nhìn tay anh, nhìn góc nghiêng yên bình của anh, tim của cô cũng đập mạnh chưa từng có. Tiếng đàn của anh quá hoàn mỹ, nhưng lại có tia bi thương. Cô không kìm được mà đau lòng nghĩ, anh rốt cuộc đã trải qua việc gì? Bi thương của anh là từ đâu tới? Từ trong tiếng đàn của anh, cô nghe ra được nội tâm cô đơn. Cô đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ có thể yên lặng mà để nội tâm của mình đồng cảm cùng với tiếng đàn của anh. Rồi trọng, không thể tham gia bữa tiệc. Đó chính là tiệc sinh nhật Ôn gia tổ chức cho Ôn Lương Diệu. Nói thật Ôn Lương Diệu vẫn luôn ở nước ngoài, sinh nhật này mỗi năm đều gác lại, điều này khiến hai phụ huynh Ôn gia vô cùng áy náy. Hiếm có tối qua quay về, Ôn Lương Diệu vô cùng nghiêm túc mà quyết định, anh muốn tổ chức sinh nhật, thế là Ôn gia liền chú trọng. Chỉ là anh cũng quy định, không cần mời quá nhiều bạn bè thân thích, chỉ cần người nhà bọn họ và nhà Hình gia tới là được. Dù nói náo nhiệt chút thì tốt nhưng con trai yêu cầu như vậy, họ cũng phải làm theo. Đường Tư Vũ và Tô Hi cũng có chút thời gian không gặp rồi, hai người cùng đi lúc hưởng tuần trăng mật, sau khi quay về thì lại vì chuyện này chuyện kia mà không gặp được. Tối nay cuối cùng có thể tụ tập cùng Ôn gia rồi. Nghe nói có bánh kem ăn, cậu nhóc cũng rất vui. Cậu giơ tay đếm lúc nào có thể ăn bánh kem của mami, lúc nào có thể ăn bánh kem của daddy. Đếm vậy thì phát hiện vẫn là bánh kem của chú Ôn là nhanh nhất, tối nay đã có thể ăn được rồi. Hôm nay vẫn đi học như bình thường, sau khi ăn trưa xong, điện thoại của Hình Nhất Nặc liền báo có tin nhắn. Cô cầm lên nhìn một cái, thấy là của Ôn Lương Diệu gửi qua, chỉ có đơn giản một câu: “Thích ăn vị bánh kem gì?” Hình Nhất Nặc chớp mắt, lập tức vui mừng, ngọt ngào, giống như còn ngọt hơn ăn bánh kem vậy. “Ừm, em thích ăn vị trái cây.” “Vị trái cây? Loại quả nào?” “Dâu tây đấy!” “Được! Tối nay anh đặt bánh kem dâu tây. “Đây là sinh nhật của anh mài Anh thích Ị” ăn vị gì, anh tự đặt vị đó đi “Anh không thích bánh kem.” “Nói vậy là cố tình đặt cho em ăn à? Hì hì.” Hình Nhất Nặc có cảm giác được nuông chiều. Ông Lương Diệu không trả lời lại. Lúc này một chị em tốt bên cạnh cô nhìn chằm chằm cô: “Áy chà, Hình Nhất Nặc, cậu được đấy. Yêu đương với anh đẹp trai nào thế?” Vừa hỏi xong, mặt Hình Nhất Nặc liền đỏ bừng. Cô gấp gáp phản bác: “Mới không có nhé! Cậu đừng nói bậy.” “Vậy cậu đỏ mặt cái gì?” “Mình… mình đâu có.” Hình Nhất Nặc vội giấu điện thoại, sợ điện thoại bị bạn học cướp đi, sau đó nhìn thấy tin nhắn của cô và Ôn Lương Diệu. Lúc này một bạn học nữ chơi thân ở bên cạnh không kìm được mà lén nhìn cô: “Mình nghe nói có người yêu thầm cậu đấy!” “Ai?” Hình Nhất Nặc liền giật mình. Bạn học nữ đó liền chớp mắt một cái: “Hot boy mới của trường.” Hình Nhất Nặc càng thêm kinh ngạc. Sau khi Hình Nhất Phàm rời trường thì vị trí hot boy được thay thế, mà hot boy mới này nghe nói cũng là gia thế tốt, anh chàng đẹp trai xuất sắc, chỉ là Hình Nhất Nặc không phải là kiểu mê trai, mội ngày đều mơ hồ, ngay cả học tập cũng không theo kịp, làm gì có thười gian mà quan tâm hot boy mới chứ! Hơn nữa, trong nhà cô sớm đã có một hot boy rồi. Nhan sắc này! Thành tích này! Đều đủ nghịch thiên rồi, hot boy mới gì đó với cô mà nói cũng không có gì thu hút cả. “Cậu nghe ở đâu ra vậy? Hot boy yêu thầm mình làm gì?”

Chương 698