Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 815

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Việc uy hiếp này đã dọa Tô Thắm sợ, cô không dám nghỉ ngờ anh dám làm việc này hay không, vì việc mà anh muốn làm, ai cũng không quản được. “Đừng…” Tô Thắm gấp gáp nói. “Vậy gọi tên tôi.” “Cho em 10 giây.” “Thần…” Tô Thắm bị ép đến gọi thẳng tên của anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp mang ý rất hài lòng: “Lại gọi một lần nữa. Tô Thắm không còn gì để nói, không phải gọi rồi à? Lần 1 còn có dũng khí, lần thứ hai này, cô muốn rút lui rồi. “Chẳng lẽ em muốn tôi đến nhà em ngay bây giờ?” “Làm gì có ai như ngài, uy hiếp tôi như vậy?” Tô Thắm không khỏi phản bác. “Ai bảo em không ngoan!” Người đàn ông cười thành tiếng. “Được rồi, muộn rồi, ngài ngủ sớm một chút! Tôi ngày mai còn phải dậy chạy bội” Tô Thám không dám nói chuyện với anh nữa. “Được, không ép em nữa, ngủ ngon, nhớ đến tôi.” Nói xong, đầu dây bên kia dứt khoát cúp điện thoại. Tô Thấm tay cầm điện thoại, ném vào trong chăn, vậy mà lại đỗ mồ hôi toàn thân, cô nhắm mắt lại, phảng phát bên tai còn tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông. Tô Thám thở dài một hơi, không hiểu sao trong lòng có chút đắng. Sáng sớm, Tô Thắm mặc một bộ quần áo thể thao, 7h sáng liền bắt đầu chạy bộ, từ đầu đường Giang Tân bắt đầu chạy, thời tiết đầu mùa đông là thích hợp nhất để đi chạy bộ, chạy đến mồ hôi toàn thân, cả người khoan khoái. Tô Thấm chạy đến 8h30 mới về nhà, Lý Thiến đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, Tô Thắm ăn xong bữa sáng được mẹ chuẩn bị, cảm thấy kỳ nghỉ này cũng không tệ. Buổi trưa, Tô Thắm ở nhà cùng mẹ nói chuyện, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng chuông, Tô Thắm đứng dậy đi ra mở cửa. Chỉ thấy một người đàn ông tuổi trung niên mặc âu phục đen đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Tô Thắm tiểu thư.” “Là tôi, xin hỏi ông có chuyện gì sao?” Tô Thám mắn cảm nhận ra thân phận của người đàn ông này, nhất định là người ở giới chính trị. “Tôi được ủy thác đến tìm cô, xin mời cô đi đến một nơi, có người đang chờ.” Người đàn ông cực kỳ lịch sự. Tô Thắm trong lòng giật mình, thầm nghĩ người nhìn thấy này hẳn không phải là người tầm thường! “Xin hỏi, là người nào muốn gặp tôi?” Tô Thám nhịn không được hỏi một câu. “Là mẹ của ngài tổng thống.” Người đàn ông cực kỳ bình tĩnh trả lời cô. Đầu Tô Thắm ong lên, chuyện này đối với cô cực kỳ khiếp sợ, vì sao người cô gặp lại là mẹ của Hiên Viên Thần? Lễ nào anh đã giới thiệu cô cho gia đình anh rồi? “Tô tiểu thư, mời lên xe.” “Tôi có thể cầm túi không?” Tô Thắm hỏi. “Có thể, nhưng mà, chuyện này là việc bí mật, xin tiểu thư đừng nói cho bất kỳ người nào khác, kể cả ngài tổng thống cũng không được để lộ.”

Việc uy hiếp này đã dọa Tô Thắm sợ, cô không dám nghỉ ngờ anh dám làm việc này hay không, vì việc mà anh muốn làm, ai cũng không quản được.

 

“Đừng…” Tô Thắm gấp gáp nói.

 

“Vậy gọi tên tôi.”

 

“Cho em 10 giây.”

 

“Thần…” Tô Thắm bị ép đến gọi thẳng tên của anh.

 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp mang ý rất hài lòng: “Lại gọi một lần nữa.

 

Tô Thắm không còn gì để nói, không phải gọi rồi à? Lần 1 còn có dũng khí, lần thứ hai này, cô muốn rút lui rồi.

 

“Chẳng lẽ em muốn tôi đến nhà em ngay bây giờ?”

 

“Làm gì có ai như ngài, uy hiếp tôi như vậy?”

 

Tô Thắm không khỏi phản bác.

 

“Ai bảo em không ngoan!”

 

Người đàn ông cười thành tiếng.

 

“Được rồi, muộn rồi, ngài ngủ sớm một chút! Tôi ngày mai còn phải dậy chạy bội”

 

Tô Thám không dám nói chuyện với anh nữa.

 

“Được, không ép em nữa, ngủ ngon, nhớ đến tôi.”

 

Nói xong, đầu dây bên kia dứt khoát cúp điện thoại.

 

Tô Thấm tay cầm điện thoại, ném vào trong chăn, vậy mà lại đỗ mồ hôi toàn thân, cô nhắm mắt lại, phảng phát bên tai còn tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông.

 

Tô Thám thở dài một hơi, không hiểu sao trong lòng có chút đắng.

 

Sáng sớm, Tô Thắm mặc một bộ quần áo thể thao, 7h sáng liền bắt đầu chạy bộ, từ đầu đường Giang Tân bắt đầu chạy, thời tiết đầu mùa đông là thích hợp nhất để đi chạy bộ, chạy đến mồ hôi toàn thân, cả người khoan khoái.

