Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 823
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thám kinh sợ trực tiếp thăng cấp, sắc mặt thay đổi, cô nắm lấy điện thoại, liền từ chói: “Không được! Ngài tuyệt đối không thể đến nhà tôi.” Người đàn ông có chút đắc ý, cười hỏi: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ nhà em không hoan nghênh ngài tổng thống đại nhân như tôi sao?” Tô Thám có chút chán nản, cô rõ ràng biết, dựa vào thân phận của anh, anh xuất hiện ở trong nhà cô, sẽ tạo ra rất nhiều sự hỗn loạn, thậm chí đến ba mẹ cũng bị doạ mắt. “Không phải ý này, chỉ là không thể.” “Được, hai lựa chọn, ra ngoài ăn cơm với tôi hoặc là tôi đến nhà em ăn cơm tối.” Người đàn ông đưa ra hai lựa chọn cho cô. Tô Thám ở giữa hai lựa chọn này, suy nghĩ khó khăn một lúc, cô chỉ đành nói: “Được, tôi ra ngoài.” Người đàn ông lúc đó cười thoả mãn: “Được, đúng 6h người của tôi sẽ ở cửa nhà em đón em.” Tô Thám cắn cắn môi trả lời: “Được.” “Chút nữa gặp.” Hiên Viên Thần nói xong, cúp điện thoại. Tô Thắm nắm chặt điện thoại, cả người đơ ra như con gà gỗ, trong đầu đều là giọng cười thấp vừa nãy của Hiên Viên Thần, dường như có tiết tấu mê hoặc quyến rũ con người vậy, ở trong đầu xua đi không được. Tô Thám hoàn hồn, cô liền nhanh chóng xuống tầng, trong phòng bếp Lý Thiến đang chuẩn bị đong gạo, cô nhanh chóng nói: “Mẹ, tối nay con không ăn cơm ở nhà, con sẽ ra ngoài ăn, mẹ đừng nấu cơm phần con nhé.” Lý Thiến không nhịn được tò mò hỏi: “Cùng với ai vậy!” “Chỉ là… một bạn học, rất lâu không liên lạc với nhau.” Tô Thắm nói dối. Lý Thiền nghe xong, cũng thấy tốt, con gái nên tiếp tục với người bên ngoài một chút, để tránh khỏi mỗi ngày ở nhà, như vậy sao có thê tìm được bạn trai chứ? Tô Thám trở về phòng, đứng ở trước bàn trang điểm, cô nhìn quần áo hôm nay mình mặc, nếu mặc cái này ra ngoài gặp Hiên Viên Thần thì cực kì không thích hợp. Dù sao, thân phận của anh cao quý như vậy, vấn đề ăn mặc trang điểm cô bắt buộc phải đủ để tôn trọng anh. Tô Thắm lại thay một chiếc áo khoác, đó là chiếc áo khoác gió màu gạo lần trước cô cùng mẹ mới mua, cô ngồi trước gương, hai ngày thức đêm, vì vậy dưới quầng mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô lấy kem che khuyết điểm che đi, cũng vẽ lông mày. Gương mặt của cô, chỉ cần trang điểm nhàn nhạt mấy phần, cả người liền có loại hơi thở động lòng người. Tô Thắm nhìn thời gian, còn có 10 phút nữa là 6 giò, cô thu dọn lại túi đứng dậy ra ngoài, lúc cô xuống tầng, lại hắt xì hơi một cái, cả người run lên, cô cảm thấy đầu có chút choáng. Nhưng mà, Tô Thắm cũng không quá chú ý, cô nói với mẹ một câu, đi đến cửa chính liền thấy một chiếc xe sang màu đen ở không xa chuyển hướng đèn xe lái qua chỗ cô, Tô Thám biết đó là xe của vệ sĩ Hiên Viên Thần. Xe dừng ở cửa nhà cô, vệ sĩ nhanh chóng xuông xe thay cô mở cửa xe ra: “Tô tiêu thư, xin mời.” “Cảm ơn.” Tô Thắm nói câu cảm ơn, ngồi vào bên trong. Trong xe rất ấm áp, Tô Thắm có chút buồn ngủ, xe lái về đằng trước, cô đang nghĩ Hiên Viên Thần sẽ sắp xếp ăn cơm ở đâu? Chẳng lẽ ở nhà của anh sao? Nửa tiếng sau, hoàn cảnh xung quanh trở nên có chút lạ, với