Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 846

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tâm trạng của cô lúc này thật hỗn loạa,g/ửa rồi trong phòng làm việc, ánh mắt Na Ăn trợ lý khiên cô vô cùng khó chịu, bây giờ lời nói của Đoạn Tử Hiên càng khiến tâm trạng cô rối bời thêm. Lúc này, điện thoại vang lên, cô nghĩ chắc là cuộc gọi bất bình của Đoạn Tử Hiên gọi tới, nếu lại là cuộc gọi nói hươu nói chuyện thì cô không muốn trả lời. Nhưng chuông điện thoại đỗ chuông không dứt, cô đành phải vươn tay ra nhắc máy: “AlôI” “Tô tiểu thư, là tôi!” Một giọng nữ êm dịu vang lên từ đầu dây bên kia. Cả người Tô Thắm ngồi thẳng dậy trả lời: “Chào phu nhân.” Đó là giọng của Trình Tuyết Lam. “Tô Thâm, tôi không có số điện thoại di động của cô nên tôi chỉ có thể gọi vào điện thoại cố định của cô. Lần trước cô nhờ tôi giúp chuyển công tác, tôi đã làm xong. Cô chờ thông báo!” Giọng nói của Trình Tuyết Lam truyền đến. Tô Thắm giật mình, không hiểu tại sao trong lòng có chút chua xót hỏi: “Ngài tổng thống có biết không?” “Chuyện này tôi sẽ thông báo cho nó sau, cô đừng lo lắng, cứ chờ chuyển công tác là được!” Tô Thám cầm ống nghe nhẹ giọng nói: “Được!” “Tô tiểu thư, thật khó cho cô.” Nói xong, Trình Tuyết Lam liền cúp máy. Tô Thắm đặt điện thoại xuống, yếu ớt dựa vào cánh tay, nghe tim mình nặng nề rơi xuống. Đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô vội vàng ngồi ngay ngắn. Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa sau đó cửa mở ra, Hiên Viên Thần bước vào với nụ cười trên mặt nói: “Cùng tôi đi ăn cơm trưal” Trên mặt Tô Thắm không còn vẻ ủ rũ, cô khôi phục tinh thần lại. “Được!” Cô gật đầu. “Bây giờ đi luôn, Diệp Đông đã sớm elauẫn mg bị xong.” Hiên Viên Thần nói với cô. Tô Thám cầm điện thoại đứng dậy đi theo anh, từ tầng sáu đi về phía phòng ở của anh. Lối đi này chỉ có dấu vân tay của anh mới có thể đi qua vì vậy chỉ có đi theo anh mới có thể vượt qua năm ô khóa vân tay ở đây. Khi đến phòng ăn, Diệp Đông đã chuẩn bị xong một bữa trưa thịnh soạn. Trong bữa ăn, Tô Thám có chút lơ đễnh nên Hiên Viên Thần nhìn cô máy lần. “Em có tâm tư gì sao?” Hiên Viên Thần nhỏ giọng hỏi. Tô Thám ngắng đầu lắc lắc: “Không cósø .. “Có phải là vấn đề của Đoạn Tử Hiên không? Em yên tâm, từ ngày mai anh ta sẽ không xuất hiện ở toà nhà tổng thống nữa.” “Ngài cách chức anh ta?” Tô Thắm kinh ngạc hỏi. “Không phải! Tôi chỉ giao cho anh ta chức vụ ban đầu, điều đến làm việc ở nơi khác, ít nhất sau này em sẽ không nhìn thấy anh ta nữa.” Hiên Viên Thần nhàn nhạt nói. Tô Thắm cảm thấy Đoạn Tử Hiên khẳng định sẽ tức điên bởi anh ta tốn bao nhiêu công sức đề đạt được vị trí như hiện tại, vậy mà bây giờ đột nhiên bị trở lại vị trí ban đầu, anh ta nhất định sẽ rất suy sụp. _- .. Tuy nhiên Tô Thắm lại không đồng tình với anh ta, cô hy vọng say này Đoạn Tử Hiên có thể sống ngay ngắn lại, sống tốt cuộc sống của anh ta. “Em không muốn xin tha cho anh ta sao?” “Không muốn!” Tô Thắm lắc đầu. 

