Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 810
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thấm hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại: “Vâng, tổng thống.” “Vì sao lại không nhận?” Về chuyện này, anh trực tiếp hỏi cô mang theo ngữ khí khó chịu. “Bởi vì nó quá quý giá.” Tô Thắm đứng trước cửa số trả lời anh. “Quà không phân biệt đắt rẻ, chỉ xem người tặng nó là ai, tôi tặng, em phải nhận.” Âm thanh mang giọng bá đạo từ bên kia truyền tới. Tô Thám nghẹn họng, quả nhiên, với thân phận của anh mang tặng quà, làm gì có thứ nào rẻ? “Lúc làm việc, tôi sẽ mang dây chuyền trả lại cho ngài, tôi chỉ nhận hoa thôi!” Tô Thắm vẫn đang bướng bỉnh chống cự. Ở đầu dây bên kia, âm thanh trầm thấp của người đàn ông ra lệnh: “Lúc em làm việc, tôi muốn thấy nó ở trên cỗ của em.” “Tổng thống… ngài không thể bá đạo như vậy được!” Tô Thấm chỉ đành nhẹ giọng phản bác. “Tôi bá đạo sao?” Người đàn ông cười trầm thấp hỏi. “Đúng.” Tô Thám lên án. “Được, vậy tôi sẽ ôn nhu một chút, Tô Thám, đeo dây chuyền lên, ngoan, đeo cho tôi xem.” Âm thanh người đàn ông truyền đến, ôn như như nước, quyến rũ mê người. Tai Tô Thắm khẽ động, đây có lẽ là giọng nam quyến rũ nhất mà cô đã từng được nghe qua, giống như âm thanh được phát ra từ dây đàn violin, từng chữ từng chữ, đều cào nhẹ đến tim cô. Tô Thắm ngây ngốc kinh ngạc, cảm nhận có hơi thở của người đàn ông đó ở bên tai. “Đủ ôn nhu chưa? Cần tôi nói lại một lần nữa không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cười trằm của người đàn ông. “Không cần, tổng thống, ngài không bận sao?” Tô Thắm đổi sang chủ đề khác, âm thành này của người đàn ông có lực sát thương quá lớn, cô sợ bản thân sắp điên lên rồi. “Bận, nhưng mà, bận hơn nữa tôi cũng sẽ cùng em nói chuyện.” Tô Thắm cười cười, đành nói: “Vậy ngài làm việc đi, tôi còn chưa có ăn sáng, tôi muốn đi ăn sáng rồi.” “Ừm, đừng quên đeo sợi dây chuyền tôi tặng em.” “Nếu như em không đeo nó, tôi sẽ đích thân đeo nó cho em.” “Tổng thống…” “Được rồi.” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại, không cho cô có cơ hội cự tuyệt. Tô Thắm hít một hơi, vuốt vuốt khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng của mình. Lúc này, Lý Thiến gõ cửa tiến vào, nhìn thấy sợi dây chuyền trên giường, bà nở nụ cười: “Xem ra, chàng trai này rất quan tâm đến con, quà tặng quý như vậy, đừng làm người ta thất vọng biết không?” “Mẹ, con còn chưa nghĩ kỹ, trước nhận món quà này, không chừng hôm sau sẽ phải trả lại cho người ta đó.” Tô Thắm nói xong: “Con xuống lần ăn sáng đây.” Tô Thâm ăn sáng xong, liên ở trong phòng khách xem phim, cảnh quay của Tô Hi sắp kết thúc, đang được hoàn thiện.
Tô Thấm hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại: “Vâng, tổng thống.”
“Vì sao lại không nhận?”
Về chuyện này, anh trực tiếp hỏi cô mang theo ngữ khí khó chịu.
“Bởi vì nó quá quý giá.”
Tô Thắm đứng trước cửa số trả lời anh.
“Quà không phân biệt đắt rẻ, chỉ xem người tặng nó là ai, tôi tặng, em phải nhận.”
Âm thanh mang giọng bá đạo từ bên kia truyền tới.
Tô Thám nghẹn họng, quả nhiên, với thân phận của anh mang tặng quà, làm gì có thứ nào rẻ?
“Lúc làm việc, tôi sẽ mang dây chuyền trả lại cho ngài, tôi chỉ nhận hoa thôi!”
Tô Thắm vẫn đang bướng bỉnh chống cự.
Ở đầu dây bên kia, âm thanh trầm thấp của người đàn ông ra lệnh: “Lúc em làm việc, tôi muốn thấy nó ở trên cỗ của em.”
“Tổng thống… ngài không thể bá đạo như vậy được!”
Tô Thấm chỉ đành nhẹ giọng phản bác.
“Tôi bá đạo sao?”
Người đàn ông cười trầm thấp hỏi.
“Đúng.”
Tô Thám lên án.
“Được, vậy tôi sẽ ôn nhu một chút, Tô Thám, đeo dây chuyền lên, ngoan, đeo cho tôi xem.”
Âm thanh người đàn ông truyền đến, ôn như như nước, quyến rũ mê người.
Tai Tô Thắm khẽ động, đây có lẽ là giọng nam quyến rũ nhất mà cô đã từng được nghe qua, giống như âm thanh được phát ra từ dây đàn violin, từng chữ từng chữ, đều cào nhẹ đến tim cô.
Tô Thắm ngây ngốc kinh ngạc, cảm nhận có hơi thở của người đàn ông đó ở bên tai.
“Đủ ôn nhu chưa? Cần tôi nói lại một lần nữa không?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cười trằm của người đàn ông.
“Không cần, tổng thống, ngài không bận sao?”
Tô Thắm đổi sang chủ đề khác, âm thành này của người đàn ông có lực sát thương quá lớn, cô sợ bản thân sắp điên lên rồi.
“Bận, nhưng mà, bận hơn nữa tôi cũng sẽ cùng em nói chuyện.”
Tô Thắm cười cười, đành nói: “Vậy ngài làm việc đi, tôi còn chưa có ăn sáng, tôi muốn đi ăn sáng rồi.”
“Ừm, đừng quên đeo sợi dây chuyền tôi tặng em.”
“Nếu như em không đeo nó, tôi sẽ đích thân đeo nó cho em.”
“Tổng thống…”
“Được rồi.”
Bên kia trực tiếp cúp điện thoại, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Tô Thắm hít một hơi, vuốt vuốt khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng của mình.
Lúc này, Lý Thiến gõ cửa tiến vào, nhìn thấy sợi dây chuyền trên giường, bà nở nụ cười: “Xem ra, chàng trai này rất quan tâm đến con, quà tặng quý như vậy, đừng làm người ta thất vọng biết không?”
“Mẹ, con còn chưa nghĩ kỹ, trước nhận món quà này, không chừng hôm sau sẽ phải trả lại cho người ta đó.”
Tô Thắm nói xong: “Con xuống lần ăn sáng đây.”
Tô Thâm ăn sáng xong, liên ở trong phòng khách xem phim, cảnh quay của Tô Hi sắp kết thúc, đang được hoàn thiện.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thấm hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại: “Vâng, tổng thống.” “Vì sao lại không nhận?” Về chuyện này, anh trực tiếp hỏi cô mang theo ngữ khí khó chịu. “Bởi vì nó quá quý giá.” Tô Thắm đứng trước cửa số trả lời anh. “Quà không phân biệt đắt rẻ, chỉ xem người tặng nó là ai, tôi tặng, em phải nhận.” Âm thanh mang giọng bá đạo từ bên kia truyền tới. Tô Thám nghẹn họng, quả nhiên, với thân phận của anh mang tặng quà, làm gì có thứ nào rẻ? “Lúc làm việc, tôi sẽ mang dây chuyền trả lại cho ngài, tôi chỉ nhận hoa thôi!” Tô Thắm vẫn đang bướng bỉnh chống cự. Ở đầu dây bên kia, âm thanh trầm thấp của người đàn ông ra lệnh: “Lúc em làm việc, tôi muốn thấy nó ở trên cỗ của em.” “Tổng thống… ngài không thể bá đạo như vậy được!” Tô Thấm chỉ đành nhẹ giọng phản bác. “Tôi bá đạo sao?” Người đàn ông cười trầm thấp hỏi. “Đúng.” Tô Thám lên án. “Được, vậy tôi sẽ ôn nhu một chút, Tô Thám, đeo dây chuyền lên, ngoan, đeo cho tôi xem.” Âm thanh người đàn ông truyền đến, ôn như như nước, quyến rũ mê người. Tai Tô Thắm khẽ động, đây có lẽ là giọng nam quyến rũ nhất mà cô đã từng được nghe qua, giống như âm thanh được phát ra từ dây đàn violin, từng chữ từng chữ, đều cào nhẹ đến tim cô. Tô Thắm ngây ngốc kinh ngạc, cảm nhận có hơi thở của người đàn ông đó ở bên tai. “Đủ ôn nhu chưa? Cần tôi nói lại một lần nữa không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cười trằm của người đàn ông. “Không cần, tổng thống, ngài không bận sao?” Tô Thắm đổi sang chủ đề khác, âm thành này của người đàn ông có lực sát thương quá lớn, cô sợ bản thân sắp điên lên rồi. “Bận, nhưng mà, bận hơn nữa tôi cũng sẽ cùng em nói chuyện.” Tô Thắm cười cười, đành nói: “Vậy ngài làm việc đi, tôi còn chưa có ăn sáng, tôi muốn đi ăn sáng rồi.” “Ừm, đừng quên đeo sợi dây chuyền tôi tặng em.” “Nếu như em không đeo nó, tôi sẽ đích thân đeo nó cho em.” “Tổng thống…” “Được rồi.” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại, không cho cô có cơ hội cự tuyệt. Tô Thắm hít một hơi, vuốt vuốt khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng của mình. Lúc này, Lý Thiến gõ cửa tiến vào, nhìn thấy sợi dây chuyền trên giường, bà nở nụ cười: “Xem ra, chàng trai này rất quan tâm đến con, quà tặng quý như vậy, đừng làm người ta thất vọng biết không?” “Mẹ, con còn chưa nghĩ kỹ, trước nhận món quà này, không chừng hôm sau sẽ phải trả lại cho người ta đó.” Tô Thắm nói xong: “Con xuống lần ăn sáng đây.” Tô Thâm ăn sáng xong, liên ở trong phòng khách xem phim, cảnh quay của Tô Hi sắp kết thúc, đang được hoàn thiện.