lại xe trên đường cũng ít đi, còn luôn luôn nhìn thấy nhân viên bảo vệ, trong khu vực này đâu cũng là phòng bị nghiêm ngặt. Không biết là nhiệt độ trong xe quá cao, hay là làm sao, cô cảm thấy cả người có chút nóng lên. Xe lái vào một hoa viên, Tô Thắm nhìn xung quanh đây vốn dĩ không giống dáng vẻ của nhà hàng, nhưng mà hoa viên này lộ ra sự hào hoa, xem ra là nhà hàng đặc biệt dành cho người có thân phận như Hiên Viên Thằn! Xe dừng lại, vệ sĩ cực kì nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô, gió lạnh lùa vào trong, Tô Thắm lạnh đến nỗi ôm cánh tay, vệ sĩ nhanh chóng mời có: “Tô tiểu thư mời đi vào trong!” Tô Thắm gật đầu, cô cúi đầu đi vào trong cánh cửa đó, mới đi được một nửa, cô thấy đằng sau cánh cửa một dáng người cao to rắn chắc bước ra ngoài, ánh mắt thâm trầm quen thuộc nhìn ra, trái tim của Tô Thắm đập gấp gáp lên. Rõ ràng mới qua mấy ngày không gặp, vì sao cô có loại cảm giác rời xa rất lâu rồi đối với người đàn ông này?
Tô Thám kinh sợ trực tiếp thăng cấp, sắc mặt thay đổi, cô nắm lấy điện thoại, liền từ chói: “Không được! Ngài tuyệt đối không thể đến nhà tôi.”
Người đàn ông có chút đắc ý, cười hỏi: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ nhà em không hoan nghênh ngài tổng thống đại nhân như tôi sao?”
Tô Thám có chút chán nản, cô rõ ràng biết, dựa vào thân phận của anh, anh xuất hiện ở trong nhà cô, sẽ tạo ra rất nhiều sự hỗn loạn, thậm chí đến ba mẹ cũng bị doạ mắt.
“Không phải ý này, chỉ là không thể.”
“Được, hai lựa chọn, ra ngoài ăn cơm với tôi hoặc là tôi đến nhà em ăn cơm tối.”
Người đàn ông đưa ra hai lựa chọn cho cô.
Tô Thám ở giữa hai lựa chọn này, suy nghĩ khó khăn một lúc, cô chỉ đành nói: “Được, tôi ra ngoài.”
Người đàn ông lúc đó cười thoả mãn: “Được, đúng 6h người của tôi sẽ ở cửa nhà em đón em.”
Tô Thám cắn cắn môi trả lời: “Được.”
“Chút nữa gặp.”
Hiên Viên Thần nói xong, cúp điện thoại.
Tô Thắm nắm chặt điện thoại, cả người đơ ra như con gà gỗ, trong đầu đều là giọng cười thấp vừa nãy của Hiên Viên Thần, dường như có tiết tấu mê hoặc quyến rũ con người vậy, ở trong đầu xua đi không được.
Tô Thám hoàn hồn, cô liền nhanh chóng xuống tầng, trong phòng bếp Lý Thiến đang chuẩn bị đong gạo, cô nhanh chóng nói: “Mẹ, tối nay con không ăn cơm ở nhà, con sẽ ra ngoài ăn, mẹ đừng nấu cơm phần con nhé.”
Lý Thiến không nhịn được tò mò hỏi: “Cùng với ai vậy!”
“Chỉ là… một bạn học, rất lâu không liên lạc với nhau.”
Tô Thắm nói dối.
Lý Thiền nghe xong, cũng thấy tốt, con gái nên tiếp tục với người bên ngoài một chút, để tránh khỏi mỗi ngày ở nhà, như vậy sao có thê tìm được bạn trai chứ?
Tô Thám trở về phòng, đứng ở trước bàn trang điểm, cô nhìn quần áo hôm nay mình mặc, nếu mặc cái này ra ngoài gặp Hiên Viên Thần thì cực kì không thích hợp.
Dù sao, thân phận của anh cao quý như vậy, vấn đề ăn mặc trang điểm cô bắt buộc phải đủ để tôn trọng anh. Tô Thắm lại thay một chiếc áo khoác, đó là chiếc áo khoác gió màu gạo lần trước cô cùng mẹ mới mua, cô ngồi trước gương, hai ngày thức đêm, vì vậy dưới quầng mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô lấy kem che khuyết điểm che đi, cũng vẽ lông mày.