Tâm trạng của cô lúc này thật hỗn loạa,g/ửa rồi trong phòng làm việc, ánh mắt Na Ăn trợ lý khiên cô vô cùng khó chịu, bây giờ lời nói của Đoạn Tử Hiên càng khiến tâm trạng cô rối bời thêm.

 

Lúc này, điện thoại vang lên, cô nghĩ chắc là cuộc gọi bất bình của Đoạn Tử Hiên gọi tới, nếu lại là cuộc gọi nói hươu nói chuyện thì cô không muốn trả lời.

 

Nhưng chuông điện thoại đỗ chuông không dứt, cô đành phải vươn tay ra nhắc máy: “AlôI”

 

“Tô tiểu thư, là tôi!”

 

Một giọng nữ êm dịu vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Cả người Tô Thắm ngồi thẳng dậy trả lời: “Chào phu nhân.”

 

Đó là giọng của Trình Tuyết Lam.

 

“Tô Thâm, tôi không có số điện thoại di động của cô nên tôi chỉ có thể gọi vào điện thoại cố định của cô. Lần trước cô nhờ tôi giúp chuyển công tác, tôi đã làm xong. Cô chờ thông báo!”

 

Giọng nói của Trình Tuyết Lam truyền đến.

 

Tô Thắm giật mình, không hiểu tại sao trong lòng có chút chua xót hỏi: “Ngài tổng thống có biết không?”

 

“Chuyện này tôi sẽ thông báo cho nó sau, cô đừng lo lắng, cứ chờ chuyển công tác là được!”

 

Tô Thám cầm ống nghe nhẹ giọng nói: “Được!”

 

“Tô tiểu thư, thật khó cho cô.”

 

Nói xong, Trình Tuyết Lam liền cúp máy.

 

Tô Thắm đặt điện thoại xuống, yếu ớt dựa vào cánh tay, nghe tim mình nặng nề rơi xuống.

 

Đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô vội vàng ngồi ngay ngắn. Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa sau đó cửa mở ra, Hiên Viên Thần bước vào với nụ cười trên mặt nói: “Cùng tôi đi ăn cơm trưal”

 

Trên mặt Tô Thắm không còn vẻ ủ rũ, cô khôi phục tinh thần lại.

 

“Được!”

 

Cô gật đầu.

 

“Bây giờ đi luôn, Diệp Đông đã sớm elauẫn mg bị xong.”

 

Hiên Viên Thần nói với cô.

 

Tô Thám cầm điện thoại đứng dậy đi theo anh, từ tầng sáu đi về phía phòng ở của anh.

 

Lối đi này chỉ có dấu vân tay của anh mới có thể đi qua vì vậy chỉ có đi theo anh mới có thể vượt qua năm ô khóa vân tay ở đây.

 

Khi đến phòng ăn, Diệp Đông đã chuẩn bị xong một bữa trưa thịnh soạn. Trong bữa ăn, Tô Thám có chút lơ đễnh nên Hiên Viên Thần nhìn cô máy lần.

 

“Em có tâm tư gì sao?”

 

Hiên Viên Thần nhỏ giọng hỏi.

 

Tô Thám ngắng đầu lắc lắc: “Không cósø ..

 

“Có phải là vấn đề của Đoạn Tử Hiên không? Em yên tâm, từ ngày mai anh ta sẽ không xuất hiện ở toà nhà tổng thống nữa.”

 

“Ngài cách chức anh ta?”

 

Tô Thắm kinh ngạc hỏi.

 

“Không phải! Tôi chỉ giao cho anh ta chức vụ ban đầu, điều đến làm việc ở nơi khác, ít nhất sau này em sẽ không nhìn thấy anh ta nữa.”

 

Hiên Viên Thần nhàn nhạt nói.

 

Tô Thắm cảm thấy Đoạn Tử Hiên khẳng định sẽ tức điên bởi anh ta tốn bao nhiêu công sức đề đạt được vị trí như hiện tại, vậy mà bây giờ đột nhiên bị trở lại vị trí ban đầu, anh ta nhất định sẽ rất suy sụp. _- ..

 

Tuy nhiên Tô Thắm lại không đồng tình với anh ta, cô hy vọng say này Đoạn Tử Hiên có thể sống ngay ngắn lại, sống tốt cuộc sống của anh ta.

 

“Em không muốn xin tha cho anh ta sao?”

