Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 873
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Để cô nói những lời thật lòng, để cô thể hiện tắm lòng chân thành của mình, ở trong thế giới tình cảm này cô không có quyền quyết định kết thúc đoạn tình cảm này. Chỉ có anh mới có quyền quyết định. Hơn nữa, anh còn muốn cho cô biết, kết cục của việc lừa anh là như thế nào, anh lớn như vậy rồi đây vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ chơi trong lòng bàn tay, hơn nữa còn là bị ghét bỏ và nghỉ ngờ. Chuyến đi tìm Tô Thắm này anh chỉ muốn một câu trả lời, đó là rốt cuộc cô có từng yêu anh không, có động tâm với anh hay không. “Thưa ngài, ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi! Chúng ta còn phải bay tám tiếng nữa!” Lý Sâm nhỏ giọng khuyên một câu. Bây giờ vẫn còn là hửng đông, Hiên Viên Thần căn bản là không có buồn ngủ, trong đầu óc của anh toàn hiện lên hình ảnh của Tô Thắm. Nước F, sáu giờ chiều, ban đêm lại tới rồi, Tô Thắm bước chậm trên bãi cát, nhìn cách đó không xa có mấy người đang đánh bóng, Tô Thắm nhìn thấy bóng dáng của Ôn Dương. Ôn Dương cũng nhìn cô, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời chạy tới bên cạnh cô. “Chị, chị có muốn chơi cùng không?” Ôn Dương mời cô. “Không cần đâu, chị không có thể lực.” Tô Thắm cười vẫy vẫy tay. “Chị còn muốn đi tản bộ sao? Nếu chị không ngại thì có thể cho em đi cùng được không! Em chơi cũng có chút mệt rồi.” Ôn Dương lộ ra ánh mắt khẩn cầu. Tô Thắm gật đầu: “Được thôi!” Tô Thắm là một người phụ nữ thành thục và vô cùng lý trí, từ í biểu hiện của Ôn Dương cô có thể nhìn ra được là Ôn Dương thích cô, hơn nữa nó không phải là loại vô cùng yêu thích mà chỉ đơn thuần là muốn lại gần cô hơn. Thích như vậy đại khái cũng chỉ có cậu nhóc như Ôn Dương mới có mà thôi! Nhút nhát nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết và sự hăng say. Ôn Dương mắc cỡ vò tóc, mỉm cười vẫy tay với đám bạn học cách đó không xa, ra hiệu không chơi nữa. Đám bạn học nam đều ngưỡng mộ sự dũng cảm của Ôn Dương, cậu vậy mà lại có dũng khí tiếp cận một người phụ nữ như Tô Thắm, không ai trong bọn họ có cái dũng khí đó. Đương nhiên Ôn Dương là người đẹp trai nhất trong số bọn họ vậy nên được yêu thích cũng là chuyện dễ hiểu. Tô Thám suy nghĩ một lát rồi có chút tò mò hỏi: “Ôn Dương, cậu họ Ôn, vậy cậu có biết Ôn Lệ Thâm không?” Ôn Dương lập tức trừng mắt, kinh ngạc: “Đương nhiên là em biết rồi! Có điều, anh ấy chắc là không biết em.” “Tại sao?” “Bởi vì dòng họ tổ tiên Ôn gia cứ vào ngày mười năm tháng giêng là các trưởng bối Ôn gia đều sẽ đi lễ bái tổ tiên, có một lần, em đi theo ba qua đó, ông giới thiệu cho em về gia tộc Ôn thị và người có thân phận cao nhất chính là Ôn Lệ Thâm, em đứng từ xa nhìn anh ấy, anh ấy giới thiệu mình là chủ tịch của tập đoàn giải trí Thiên Mạc, là một người vô cùng lợi hại.” Ôn Dương kích động nói xong sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắm: “Chị, chị có quan hệ gì với anh ấy vậy!” “Cậu ấy là em rễ chị, em gái chị gả cho cậu ấy.” Tô Thắm mỉm cười. Ôn Dương lập tức thở phào một hơi, có một loại cảm giác vui vẻ không nói lên lời: “Thật sao? Vậy thì em gái chị nhất định là vô cùng hạnh phúc.” *Ừm!” Tô Thắm mím môi cười. “Vậy chị thì sao? Chị có bạn trai chưa?” Ôn Dương to gan hỏi. Trong đầu Tô Thắm chợt hiện lên một thân ảnh vô cùng anh tuấn và thành thục, nở nụ cười mang theo một tia đau lòng lắc đầu nói: “Không có! Chị độc thân.”