Gương mặt của cô, chỉ cần trang điểm nhàn nhạt mấy phần, cả người liền có loại hơi thở động lòng người.
Tô Thắm nhìn thời gian, còn có 10 phút nữa là 6 giò, cô thu dọn lại túi đứng dậy ra ngoài, lúc cô xuống tầng, lại hắt xì hơi một cái, cả người run lên, cô cảm thấy đầu có chút choáng.
Nhưng mà, Tô Thắm cũng không quá chú ý, cô nói với mẹ một câu, đi đến cửa chính liền thấy một chiếc xe sang màu đen ở không xa chuyển hướng đèn xe lái qua chỗ cô, Tô Thám biết đó là xe của vệ sĩ Hiên Viên Thần.
Xe dừng ở cửa nhà cô, vệ sĩ nhanh chóng xuông xe thay cô mở cửa xe ra: “Tô tiêu thư, xin mời.”
“Cảm ơn.”
Tô Thắm nói câu cảm ơn, ngồi vào bên trong.
Trong xe rất ấm áp, Tô Thắm có chút buồn ngủ, xe lái về đằng trước, cô đang nghĩ Hiên Viên Thần sẽ sắp xếp ăn cơm ở đâu? Chẳng lẽ ở nhà của anh sao?
Nửa tiếng sau, hoàn cảnh xung quanh trở nên có chút lạ, với lại xe trên đường cũng ít đi, còn luôn luôn nhìn thấy nhân viên bảo vệ, trong khu vực này đâu cũng là phòng bị nghiêm ngặt.
Không biết là nhiệt độ trong xe quá cao, hay là làm sao, cô cảm thấy cả người có chút nóng lên.
Xe lái vào một hoa viên, Tô Thắm nhìn xung quanh đây vốn dĩ không giống dáng vẻ của nhà hàng, nhưng mà hoa viên này lộ ra sự hào hoa, xem ra là nhà hàng đặc biệt dành cho người có thân phận như Hiên Viên Thằn!
Xe dừng lại, vệ sĩ cực kì nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô, gió lạnh lùa vào trong, Tô Thắm lạnh đến nỗi ôm cánh tay, vệ sĩ nhanh chóng mời có: “Tô tiểu thư mời đi vào trong!”
Tô Thắm gật đầu, cô cúi đầu đi vào trong cánh cửa đó, mới đi được một nửa, cô thấy đằng sau cánh cửa một dáng người cao to rắn chắc bước ra ngoài, ánh mắt thâm trầm quen thuộc nhìn ra, trái tim của Tô Thắm đập gấp gáp lên.
Rõ ràng mới qua mấy ngày không gặp, vì sao cô có loại cảm giác rời xa rất lâu rồi đối với người đàn ông này?
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thám kinh sợ trực tiếp thăng cấp, sắc mặt thay đổi, cô nắm lấy điện thoại, liền từ chói: “Không được! Ngài tuyệt đối không thể đến nhà tôi.” Người đàn ông có chút đắc ý, cười hỏi: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ nhà em không hoan nghênh ngài tổng thống đại nhân như tôi sao?” Tô Thám có chút chán nản, cô rõ ràng biết, dựa vào thân phận của anh, anh xuất hiện ở trong nhà cô, sẽ tạo ra rất nhiều sự hỗn loạn, thậm chí đến ba mẹ cũng bị doạ mắt. “Không phải ý này, chỉ là không thể.” “Được, hai lựa chọn, ra ngoài ăn cơm với tôi hoặc là tôi đến nhà em ăn cơm tối.” Người đàn ông đưa ra hai lựa chọn cho cô. Tô Thám ở giữa hai lựa chọn này, suy nghĩ khó khăn một lúc, cô chỉ đành nói: “Được, tôi ra ngoài.” Người đàn ông lúc đó cười thoả mãn: “Được, đúng 6h người của tôi sẽ ở cửa nhà em đón em.” Tô Thám cắn cắn môi trả lời: “Được.” “Chút nữa gặp.” Hiên Viên Thần nói xong, cúp điện thoại. Tô Thắm nắm chặt điện thoại, cả người đơ ra như con gà gỗ, trong đầu đều là giọng cười thấp vừa nãy của Hiên Viên Thần, dường như