Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 828
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hiên Viên Thần nói một câu mệnh lệnh trầm thấp, ôm nửa người cô đi đến chỗ cửa xe vệ sĩ đã mở sẵn, dìu cô vào xe, sau đó anh mới ngồi xuống, người của Tô Thám bị áo khoác ấm áp bao trọn, không cảm thấy lạnh chỉ là trong lòng cực kì không yên tâm. “Đi bệnh viện Y Sự.” Hiên Viên Thần phân phó với vệ sĩ ở phía trước. Sau đó, sáu chiếc xe màu đen đơn giản bọc thép bảo vệ xe của anh lái về phía bệnh viện quân khu. Trên đường Tô Thắm đương nhiên không muốn anh quá quan tâm cô, với lại trong lòng cô là đang sợ hãi, lo lắng. Đến bệnh viện quân khu, xe của Hiên Viên Thần có đường đi vào riêng, cực kì bí mật lái vào chỗ để xe, Tô Thấm theo anh xuống xe, lúc tay Hiên Viên Thần giơ ra Tô Thắm đã chuẩn bị tránh khỏi từ trước, vì vậy anh nắm vào là một khoảng trống. Tô Thắm hai tay ôm lấy cánh tay, đứng cách xa anh ba bước. Mắt của Hiên Viên Thần hiện qua sự tức giận, Tô Thắm nhìn hành lang, cô cực kì tự giác đi qua đó. Hiên Viên Thần ở đằng sau chậm rãi đi theo cô, mà vệ sĩ của anh cũng cực kì sát sao đi theo. Tô Thắm ngắng đầu nhìn phòng nội khoa, cô liền gõ cửa đi vào, bên trong có một bác sĩ trung niên đang làm báo cáo, ngắng đầu thấy Tô Thắm đi vào, ông ngây người, sau đó ở đẳng sau Tô Thâm còn có một hình dáng cao lớn đi vào, lúc này bác sĩ trực tiếp bị kinh sợ đến đứng thẳng người lên. Ngài tổng thống. Ai biết đã muộn như thế này rồi, ngài tổng thống lại đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện chứ? Bác sĩ còn chưa có ý gì để chuẩn bị, trực tiếp có loại cảm giác giật nảy mình. Tô Thắm nhìn dáng vẻ bị doạ của bác sĩ, cô ngồi xuống, có chút đồng tình bởi vì ai ở trong tình huống này, đột nhiên gặp Hiên Viên Thần, đều bị doạ cả. Bác sĩ còn chưa nói, Hiên Viên Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Thắm, ánh mắt thân thiết nhìn bác sĩ: “Sức khoẻ của cô ấy không tốt, khám cho cô ấy đi.” Bác sĩ cũng coi là phản ứng lại nhìn người đến khám bệnh, không phải ngài tổng thống, mà là cô gái xinh đẹp trước mặt, ông liền ngồi xuống nói: “Vâng ạI” Nói xong, Tô Thâm nói: “Cô gái khó chịu chỗ nào vậy?” “Lúc buổi chiều, chịu gió lạnh, vừa nãy có chút sốt nhẹ, bây giờ có chút ho.” Tô Thám tỉ mỉ nói bệnh tình của bản thân. Bác sĩ cầm ống nghe lên, thường sẽ đặt ống nghe ở ngực bệnh nhân, Tô Thám cũng biết vì vậy cô liền cởi áo ra, lộ ra áo len bên trong, bác sĩ cảm thấy đôi mắt sắc bén từ bên cạnh phóng đến. Tỉnh thần ông lo lắng, nhanh chóng ngồi xuống nghe nhịp tim, sau đó lại đo nhiệt cho Tô Thắm, 38 độ. “Tiểu thư, cô sót nhẹ có liên quan nhiều đến bệnh viêm phế quản, tôi kê thuốc cho cô! Uống hai ngày trước.” “Vâng ạ!” Tô Thắm gật đầu. Bác sĩ cực kì thức thời, đi đến đơn nhà nước báo cáo, vì vậy thuốc của Tô Thắm, ông còn bảo y tá tự mình mang đến phòng làm việc. “Cô ơi, thuốc cô cầm lấy đi, một ngày ba bữa, sau khi ăn cơm thì dùng, hai ngày này chú ý giữ âm, đừng đề bị lạnh nữa.” “Cảm ơn.” Tô Thắm nhận lấy thuốc, sau đó cô ý thức được, lộ trình còn