Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 836
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Lâm Băng Nguyệt nghe được hai tiếng “người nhà”, cô buông thống mắt lặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần. Anh dường như không nghe thấy máy lời này. Một bữa cơm này, Lâm Băng Nguyệt thể hiện được sự giáo dưỡng của gia đình giàu có, rất tao nhã, mỗi bước di chuyển của cô ấy đều sang trọng, chuẩn mực nhát, có thể nói nêu sau này trở thành đệ nhất phu nhân, cô nhất định sẽ không làm hoàng thât mật mặt. Trình Tuyết Lam rất ưng bụng cô điểm này, con bé có sắc vóc phù hợp với con trai bà, khí chất này có thể làm vợ anh. Bà thầm mong trái tim con trai bà có thể chấp nhận con bé. Ăn cơm xong, Trình Tuyết Lam chuẩn bị đưa cô thăm quan toà nhà tổng thống một chút, bà vốn định cho Hiên Viên Thần đưa cô đi nhưng anh lấy lý do bận bịu cự tuyệt lời đề nghị. Trình Tuyết Lam đành phải tự mình đưa cô đi, hai người lên lầu thăm quan, Lâm Băng Tuyết đi trên cầu thang tráng lệ này, cô tưởng tượng nếu đây là nơi cô sẽ sống trong tương lai thì thật tuyệt! Đến lầu hai, ở đây cũng trưng bày rất nhiều bức tranh nỗi tiếng, có giá trị rất đáng trân trọng, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh cho đến khi đến căn phòng cuối cùng trên tầng ba. “Đây là phòng ngủ chính, chúng ta vào xem.” Trình Tuyêt Lam đã lâu không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con trai mình, lúc này, bà cũng không khỏi băn khoăn sinh hoạt của con trai như thế nào. Gương mặt xinh đẹp của Lâm Băng Nguyệt khẽ đỏ lên, nhưng cô cũng tò mò phòng ngủ của anh thế nào. Trình Tuyết Lam rất tự nhiên đẩy cửa bước vào. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng, toát lên vẻ nam tính và khí thế bức người. Lâm Băng Nguyệt rảo bước tiến vào, nhịp tim tăng nhanh, cô nhìn chiếc áo gió màu đen treo bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt ve, tưởng tượng hình ảnh Hiên Viên Thần đẹp trai mặc chiếc áo này, cô lại nhìn thấy chiếc giường đôi màu xám. Trong đâu cô lập tức tưởng tượng đên một cảnh, khóe miệng cô cong lên ý cười, cảnh tượng cảnh Hiên Viên Thần nằm trên giường còn cô thì dựa vào anh. Trình Tuyết Lam bước vào nhìn một hồi, biết con trai bà vẫn giữ nếp sống quân đội năm xưa, bà ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Băng Nguyệt cũng tiến vào, bà nở một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem.” Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt màu đỏ trước giường của Hiên Viên Thần, cô không khỏi càng thêm xót xa, nhất định là do anh làm việc quá lâu nên đau mắt, vì vậy mới chuẩn bị sẵn thuốc. Đương nhiên, cô không biết lọ thuốc nhỏ mắt này là của Tô Thắm, Hiên Viên Thân chủ động lấy từ phòng của cô. Lâm Băng Nguyệt đi ra, cô đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh phòng ngủ chính, cô ngạc nhiên không biết đây là nơi ở của ai. Cô mở cánh cửa nhìn thoáng qua, nơi này được sắp xếp rất ngăn nắp. “Đây là phòng dành cho khách, trước đây là nơi ở của Tiểu Thần chắc bây giờ không có người ở.” Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt xong không khỏi mỉm cười rồi đóng cửa lại. Một hồi lâu, Trình Tuyết Lam đưa Lâm Băng Nguyệt xuống lầu, đã gần bốn giờ. Bà nói với cô: “Băng Nguyệt, dì sẽ để tài xế đưa cháu về trước. Tôi nay dì còn phải nói .. chuyện với con trai dì. Hẹn cháu lần sau” “Vâng, dì Lam.” Lâm Băng Nguyệt gật đầu, cô cũng biết chuyện bà nói là chuyện liên quan đến cô. Lâm Băng Nguyệt khoác tay Trình Tuyết Lam rất mong chờ nói: “Cháu thực sự rất thích anh Hiên Viên. Dì có thể nói tốt cho cháu trước mặt anh ấy được không? “ Trình Tuyết Lam vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng lol Cứ giao chuyện này cho dì.” “Vâng!” Lâm Băng Nguyệt vui vẻ gật đầu. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu đến chào anh Hiên Viên một tiếng.” *Đi đi cháu.” Trình Tuyết Lam đáp, bà ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi. Lâm Băng Nguyệt đi theo hành lang đến tận cửa phòng làm việc, cô vươn tay giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần truyền ra: “Mời vào.” Lâm Băng Nguyệt nhàng mở cửa, mỉm cười đi vào, ngọt ngào cười với người đàn ông trước bàn làm việc: “Anh Hiên Viên, em tới chào tạm biệt, em phải về rồi.” Hiên Viên Thần ngẩng đầu từ trong chồng tài liệu mỉm cười và gật đầu đáp lại: “Được rồi, trên đường đi cần thận.” Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Ừm Đừng bận rộn quá, chú ý nghỉ ngơi.” “Cảm ơn đã quan tâm.” Hiên Viên Thần khách khí trả lời.
Lâm Băng Nguyệt nghe được hai tiếng “người nhà”, cô buông thống mắt lặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần. Anh dường như không nghe thấy máy lời này.
Một bữa cơm này, Lâm Băng Nguyệt thể hiện được sự giáo dưỡng của gia đình giàu có, rất tao nhã, mỗi bước di chuyển của cô ấy đều sang trọng, chuẩn mực nhát, có thể nói nêu sau này trở thành đệ nhất phu nhân, cô nhất định sẽ không làm hoàng thât mật mặt.
Trình Tuyết Lam rất ưng bụng cô điểm này, con bé có sắc vóc phù hợp với con trai bà, khí chất này có thể làm vợ anh.
Bà thầm mong trái tim con trai bà có thể chấp nhận con bé.
Ăn cơm xong, Trình Tuyết Lam chuẩn bị đưa cô thăm quan toà nhà tổng thống một chút, bà vốn định cho Hiên Viên Thần đưa cô đi nhưng anh lấy lý do bận bịu cự tuyệt lời đề nghị.
Trình Tuyết Lam đành phải tự mình đưa cô đi, hai người lên lầu thăm quan, Lâm Băng Tuyết đi trên cầu thang tráng lệ này, cô tưởng tượng nếu đây là nơi cô sẽ sống trong tương lai thì thật tuyệt!
Đến lầu hai, ở đây cũng trưng bày rất nhiều bức tranh nỗi tiếng, có giá trị rất đáng trân trọng, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh cho đến khi đến căn phòng cuối cùng trên tầng ba.
“Đây là phòng ngủ chính, chúng ta vào xem.”
Trình Tuyêt Lam đã lâu không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con trai mình, lúc này, bà cũng không khỏi băn khoăn sinh hoạt của con trai như thế nào.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Băng Nguyệt khẽ đỏ lên, nhưng cô cũng tò mò phòng ngủ của anh thế nào. Trình Tuyết Lam rất tự nhiên đẩy cửa bước vào. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng, toát lên vẻ nam tính và khí thế bức người.
Lâm Băng Nguyệt rảo bước tiến vào, nhịp tim tăng nhanh, cô nhìn chiếc áo gió màu đen treo bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt ve, tưởng tượng hình ảnh Hiên Viên Thần đẹp trai mặc chiếc áo này, cô lại nhìn thấy chiếc giường đôi màu xám.
Trong đâu cô lập tức tưởng tượng đên một cảnh, khóe miệng cô cong lên ý cười, cảnh tượng cảnh Hiên Viên Thần nằm trên giường còn cô thì dựa vào anh.