 

“Không muốn!”

 

Tô Thắm lắc đầu.

 

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tâm trạng của cô lúc này thật hỗn loạa,g/ửa rồi trong phòng làm việc, ánh mắt Na Ăn trợ lý khiên cô vô cùng khó chịu, bây giờ lời nói của Đoạn Tử Hiên càng khiến tâm trạng cô rối bời thêm. Lúc này, điện thoại vang lên, cô nghĩ chắc là cuộc gọi bất bình của Đoạn Tử Hiên gọi tới, nếu lại là cuộc gọi nói hươu nói chuyện thì cô không muốn trả lời. Nhưng chuông điện thoại đỗ chuông không dứt, cô đành phải vươn tay ra nhắc máy: “AlôI” “Tô tiểu thư, là tôi!” Một giọng nữ êm dịu vang lên từ đầu dây bên kia. Cả người Tô Thắm ngồi thẳng dậy trả lời: “Chào phu nhân.” Đó là giọng của Trình Tuyết Lam. “Tô Thâm, tôi không có số điện thoại di động của cô nên tôi chỉ có thể gọi vào điện thoại cố định của cô. Lần trước cô nhờ tôi giúp chuyển công tác, tôi đã làm xong. Cô chờ thông báo!” Giọng nói của Trình Tuyết Lam truyền đến. Tô Thắm giật mình, không hiểu tại sao trong lòng có chút chua xót hỏi: “Ngài tổng thống có biết không?” “Chuyện này tôi sẽ thông báo cho nó sau, cô đừng lo lắng, cứ chờ chuyển công tác là được!” Tô Thám cầm ống nghe nhẹ giọng nói: “Được!” “Tô tiểu thư, thật khó cho cô.” Nói xong, Trình Tuyết Lam liền cúp máy. Tô Thắm đặt điện thoại xuống, yếu ớt dựa vào cánh tay, nghe tim mình nặng nề rơi xuống. Đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô vội vàng ngồi ngay ngắn. Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa sau đó cửa mở ra, Hiên Viên Thần bước vào với nụ cười trên mặt nói: “Cùng tôi đi ăn cơm trưal” Trên mặt Tô Thắm không còn vẻ ủ rũ, cô khôi phục tinh thần lại. “Được!” Cô gật đầu. “Bây giờ đi luôn, Diệp Đông đã sớm elauẫn mg bị xong.” Hiên Viên Thần nói với cô. Tô Thám cầm điện thoại đứng dậy đi theo anh, từ tầng sáu đi về phía phòng ở của anh. Lối đi này chỉ có dấu vân tay của anh mới có thể đi qua vì vậy chỉ có đi theo anh mới có thể vượt qua năm ô khóa vân tay ở đây. Khi đến phòng ăn, Diệp Đông đã chuẩn bị xong một bữa trưa thịnh soạn. Trong bữa ăn, Tô Thám có chút lơ đễnh nên Hiên Viên Thần nhìn cô máy lần. “Em có tâm tư gì sao?” Hiên Viên Thần nhỏ giọng hỏi. Tô Thám ngắng đầu lắc lắc: “Không cósø .. “Có phải là vấn đề của Đoạn Tử Hiên không? Em yên tâm, từ ngày mai anh ta sẽ không xuất hiện ở toà nhà tổng thống nữa.” “Ngài cách chức anh ta?” Tô Thắm kinh ngạc hỏi. “Không phải! Tôi chỉ giao cho anh ta chức vụ ban đầu, điều đến làm việc ở nơi khác, ít nhất sau này em sẽ không nhìn thấy anh ta nữa.” Hiên Viên Thần nhàn nhạt nói. Tô Thắm cảm thấy Đoạn Tử Hiên khẳng định sẽ tức điên bởi anh ta tốn bao nhiêu công sức đề đạt được vị trí như hiện tại, vậy mà bây giờ đột nhiên bị trở lại vị trí ban đầu, anh ta nhất định sẽ rất suy sụp. _- .. Tuy nhiên Tô Thắm lại không đồng tình với anh ta, cô hy vọng say này Đoạn Tử Hiên có thể sống ngay ngắn lại, sống tốt cuộc sống của anh ta. “Em không muốn xin tha cho anh ta sao?” “Không muốn!” Tô Thắm lắc đầu. 

Chương 846