Để cô nói những lời thật lòng, để cô thể hiện tắm lòng chân thành của mình, ở trong thế giới tình cảm này cô không có quyền quyết định kết thúc đoạn tình cảm này.
Chỉ có anh mới có quyền quyết định.
Hơn nữa, anh còn muốn cho cô biết, kết cục của việc lừa anh là như thế nào, anh lớn như vậy rồi đây vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ chơi trong lòng bàn tay, hơn nữa còn là bị ghét bỏ và nghỉ ngờ.
Chuyến đi tìm Tô Thắm này anh chỉ muốn một câu trả lời, đó là rốt cuộc cô có từng yêu anh không, có động tâm với anh hay không.
“Thưa ngài, ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi! Chúng ta còn phải bay tám tiếng nữa!”
Lý Sâm nhỏ giọng khuyên một câu.
Bây giờ vẫn còn là hửng đông, Hiên Viên Thần căn bản là không có buồn ngủ, trong đầu óc của anh toàn hiện lên hình ảnh của Tô Thắm.
Nước F, sáu giờ chiều, ban đêm lại tới rồi, Tô Thắm bước chậm trên bãi cát, nhìn cách đó không xa có mấy người đang đánh bóng, Tô Thắm nhìn thấy bóng dáng của Ôn Dương.
Ôn Dương cũng nhìn cô, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời chạy tới bên cạnh cô.
“Chị, chị có muốn chơi cùng không?”
Ôn Dương mời cô.
“Không cần đâu, chị không có thể lực.”
Tô Thắm cười vẫy vẫy tay.
“Chị còn muốn đi tản bộ sao? Nếu chị không ngại thì có thể cho em đi cùng được không! Em chơi cũng có chút mệt rồi.”
Ôn Dương lộ ra ánh mắt khẩn cầu.
Tô Thắm gật đầu: “Được thôi!”
Tô Thắm là một người phụ nữ thành thục và vô cùng lý trí, từ í biểu hiện của Ôn Dương cô có thể nhìn ra được là Ôn Dương thích cô, hơn nữa nó không phải là loại vô cùng yêu thích mà chỉ đơn thuần là muốn lại gần cô hơn.
Thích như vậy đại khái cũng chỉ có cậu nhóc như Ôn Dương mới có mà thôi! Nhút nhát nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết và sự hăng say.
Ôn Dương mắc cỡ vò tóc, mỉm cười vẫy tay với đám bạn học cách đó không xa, ra hiệu không chơi nữa.
Đám bạn học nam đều ngưỡng mộ sự dũng cảm của Ôn Dương, cậu vậy mà lại có dũng khí tiếp cận một người phụ nữ như Tô Thắm, không ai trong bọn họ có cái dũng khí đó.
Đương nhiên Ôn Dương là người đẹp trai nhất trong số bọn họ vậy nên được yêu thích cũng là chuyện dễ hiểu.
Tô Thám suy nghĩ một lát rồi có chút tò mò hỏi: “Ôn Dương, cậu họ Ôn, vậy cậu có biết Ôn Lệ Thâm không?”
Ôn Dương lập tức trừng mắt, kinh ngạc: “Đương nhiên là em biết rồi! Có điều, anh ấy chắc là không biết em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì dòng họ tổ tiên Ôn gia cứ vào ngày mười năm tháng giêng là các trưởng bối Ôn gia đều sẽ đi lễ bái tổ tiên, có một lần, em đi theo ba qua đó, ông giới thiệu cho em về gia tộc Ôn thị và người có thân phận cao nhất chính là Ôn Lệ Thâm, em đứng từ xa nhìn anh ấy, anh ấy giới thiệu mình là chủ tịch của tập đoàn giải trí Thiên Mạc, là một người vô cùng lợi hại.”
Ôn Dương kích động nói xong sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắm: “Chị, chị có quan hệ gì với anh ấy vậy!”