không trả tiền cơ Nhưng mà, cô chỉ cần nhìn người đàn ông bên cạnh, liền hiểu xem ra có anh ở đây, cô khám bệnh không cần trả tiền. Tô Thám đứng dậy Hiên Viên Thần cũng đồng thời đứng lên, anh gật đầu với bác sĩ một cái, đi theo Tô Thám ra ngoài. Vệ sĩ đỡ hai người ra ngoài, Tô Thắm lấy thuốc rồi ngồi vào trong xe, đây là lần đầu tiên cô hưởng thụ cảm giác được tổng thống dắt đi khám bệnh, trong lòng không có một tia hư vinh mà ngược lại Hiên Viên Thần càng đối xử tốt với cô nội tâm cô lại càng bắt an. “Cũng trễ rồi, bằng không, báo cho người nhà biết, đêm nay em sẽ không về.” Hiên Viên Thần đột nhiên lên tiếng. Tô Thấm giật mình một chút, nếu cô không quay về thì cô ở chỗ nào? “Tới chỗ tôi” Hiên Viên Thần nhìn cô chằm chằm và nói thẳng thừng. Tô Thắm hít một hơi, vội vàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ là chín giờ rưỡi, cô vội vàng nói: “Vẫn còn sớm, ngài đưa tôi về nhài”. Lông mày kiếm của Hiên Viên Thần khẽ nhéch: “Tại sao phải quay về?”.
Hiên Viên Thần nói một câu mệnh lệnh trầm thấp, ôm nửa người cô đi đến chỗ cửa xe vệ sĩ đã mở sẵn, dìu cô vào xe, sau đó anh mới ngồi xuống, người của Tô Thám bị áo khoác ấm áp bao trọn, không cảm thấy lạnh chỉ là trong lòng cực kì không yên tâm.
“Đi bệnh viện Y Sự.”
Hiên Viên Thần phân phó với vệ sĩ ở phía trước.
Sau đó, sáu chiếc xe màu đen đơn giản bọc thép bảo vệ xe của anh lái về phía bệnh viện quân khu. Trên đường Tô Thắm đương nhiên không muốn anh quá quan tâm cô, với lại trong lòng cô là đang sợ hãi, lo lắng.
Đến bệnh viện quân khu, xe của Hiên Viên Thần có đường đi vào riêng, cực kì bí mật lái vào chỗ để xe, Tô Thấm theo anh xuống xe, lúc tay Hiên Viên Thần giơ ra Tô Thắm đã chuẩn bị tránh khỏi từ trước, vì vậy anh nắm vào là một khoảng trống.
Tô Thắm hai tay ôm lấy cánh tay, đứng cách xa anh ba bước.
Mắt của Hiên Viên Thần hiện qua sự tức giận, Tô Thắm nhìn hành lang, cô cực kì tự giác đi qua đó.
Hiên Viên Thần ở đằng sau chậm rãi đi theo cô, mà vệ sĩ của anh cũng cực kì sát sao đi theo.
Tô Thắm ngắng đầu nhìn phòng nội khoa, cô liền gõ cửa đi vào, bên trong có một bác sĩ trung niên đang làm báo cáo, ngắng đầu thấy Tô Thắm đi vào, ông ngây người, sau đó ở đẳng sau Tô Thâm còn có một hình dáng cao lớn đi vào, lúc này bác sĩ trực tiếp bị kinh sợ đến đứng thẳng người lên.
Ngài tổng thống.
Ai biết đã muộn như thế này rồi, ngài tổng thống lại đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện chứ? Bác sĩ còn chưa có ý gì để chuẩn bị, trực tiếp có loại cảm giác giật nảy mình.
Tô Thắm nhìn dáng vẻ bị doạ của bác sĩ, cô ngồi xuống, có chút đồng tình bởi vì ai ở trong tình huống này, đột nhiên gặp Hiên Viên Thần, đều bị doạ cả.
Bác sĩ còn chưa nói, Hiên Viên Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Thắm, ánh mắt thân thiết nhìn bác sĩ: “Sức khoẻ của cô ấy không tốt, khám cho cô ấy đi.”
Bác sĩ cũng coi là phản ứng lại nhìn người đến khám bệnh, không phải ngài tổng thống, mà là cô gái xinh đẹp trước mặt, ông liền ngồi xuống nói: “Vâng ạI”
Nói xong, Tô Thâm nói: “Cô gái khó chịu chỗ nào vậy?”
