Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 749
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thắm bưng ly nước uống một hóp, sau đó mỉm cười nói: “Cũng chẳng có gì tài giỏi, đều là người làm việc cả thôi.” “Chị, bây giờ chị có thể nhìn thấy ngài tổng thống không?” Tô Hi mang theo vẻ mặt hóng hớt, tò mò hỏi. Tô Bách Ngôn trừng mắt với cô nói: “Con hỏi thăm chuyện này làm gì?” “Con chỉ là tò mò một chút không được sao?” Tô Hi hơi oan ức nói. Tô Thắm lắc đầu nói: “Chị mới làm việc không bao lâu, còn chưa có cơ hội. Chỉ có điều có thể chị sắp được điều động chức vụ rồi.” “Cái gì? Con vừa mới làm không lâu, lại sắp điều động đi đấu đấy?” Tô Bách Ngôn cũng ngạc nhiên nói. “Công văn mới có hôm nay, có thể tuần sau con sẽ được điều đến bên cạnh ngài tổng thống, đảm nhiệm công việc giấy tờ.” “Woal Chị sắp được gặp ngài tổng thống rồi? Chị còn làm việc cho ngài ấy nữa?” Tô Hi ước ao nhìn chị. Đúng lúc này, eo của cô bị người đàn ông đột ngột ngắt một cái, vẻ mặt mang theo mấy phần tức giận. Tô Hi chỉ đành nhanh chóng đè ép sự hâm mộ trong mắt xuống. Nhưng Tô Thắm lại mỉm cười, lắc đầu: “Chị vốn dĩ cũng không muốn nhận công việc này, áp lực rất lớn. Chị thà rằng làm công việc hiện tại còn hơn.” Nhưng Tô Bách Ngôn lại rất nghiêm túc nói: “Nói thế nào thì nói, đây cũng là một công việc hiếm có, con cứ chuẩn bị cho tốt vào!” “Tôi đã nói cô rất tài giỏi rồi mà.” Dương Vũ Bân ở bên cạnh lại không muốn mắt cơ hội khen ngợi cô. Trong mắt Tô Thắm không hề hiện lên vẻ kiêu ngạo, đắc ý. Cô chỉ một lòng cẩn thận làm việc. Lúc này cô chỉ cảm giác lo lắng rằng cô sắp hầu hạ bên cạnh vua, gần vua như gần cọp. Ăn cơm xong, đương nhiên hai chị em Tô Hi muốn trò chuyện riêng. Hai chị em ngồi tâm sự trong sân, Tô Thấm xem tin tức, lúc nãy trước mặt cha mẹ cô cũng không nói gì, lần này cô phải xem cho kỹ tin tức trên mạng gần đây, Tô Thắm cũng bảo Tô Hi sau này phải thật cẩn thận. Người đứng càng cao thì nguy hiểm kèm theo càng lớn, Tô Thấm cũng không muốn Tô Hi xảy ra bắt cứ chuyện gì. “Chị à, em không sao đâu. Vậy bây giờ chị có thể nói với em cảm nghĩ của chị đối với Dương Vũ Bân không? Chị có cảm giác gì với anh ấy không?” Tô Hi tò mò hỏi. Tô Thắm suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không có cảm giác, làm bạn bè thì được.” “Tại sao? Em thấy anh ấy rất có hảo cảm với chị.” “Không biết gần đây mẹ bị chỗ nào kích thích, một lòng chỉ muốn gả chị đi nhưng chị thật sự không có dự định kết hôn. Chị còn muốn kéo dài thêm vài năm nữa đấy. Trước năm ba mươi lăm tuổi chị có thể gả đi được là tốt lắm rồi.” “Chị, có phải chị đã từng bị tổn thương tình cảm không? Em còn nhớ có hai năm, chị đi du học ở nước ngoài, sau đó khi chị trở về vào hai năm đó, cả người phờ phạc. Chị còn chưa nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra nữa đấy!” Trên mặt Tô