 

Tô Thấm chạy đến 8h30 mới về nhà, Lý Thiến đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, Tô Thắm ăn xong bữa sáng được mẹ chuẩn bị, cảm thấy kỳ nghỉ này cũng không tệ.

 

Buổi trưa, Tô Thắm ở nhà cùng mẹ nói chuyện, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng chuông, Tô Thắm đứng dậy đi ra mở cửa.

 

Chỉ thấy một người đàn ông tuổi trung niên mặc âu phục đen đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Tô Thắm tiểu thư.”

 

“Là tôi, xin hỏi ông có chuyện gì sao?”

 

Tô Thám mắn cảm nhận ra thân phận của người đàn ông này, nhất định là người ở giới chính trị.

 

“Tôi được ủy thác đến tìm cô, xin mời cô đi đến một nơi, có người đang chờ.”

 

Người đàn ông cực kỳ lịch sự.

 

Tô Thắm trong lòng giật mình, thầm nghĩ người nhìn thấy này hẳn không phải là người tầm thường!

 

“Xin hỏi, là người nào muốn gặp tôi?”

 

Tô Thám nhịn không được hỏi một câu.

 

“Là mẹ của ngài tổng thống.”

 

Người đàn ông cực kỳ bình tĩnh trả lời cô.

 

Đầu Tô Thắm ong lên, chuyện này đối với cô cực kỳ khiếp sợ, vì sao người cô gặp lại là mẹ của Hiên Viên Thần?

 

Lễ nào anh đã giới thiệu cô cho gia đình anh rồi?

 

“Tô tiểu thư, mời lên xe.”

 

“Tôi có thể cầm túi không?”

 

Tô Thắm hỏi.

 

“Có thể, nhưng mà, chuyện này là việc bí mật, xin tiểu thư đừng nói cho bất kỳ người nào khác, kể cả ngài tổng thống cũng không được để lộ.”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Việc uy hiếp này đã dọa Tô Thắm sợ, cô không dám nghỉ ngờ anh dám làm việc này hay không, vì việc mà anh muốn làm, ai cũng không quản được. “Đừng…” Tô Thắm gấp gáp nói. “Vậy gọi tên tôi.” “Cho em 10 giây.” “Thần…” Tô Thắm bị ép đến gọi thẳng tên của anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp mang ý rất hài lòng: “Lại gọi một lần nữa. Tô Thắm không còn gì để nói, không phải gọi rồi à? Lần 1 còn có dũng khí, lần thứ hai này, cô muốn rút lui rồi. “Chẳng lẽ em muốn tôi đến nhà em ngay bây giờ?” “Làm gì có ai như ngài, uy hiếp tôi như vậy?” Tô Thắm không khỏi phản bác. “Ai bảo em không ngoan!” Người đàn ông cười thành tiếng. “Được rồi, muộn rồi, ngài ngủ sớm một chút! Tôi ngày mai còn phải dậy chạy bội” Tô Thám không dám nói chuyện với anh nữa. “Được, không ép em nữa, ngủ ngon, nhớ đến tôi.” Nói xong, đầu dây bên kia dứt khoát cúp điện thoại. Tô Thấm tay cầm điện thoại, ném vào trong chăn, vậy mà lại đỗ mồ hôi toàn thân, cô nhắm mắt lại, phảng phát bên tai còn tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông. Tô Thám thở dài một hơi, không hiểu sao trong lòng có chút đắng. Sáng sớm, Tô Thắm mặc một bộ quần áo thể thao, 7h sáng liền bắt đầu chạy bộ, từ đầu đường Giang Tân bắt đầu chạy, thời tiết đầu mùa đông là thích hợp nhất để đi chạy bộ, chạy đến mồ hôi toàn thân, cả người khoan khoái. Tô Thấm chạy đến 8h30 mới về nhà, Lý Thiến đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, Tô Thắm ăn xong bữa sáng được mẹ chuẩn bị, cảm thấy kỳ nghỉ này cũng không tệ. Buổi trưa, Tô Thắm ở nhà cùng mẹ nói chuyện, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng chuông, Tô Thắm đứng dậy đi ra mở cửa. Chỉ thấy một người đàn ông tuổi trung niên mặc âu phục đen đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Tô Thắm tiểu thư.” “Là tôi, xin hỏi ông có chuyện gì sao?” Tô Thám mắn cảm nhận ra thân phận của người đàn ông này, nhất định là người ở giới chính trị. “Tôi được ủy thác đến tìm cô, xin mời cô đi đến một nơi, có người đang chờ.” Người đàn ông cực kỳ lịch sự. Tô Thắm trong lòng giật mình, thầm nghĩ người nhìn thấy này hẳn không phải là người tầm thường! “Xin hỏi, là người nào muốn gặp tôi?” Tô Thám nhịn không được hỏi một câu. “Là mẹ của ngài tổng thống.” Người đàn ông cực kỳ bình tĩnh trả lời cô. Đầu Tô Thắm ong lên, chuyện này đối với cô cực kỳ khiếp sợ, vì sao người cô gặp lại là mẹ của Hiên Viên Thần? Lễ nào anh đã giới thiệu cô cho gia đình anh rồi? “Tô tiểu thư, mời lên xe.” “Tôi có thể cầm túi không?” Tô Thắm hỏi. “Có thể, nhưng mà, chuyện này là việc bí mật, xin tiểu thư đừng nói cho bất kỳ người nào khác, kể cả ngài tổng thống cũng không được để lộ.”

Chương 815