có tiết tấu mê hoặc quyến rũ con người vậy, ở trong đầu xua đi không được. Tô Thám hoàn hồn, cô liền nhanh chóng xuống tầng, trong phòng bếp Lý Thiến đang chuẩn bị đong gạo, cô nhanh chóng nói: “Mẹ, tối nay con không ăn cơm ở nhà, con sẽ ra ngoài ăn, mẹ đừng nấu cơm phần con nhé.” Lý Thiến không nhịn được tò mò hỏi: “Cùng với ai vậy!” “Chỉ là… một bạn học, rất lâu không liên lạc với nhau.” Tô Thắm nói dối. Lý Thiền nghe xong, cũng thấy tốt, con gái nên tiếp tục với người bên ngoài một chút, để tránh khỏi mỗi ngày ở nhà, như vậy sao có thê tìm được bạn trai chứ? Tô Thám trở về phòng, đứng ở trước bàn trang điểm, cô nhìn quần áo hôm nay mình mặc, nếu mặc cái này ra ngoài gặp Hiên Viên Thần thì cực kì không thích hợp. Dù sao, thân phận của anh cao quý như vậy, vấn đề ăn mặc trang điểm cô bắt buộc phải đủ để tôn trọng anh. Tô Thắm lại thay một chiếc áo khoác, đó là chiếc áo khoác gió màu gạo lần trước cô cùng mẹ mới mua, cô ngồi trước gương, hai ngày thức đêm, vì vậy dưới quầng mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô lấy kem che khuyết điểm che đi, cũng vẽ lông mày. Gương mặt của cô, chỉ cần trang điểm nhàn nhạt mấy phần, cả người liền có loại hơi thở động lòng người. Tô Thắm nhìn thời gian, còn có 10 phút nữa là 6 giò, cô thu dọn lại túi đứng dậy ra ngoài, lúc cô xuống tầng, lại hắt xì hơi một cái, cả người run lên, cô cảm thấy đầu có chút choáng. Nhưng mà, Tô Thắm cũng không quá chú ý, cô nói với mẹ một câu, đi đến cửa chính liền thấy một chiếc xe sang màu đen ở không xa chuyển hướng đèn xe lái qua chỗ cô, Tô Thám biết đó là xe của vệ sĩ Hiên Viên Thần. Xe dừng ở cửa nhà cô, vệ sĩ nhanh chóng xuông xe thay cô mở cửa xe ra: “Tô tiêu thư, xin mời.” “Cảm ơn.” Tô Thắm nói câu cảm ơn, ngồi vào bên trong. Trong xe rất ấm áp, Tô Thắm có chút buồn ngủ, xe lái về đằng trước, cô đang nghĩ Hiên Viên Thần sẽ sắp xếp ăn cơm ở đâu? Chẳng lẽ ở nhà của anh sao? Nửa tiếng sau, hoàn cảnh xung quanh trở nên có chút lạ, với lại xe trên đường cũng ít đi, còn luôn luôn nhìn thấy nhân viên bảo vệ, trong khu vực này đâu cũng là phòng bị nghiêm ngặt. Không biết là nhiệt độ trong xe quá cao, hay là làm sao, cô cảm thấy cả người có chút nóng lên. Xe lái vào một hoa viên, Tô Thắm nhìn xung quanh đây vốn dĩ không giống dáng vẻ của nhà hàng, nhưng mà hoa viên này lộ ra sự hào hoa, xem ra là nhà hàng đặc biệt dành cho người có thân phận như Hiên Viên Thằn! Xe dừng lại, vệ sĩ cực kì nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô, gió lạnh lùa vào trong, Tô Thắm lạnh đến nỗi ôm cánh tay, vệ sĩ nhanh chóng mời có: “Tô tiểu thư mời đi vào trong!” Tô Thắm gật đầu, cô cúi đầu đi vào trong cánh cửa đó, mới đi được một nửa, cô thấy đằng sau cánh cửa một dáng người cao to rắn chắc bước ra ngoài, ánh mắt thâm trầm quen thuộc nhìn ra, trái tim của Tô Thắm đập gấp gáp lên. Rõ ràng mới qua mấy ngày không gặp, vì sao cô có loại cảm giác rời xa rất lâu rồi đối với người đàn ông này?