Thắm thoáng hiện lên vẻ đau khổ nhưng chỉ là trong nháy mắt rồi biến mắt: “Đúng vậy, chị có bạn trai nhưng đã chia tay rồi. Chị không nói cho mọi người biết, cũng là do hai người không hợp nhau.” “Người đàn ông kia là ai?” “Là đàn anh của chị.” Tô Hi thấy Tô Thắm không có ý định nói tiếp, cô không thể truy hỏi nữa, dù sao cũng là người yêu đã chia tay, có nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ khiến bản thân thêm đau khổ ra, thì còn ích lợi gì chứ? Lúc này, Ôn Lệ Thâm và Dương Vũ Bân đi ra từ phòng khách, Tô Hi nhìn một cái sau đó sán tới gần trước mặt Tô Thám nói: “Bọn họ ra ngoài rồi, có thể các người cần phải nói chuyện riêng.” “Không sao đâu.” Tô Thắm mỉm cười, cô không còn là thiếu nữ nữa. Không phải khi gặp chuyện không như ý, cô sẽ thể hiện ra mặt, hay lảng tránh, nếu đã là người chín chắn rồi thì cô biết làm thế nào đề đối mặt với mọi chuyện. “Hi Hi, cha mẹ có chuyện muốn nói với em. Em đi vào nhà với anh một chút!” Ôn Lệ Thâm tìm ra được một cái cớ thật tốt để kéo Tô Hi rời đi.
Tô Thắm bưng ly nước uống một hóp, sau đó mỉm cười nói: “Cũng chẳng có gì tài giỏi, đều là người làm việc cả thôi.”
“Chị, bây giờ chị có thể nhìn thấy ngài tổng thống không?”
Tô Hi mang theo vẻ mặt hóng hớt, tò mò hỏi.
Tô Bách Ngôn trừng mắt với cô nói: “Con hỏi thăm chuyện này làm gì?”
“Con chỉ là tò mò một chút không được sao?”
Tô Hi hơi oan ức nói.
Tô Thắm lắc đầu nói: “Chị mới làm việc không bao lâu, còn chưa có cơ hội. Chỉ có điều có thể chị sắp được điều động chức vụ rồi.”
“Cái gì? Con vừa mới làm không lâu, lại sắp điều động đi đấu đấy?”
Tô Bách Ngôn cũng ngạc nhiên nói.
“Công văn mới có hôm nay, có thể tuần sau con sẽ được điều đến bên cạnh ngài tổng thống, đảm nhiệm công việc giấy tờ.”
“Woal Chị sắp được gặp ngài tổng thống rồi? Chị còn làm việc cho ngài ấy nữa?”
Tô Hi ước ao nhìn chị.
Đúng lúc này, eo của cô bị người đàn ông đột ngột ngắt một cái, vẻ mặt mang theo mấy phần tức giận. Tô Hi chỉ đành nhanh chóng đè ép sự hâm mộ trong mắt xuống.
Nhưng Tô Thắm lại mỉm cười, lắc đầu: “Chị vốn dĩ cũng không muốn nhận công việc này, áp lực rất lớn. Chị thà rằng làm công việc hiện tại còn hơn.”
Nhưng Tô Bách Ngôn lại rất nghiêm túc nói: “Nói thế nào thì nói, đây cũng là một công việc hiếm có, con cứ chuẩn bị cho tốt vào!”
“Tôi đã nói cô rất tài giỏi rồi mà.”
Dương Vũ Bân ở bên cạnh lại không muốn mắt cơ hội khen ngợi cô.
Trong mắt Tô Thắm không hề hiện lên vẻ kiêu ngạo, đắc ý. Cô chỉ một lòng cẩn thận làm việc. Lúc này cô chỉ cảm giác lo lắng rằng cô sắp hầu hạ bên cạnh vua, gần vua như gần cọp.
Ăn cơm xong, đương nhiên hai chị em Tô Hi muốn trò chuyện riêng. Hai chị em ngồi tâm sự trong sân, Tô Thấm xem tin tức, lúc nãy trước mặt cha mẹ cô cũng không nói gì, lần này cô phải xem cho kỹ tin tức trên mạng gần đây, Tô Thắm cũng bảo Tô Hi sau này phải thật cẩn thận.