“Lúc buổi chiều, chịu gió lạnh, vừa nãy có chút sốt nhẹ, bây giờ có chút ho.”
Tô Thám tỉ mỉ nói bệnh tình của bản thân.
Bác sĩ cầm ống nghe lên, thường sẽ đặt ống nghe ở ngực bệnh nhân, Tô Thám cũng biết vì vậy cô liền cởi áo ra, lộ ra áo len bên trong, bác sĩ cảm thấy đôi mắt sắc bén từ bên cạnh phóng đến.
Tỉnh thần ông lo lắng, nhanh chóng ngồi xuống nghe nhịp tim, sau đó lại đo nhiệt cho Tô Thắm, 38 độ.
“Tiểu thư, cô sót nhẹ có liên quan nhiều đến bệnh viêm phế quản, tôi kê thuốc cho cô! Uống hai ngày trước.”
“Vâng ạ!”
Tô Thắm gật đầu.
Bác sĩ cực kì thức thời, đi đến đơn nhà nước báo cáo, vì vậy thuốc của Tô Thắm, ông còn bảo y tá tự mình mang đến phòng làm việc.
“Cô ơi, thuốc cô cầm lấy đi, một ngày ba bữa, sau khi ăn cơm thì dùng, hai ngày này chú ý giữ âm, đừng đề bị lạnh nữa.”
“Cảm ơn.”
Tô Thắm nhận lấy thuốc, sau đó cô ý thức được, lộ trình còn không trả tiền cơ Nhưng mà, cô chỉ cần nhìn người đàn ông bên cạnh, liền hiểu xem ra có anh ở đây, cô khám bệnh không cần trả tiền. Tô Thám đứng dậy Hiên Viên Thần cũng đồng thời đứng lên, anh gật đầu với bác sĩ một cái, đi theo Tô Thám ra ngoài.
Vệ sĩ đỡ hai người ra ngoài, Tô Thắm lấy thuốc rồi ngồi vào trong xe, đây là lần đầu tiên cô hưởng thụ cảm giác được tổng thống dắt đi khám bệnh, trong lòng không có một tia hư vinh mà ngược lại Hiên Viên Thần càng đối xử tốt với cô nội tâm cô lại càng bắt an.
“Cũng trễ rồi, bằng không, báo cho người nhà biết, đêm nay em sẽ không về.”
Hiên Viên Thần đột nhiên lên tiếng.
Tô Thấm giật mình một chút, nếu cô không quay về thì cô ở chỗ nào?
“Tới chỗ tôi” Hiên Viên Thần nhìn cô chằm chằm và nói thẳng thừng.
Tô Thắm hít một hơi, vội vàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ là chín giờ rưỡi, cô vội vàng nói: “Vẫn còn sớm, ngài đưa tôi về nhài”.
Lông mày kiếm của Hiên Viên Thần khẽ nhéch: “Tại sao phải quay về?”.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hiên Viên Thần nói một câu mệnh lệnh trầm thấp, ôm nửa người cô đi đến chỗ cửa xe vệ sĩ đã mở sẵn, dìu cô vào xe, sau đó anh mới ngồi xuống, người của Tô Thám bị áo khoác ấm áp bao trọn, không cảm thấy lạnh chỉ là trong lòng cực kì không yên tâm. “Đi bệnh viện Y Sự.” Hiên Viên Thần phân phó với vệ sĩ ở phía trước. Sau đó, sáu chiếc xe màu đen đơn giản bọc thép bảo vệ xe của anh lái về phía bệnh viện quân khu. Trên đường Tô Thắm đương nhiên không muốn anh quá quan tâm cô, với lại trong lòng cô là đang sợ hãi, lo lắng. Đến bệnh viện quân khu, xe của Hiên Viên Thần có đường đi vào riêng, cực kì bí mật lái vào chỗ để xe, Tô Thấm theo anh xuống xe, lúc tay Hiên Viên Thần giơ ra Tô Thắm đã chuẩn bị tránh khỏi từ trước, vì vậy anh nắm vào là một khoảng trống. Tô Thắm hai tay ôm lấy cánh tay, đứng cách xa anh ba bước. Mắt của Hiên Viên Thần hiện qua sự tức giận, Tô Thắm nhìn hành lang, cô cực kì tự giác đi qua đó. Hiên Viên Thần ở đằng sau chậm rãi đi theo cô, mà vệ sĩ của anh cũng cực kì