Trình Tuyết Lam bước vào nhìn một hồi, biết con trai bà vẫn giữ nếp sống quân đội năm xưa, bà ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Băng Nguyệt cũng tiến vào, bà nở một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem.”
Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt màu đỏ trước giường của Hiên Viên Thần, cô không khỏi càng thêm xót xa, nhất định là do anh làm việc quá lâu nên đau mắt, vì vậy mới chuẩn bị sẵn thuốc.
Đương nhiên, cô không biết lọ thuốc nhỏ mắt này là của Tô Thắm, Hiên Viên Thân chủ động lấy từ phòng của cô.
Lâm Băng Nguyệt đi ra, cô đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh phòng ngủ chính, cô ngạc nhiên không biết đây là nơi ở của ai. Cô mở cánh cửa nhìn thoáng qua, nơi này được sắp xếp rất ngăn nắp.
“Đây là phòng dành cho khách, trước đây là nơi ở của Tiểu Thần chắc bây giờ không có người ở.”
Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt xong không khỏi mỉm cười rồi đóng cửa lại.
Một hồi lâu, Trình Tuyết Lam đưa Lâm Băng Nguyệt xuống lầu, đã gần bốn giờ. Bà nói với cô: “Băng Nguyệt, dì sẽ để tài xế đưa cháu về trước. Tôi nay dì còn phải nói ..
chuyện với con trai dì. Hẹn cháu lần sau”
“Vâng, dì Lam.”
Lâm Băng Nguyệt gật đầu, cô cũng biết chuyện bà nói là chuyện liên quan đến cô. Lâm Băng Nguyệt khoác tay Trình Tuyết Lam rất mong chờ nói: “Cháu thực sự rất thích anh Hiên Viên. Dì có thể nói tốt cho cháu trước mặt anh ấy được không? “
Trình Tuyết Lam vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng lol Cứ giao chuyện này cho dì.”
“Vâng!”
Lâm Băng Nguyệt vui vẻ gật đầu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu đến chào anh Hiên Viên một tiếng.”
*Đi đi cháu.”
Trình Tuyết Lam đáp, bà ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi.
Lâm Băng Nguyệt đi theo hành lang đến tận cửa phòng làm việc, cô vươn tay giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần truyền ra: “Mời vào.”
Lâm Băng Nguyệt nhàng mở cửa, mỉm cười đi vào, ngọt ngào cười với người đàn ông trước bàn làm việc: “Anh Hiên Viên, em tới chào tạm biệt, em phải về rồi.”
Hiên Viên Thần ngẩng đầu từ trong chồng tài liệu mỉm cười và gật đầu đáp lại: “Được rồi, trên đường đi cần thận.”
Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Ừm Đừng bận rộn quá, chú ý nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn đã quan tâm.”
Hiên Viên Thần khách khí trả lời.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Lâm Băng Nguyệt nghe được hai tiếng “người nhà”, cô buông thống mắt lặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần. Anh dường như không nghe thấy máy lời này. Một bữa cơm này, Lâm Băng Nguyệt thể hiện được sự giáo dưỡng của gia đình giàu có, rất tao nhã, mỗi bước di chuyển của cô ấy đều sang trọng, chuẩn mực nhát, có thể nói nêu sau này trở thành đệ nhất phu nhân, cô nhất định sẽ không làm hoàng thât mật mặt. Trình Tuyết Lam rất ưng bụng cô điểm này, con bé có sắc vóc phù hợp với con trai bà, khí chất này có thể làm vợ anh. Bà thầm mong trái tim con trai bà có thể chấp nhận con bé. Ăn cơm xong, Trình Tuyết Lam chuẩn bị đưa cô thăm quan toà nhà tổng thống một chút, bà vốn định cho Hiên Viên Thần đưa cô đi nhưng anh lấy lý do bận bịu cự tuyệt lời đề nghị. Trình Tuyết Lam đành phải tự mình đưa cô đi, hai người lên lầu thăm quan, Lâm Băng Tuyết đi trên cầu thang tráng lệ này, cô tưởng tượng nếu đây là nơi cô sẽ sống trong tương lai thì thật tuyệt! Đến