Người đứng càng cao thì nguy hiểm kèm theo càng lớn, Tô Thấm cũng không muốn Tô Hi xảy ra bắt cứ chuyện gì.
“Chị à, em không sao đâu. Vậy bây giờ chị có thể nói với em cảm nghĩ của chị đối với Dương Vũ Bân không? Chị có cảm giác gì với anh ấy không?”
Tô Hi tò mò hỏi.
Tô Thắm suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không có cảm giác, làm bạn bè thì được.”
“Tại sao? Em thấy anh ấy rất có hảo cảm với chị.”
“Không biết gần đây mẹ bị chỗ nào kích thích, một lòng chỉ muốn gả chị đi nhưng chị thật sự không có dự định kết hôn. Chị còn muốn kéo dài thêm vài năm nữa đấy.
Trước năm ba mươi lăm tuổi chị có thể gả đi được là tốt lắm rồi.”
“Chị, có phải chị đã từng bị tổn thương tình cảm không? Em còn nhớ có hai năm, chị đi du học ở nước ngoài, sau đó khi chị trở về vào hai năm đó, cả người phờ phạc. Chị còn chưa nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra nữa đấy!”
Trên mặt Tô Thắm thoáng hiện lên vẻ đau khổ nhưng chỉ là trong nháy mắt rồi biến mắt: “Đúng vậy, chị có bạn trai nhưng đã chia tay rồi. Chị không nói cho mọi người biết, cũng là do hai người không hợp nhau.”
“Người đàn ông kia là ai?”
“Là đàn anh của chị.”
Tô Hi thấy Tô Thắm không có ý định nói tiếp, cô không thể truy hỏi nữa, dù sao cũng là người yêu đã chia tay, có nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ khiến bản thân thêm đau khổ ra, thì còn ích lợi gì chứ?
Lúc này, Ôn Lệ Thâm và Dương Vũ Bân đi ra từ phòng khách, Tô Hi nhìn một cái sau đó sán tới gần trước mặt Tô Thám nói: “Bọn họ ra ngoài rồi, có thể các người cần phải nói chuyện riêng.”
“Không sao đâu.”
Tô Thắm mỉm cười, cô không còn là thiếu nữ nữa. Không phải khi gặp chuyện không như ý, cô sẽ thể hiện ra mặt, hay lảng tránh, nếu đã là người chín chắn rồi thì cô biết làm thế nào đề đối mặt với mọi chuyện.
“Hi Hi, cha mẹ có chuyện muốn nói với em. Em đi vào nhà với anh một chút!”
Ôn Lệ Thâm tìm ra được một cái cớ thật tốt để kéo Tô Hi rời đi.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thắm bưng ly nước uống một hóp, sau đó mỉm cười nói: “Cũng chẳng có gì tài giỏi, đều là người làm việc cả thôi.” “Chị, bây giờ chị có thể nhìn thấy ngài tổng thống không?” Tô Hi mang theo vẻ mặt hóng hớt, tò mò hỏi. Tô Bách Ngôn trừng mắt với cô nói: “Con hỏi thăm chuyện này làm gì?” “Con chỉ là tò mò một chút không được sao?” Tô Hi hơi oan ức nói. Tô Thắm lắc đầu nói: “Chị mới làm việc không bao lâu, còn chưa có cơ hội. Chỉ có điều có thể chị sắp được điều động chức vụ rồi.” “Cái gì? Con vừa mới làm không lâu, lại sắp điều động đi đấu đấy?” Tô Bách Ngôn cũng ngạc nhiên nói. “Công văn mới có hôm nay, có thể tuần sau con sẽ được điều đến bên cạnh ngài tổng thống, đảm nhiệm công việc giấy tờ.” “Woal Chị sắp được gặp ngài tổng thống rồi? Chị còn làm việc cho ngài ấy nữa?” Tô Hi ước ao nhìn chị. Đúng lúc này, eo của cô bị người đàn ông đột ngột ngắt một cái, vẻ mặt mang theo mấy phần tức giận. Tô Hi chỉ đành nhanh chóng đè ép sự hâm mộ trong mắt xuống. Nhưng Tô Thắm lại mỉm cười, lắc đầu: “Chị vốn dĩ cũng không muốn nhận công việc này, áp lực rất lớn. Chị thà rằng làm công việc hiện tại còn hơn.” Nhưng Tô Bách Ngôn lại rất nghiêm túc nói: “Nói thế nào thì nói, đây cũng là một công việc hiếm có, con cứ chuẩn bị cho tốt vào!” “Tôi đã nói cô rất tài giỏi rồi mà.” Dương Vũ Bân ở bên cạnh lại không muốn mắt cơ hội khen ngợi cô. Trong mắt Tô Thắm không hề hiện lên vẻ kiêu ngạo, đắc ý. Cô chỉ một lòng cẩn thận làm việc. Lúc này cô chỉ cảm giác lo lắng rằng cô sắp hầu hạ bên cạnh vua, gần vua như gần cọp. Ăn cơm xong, đương nhiên hai chị em Tô Hi muốn trò chuyện riêng. Hai chị em ngồi tâm sự trong sân, Tô Thấm xem tin tức, lúc nãy trước mặt cha mẹ cô cũng không nói gì, lần này cô phải xem cho kỹ tin tức trên mạng gần đây, Tô Thắm cũng bảo Tô Hi sau này phải thật cẩn thận. Người đứng càng cao thì nguy hiểm kèm theo càng lớn, Tô Thấm cũng không muốn Tô Hi xảy ra bắt cứ chuyện gì. “Chị à, em không sao đâu. Vậy bây giờ chị có thể nói với em cảm nghĩ của chị đối với Dương Vũ Bân không? Chị có cảm giác gì với anh ấy không?” Tô Hi tò mò hỏi. Tô Thắm suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không có cảm giác, làm bạn bè thì được.” “Tại sao? Em thấy anh ấy rất có hảo cảm với chị.” “Không biết gần đây mẹ bị chỗ nào kích thích, một lòng chỉ muốn gả chị đi nhưng chị thật sự không có dự định kết hôn. Chị còn muốn kéo dài thêm vài năm nữa đấy. Trước năm ba mươi lăm tuổi chị có thể gả đi được là tốt lắm rồi.” “Chị, có phải chị đã từng bị tổn thương tình cảm không? Em còn nhớ có hai năm, chị đi du học ở nước ngoài, sau đó khi chị trở về vào hai năm đó, cả người phờ phạc. Chị còn chưa nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra nữa đấy!” Trên mặt Tô Thắm thoáng hiện lên vẻ đau khổ nhưng chỉ là trong nháy mắt rồi biến mắt: “Đúng vậy, chị có bạn trai nhưng đã chia tay rồi. Chị không nói cho mọi người biết, cũng là do hai người không hợp nhau.” “Người đàn ông kia là ai?” “Là đàn anh của chị.” Tô Hi thấy Tô Thắm không có ý định nói tiếp, cô không thể truy hỏi nữa, dù sao cũng là người yêu đã chia tay, có nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ khiến bản thân thêm đau khổ ra, thì còn ích lợi gì chứ? Lúc này, Ôn Lệ Thâm và Dương Vũ Bân đi ra từ phòng khách, Tô Hi nhìn một cái sau đó sán tới gần trước mặt Tô Thám nói: “Bọn họ ra ngoài rồi, có thể các người cần phải nói chuyện riêng.” “Không sao đâu.” Tô Thắm mỉm cười, cô không còn là thiếu nữ nữa. Không phải khi gặp chuyện không như ý, cô sẽ thể hiện ra mặt, hay lảng tránh, nếu đã là người chín chắn rồi thì cô biết làm thế nào đề đối mặt với mọi chuyện. “Hi Hi, cha mẹ có chuyện muốn nói với em. Em đi vào nhà với anh một chút!” Ôn Lệ Thâm tìm ra được một cái cớ thật tốt để kéo Tô Hi rời đi.