sát sao đi theo. Tô Thắm ngắng đầu nhìn phòng nội khoa, cô liền gõ cửa đi vào, bên trong có một bác sĩ trung niên đang làm báo cáo, ngắng đầu thấy Tô Thắm đi vào, ông ngây người, sau đó ở đẳng sau Tô Thâm còn có một hình dáng cao lớn đi vào, lúc này bác sĩ trực tiếp bị kinh sợ đến đứng thẳng người lên. Ngài tổng thống. Ai biết đã muộn như thế này rồi, ngài tổng thống lại đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện chứ? Bác sĩ còn chưa có ý gì để chuẩn bị, trực tiếp có loại cảm giác giật nảy mình. Tô Thắm nhìn dáng vẻ bị doạ của bác sĩ, cô ngồi xuống, có chút đồng tình bởi vì ai ở trong tình huống này, đột nhiên gặp Hiên Viên Thần, đều bị doạ cả. Bác sĩ còn chưa nói, Hiên Viên Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Thắm, ánh mắt thân thiết nhìn bác sĩ: “Sức khoẻ của cô ấy không tốt, khám cho cô ấy đi.” Bác sĩ cũng coi là phản ứng lại nhìn người đến khám bệnh, không phải ngài tổng thống, mà là cô gái xinh đẹp trước mặt, ông liền ngồi xuống nói: “Vâng ạI” Nói xong, Tô Thâm nói: “Cô gái khó chịu chỗ nào vậy?” “Lúc buổi chiều, chịu gió lạnh, vừa nãy có chút sốt nhẹ, bây giờ có chút ho.” Tô Thám tỉ mỉ nói bệnh tình của bản thân. Bác sĩ cầm ống nghe lên, thường sẽ đặt ống nghe ở ngực bệnh nhân, Tô Thám cũng biết vì vậy cô liền cởi áo ra, lộ ra áo len bên trong, bác sĩ cảm thấy đôi mắt sắc bén từ bên cạnh phóng đến. Tỉnh thần ông lo lắng, nhanh chóng ngồi xuống nghe nhịp tim, sau đó lại đo nhiệt cho Tô Thắm, 38 độ. “Tiểu thư, cô sót nhẹ có liên quan nhiều đến bệnh viêm phế quản, tôi kê thuốc cho cô! Uống hai ngày trước.” “Vâng ạ!” Tô Thắm gật đầu. Bác sĩ cực kì thức thời, đi đến đơn nhà nước báo cáo, vì vậy thuốc của Tô Thắm, ông còn bảo y tá tự mình mang đến phòng làm việc. “Cô ơi, thuốc cô cầm lấy đi, một ngày ba bữa, sau khi ăn cơm thì dùng, hai ngày này chú ý giữ âm, đừng đề bị lạnh nữa.” “Cảm ơn.” Tô Thắm nhận lấy thuốc, sau đó cô ý thức được, lộ trình còn không trả tiền cơ Nhưng mà, cô chỉ cần nhìn người đàn ông bên cạnh, liền hiểu xem ra có anh ở đây, cô khám bệnh không cần trả tiền. Tô Thám đứng dậy Hiên Viên Thần cũng đồng thời đứng lên, anh gật đầu với bác sĩ một cái, đi theo Tô Thám ra ngoài. Vệ sĩ đỡ hai người ra ngoài, Tô Thắm lấy thuốc rồi ngồi vào trong xe, đây là lần đầu tiên cô hưởng thụ cảm giác được tổng thống dắt đi khám bệnh, trong lòng không có một tia hư vinh mà ngược lại Hiên Viên Thần càng đối xử tốt với cô nội tâm cô lại càng bắt an. “Cũng trễ rồi, bằng không, báo cho người nhà biết, đêm nay em sẽ không về.” Hiên Viên Thần đột nhiên lên tiếng. Tô Thấm giật mình một chút, nếu cô không quay về thì cô ở chỗ nào? “Tới chỗ tôi” Hiên Viên Thần nhìn cô chằm chằm và nói thẳng thừng. Tô Thắm hít một hơi, vội vàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ là chín giờ rưỡi, cô vội vàng nói: “Vẫn còn sớm, ngài đưa tôi về nhài”. Lông mày kiếm của Hiên Viên Thần khẽ nhéch: “Tại sao phải quay về?”.