lầu hai, ở đây cũng trưng bày rất nhiều bức tranh nỗi tiếng, có giá trị rất đáng trân trọng, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh cho đến khi đến căn phòng cuối cùng trên tầng ba. “Đây là phòng ngủ chính, chúng ta vào xem.” Trình Tuyêt Lam đã lâu không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con trai mình, lúc này, bà cũng không khỏi băn khoăn sinh hoạt của con trai như thế nào. Gương mặt xinh đẹp của Lâm Băng Nguyệt khẽ đỏ lên, nhưng cô cũng tò mò phòng ngủ của anh thế nào. Trình Tuyết Lam rất tự nhiên đẩy cửa bước vào. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng, toát lên vẻ nam tính và khí thế bức người. Lâm Băng Nguyệt rảo bước tiến vào, nhịp tim tăng nhanh, cô nhìn chiếc áo gió màu đen treo bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt ve, tưởng tượng hình ảnh Hiên Viên Thần đẹp trai mặc chiếc áo này, cô lại nhìn thấy chiếc giường đôi màu xám. Trong đâu cô lập tức tưởng tượng đên một cảnh, khóe miệng cô cong lên ý cười, cảnh tượng cảnh Hiên Viên Thần nằm trên giường còn cô thì dựa vào anh. Trình Tuyết Lam bước vào nhìn một hồi, biết con trai bà vẫn giữ nếp sống quân đội năm xưa, bà ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Băng Nguyệt cũng tiến vào, bà nở một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem.” Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt màu đỏ trước giường của Hiên Viên Thần, cô không khỏi càng thêm xót xa, nhất định là do anh làm việc quá lâu nên đau mắt, vì vậy mới chuẩn bị sẵn thuốc. Đương nhiên, cô không biết lọ thuốc nhỏ mắt này là của Tô Thắm, Hiên Viên Thân chủ động lấy từ phòng của cô. Lâm Băng Nguyệt đi ra, cô đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh phòng ngủ chính, cô ngạc nhiên không biết đây là nơi ở của ai. Cô mở cánh cửa nhìn thoáng qua, nơi này được sắp xếp rất ngăn nắp. “Đây là phòng dành cho khách, trước đây là nơi ở của Tiểu Thần chắc bây giờ không có người ở.” Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt xong không khỏi mỉm cười rồi đóng cửa lại. Một hồi lâu, Trình Tuyết Lam đưa Lâm Băng Nguyệt xuống lầu, đã gần bốn giờ. Bà nói với cô: “Băng Nguyệt, dì sẽ để tài xế đưa cháu về trước. Tôi nay dì còn phải nói .. chuyện với con trai dì. Hẹn cháu lần sau” “Vâng, dì Lam.” Lâm Băng Nguyệt gật đầu, cô cũng biết chuyện bà nói là chuyện liên quan đến cô. Lâm Băng Nguyệt khoác tay Trình Tuyết Lam rất mong chờ nói: “Cháu thực sự rất thích anh Hiên Viên. Dì có thể nói tốt cho cháu trước mặt anh ấy được không? “ Trình Tuyết Lam vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng lol Cứ giao chuyện này cho dì.” “Vâng!” Lâm Băng Nguyệt vui vẻ gật đầu. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu đến chào anh Hiên Viên một tiếng.” *Đi đi cháu.” Trình Tuyết Lam đáp, bà ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi. Lâm Băng Nguyệt đi theo hành lang đến tận cửa phòng làm việc, cô vươn tay giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần truyền ra: “Mời vào.” Lâm Băng Nguyệt nhàng mở cửa, mỉm cười đi vào, ngọt ngào cười với người đàn ông trước bàn làm việc: “Anh Hiên Viên, em tới chào tạm biệt, em phải về rồi.” Hiên Viên Thần ngẩng đầu từ trong chồng tài liệu mỉm cười và gật đầu đáp lại: “Được rồi, trên đường đi cần thận.” Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Ừm Đừng bận rộn quá, chú ý nghỉ ngơi.” “Cảm ơn đã quan tâm.” Hiên Viên Thần khách khí trả lời.