“Cậu ấy là em rễ chị, em gái chị gả cho cậu ấy.”
Tô Thắm mỉm cười.
Ôn Dương lập tức thở phào một hơi, có một loại cảm giác vui vẻ không nói lên lời: “Thật sao? Vậy thì em gái chị nhất định là vô cùng hạnh phúc.”
*Ừm!”
Tô Thắm mím môi cười.
“Vậy chị thì sao? Chị có bạn trai chưa?”
Ôn Dương to gan hỏi.
Trong đầu Tô Thắm chợt hiện lên một thân ảnh vô cùng anh tuấn và thành thục, nở nụ cười mang theo một tia đau lòng lắc đầu nói: “Không có! Chị độc thân.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Để cô nói những lời thật lòng, để cô thể hiện tắm lòng chân thành của mình, ở trong thế giới tình cảm này cô không có quyền quyết định kết thúc đoạn tình cảm này. Chỉ có anh mới có quyền quyết định. Hơn nữa, anh còn muốn cho cô biết, kết cục của việc lừa anh là như thế nào, anh lớn như vậy rồi đây vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ chơi trong lòng bàn tay, hơn nữa còn là bị ghét bỏ và nghỉ ngờ. Chuyến đi tìm Tô Thắm này anh chỉ muốn một câu trả lời, đó là rốt cuộc cô có từng yêu anh không, có động tâm với anh hay không. “Thưa ngài, ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi! Chúng ta còn phải bay tám tiếng nữa!” Lý Sâm nhỏ giọng khuyên một câu. Bây giờ vẫn còn là hửng đông, Hiên Viên Thần căn bản là không có buồn ngủ, trong đầu óc của anh toàn hiện lên hình ảnh của Tô Thắm. Nước F, sáu giờ chiều, ban đêm lại tới rồi, Tô Thắm bước chậm trên bãi cát, nhìn cách đó không xa có mấy người đang đánh bóng, Tô Thắm nhìn thấy bóng dáng của Ôn Dương. Ôn Dương cũng nhìn cô, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời chạy tới bên cạnh cô. “Chị, chị có muốn chơi cùng không?” Ôn Dương mời cô. “Không cần đâu, chị không có thể lực.” Tô Thắm cười vẫy vẫy tay. “Chị còn muốn đi tản bộ sao? Nếu chị không ngại thì có thể cho em đi cùng được không! Em chơi cũng có chút mệt rồi.” Ôn Dương lộ ra ánh mắt khẩn cầu. Tô Thắm gật đầu: “Được thôi!” Tô Thắm là một người phụ nữ thành thục và vô cùng lý trí, từ í biểu hiện của Ôn Dương cô có thể nhìn ra được là Ôn Dương thích cô, hơn nữa nó không phải là loại vô cùng yêu thích mà chỉ đơn thuần là muốn lại gần cô hơn. Thích như vậy đại khái cũng chỉ có cậu nhóc như Ôn Dương mới có mà thôi! Nhút nhát nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết và sự hăng say. Ôn Dương mắc cỡ vò tóc, mỉm cười vẫy tay với đám bạn học cách đó không xa, ra hiệu không chơi nữa. Đám bạn học nam đều ngưỡng mộ sự dũng cảm của Ôn Dương, cậu vậy mà lại có dũng khí tiếp cận một người phụ nữ như Tô Thắm, không ai trong bọn họ có cái dũng khí đó. Đương nhiên Ôn Dương là người đẹp trai nhất trong số bọn họ vậy nên được yêu thích cũng là chuyện dễ hiểu. Tô Thám suy nghĩ một lát rồi có chút tò mò hỏi: “Ôn Dương, cậu họ Ôn, vậy cậu có biết Ôn Lệ Thâm không?” Ôn Dương lập tức trừng mắt, kinh ngạc: “Đương nhiên là em biết rồi! Có điều, anh ấy chắc là không biết em.” “Tại sao?” “Bởi vì dòng họ tổ tiên Ôn gia cứ vào ngày mười năm tháng giêng là các trưởng bối Ôn gia đều sẽ đi lễ bái tổ tiên, có một lần, em đi theo ba qua đó, ông giới thiệu cho em về gia tộc Ôn thị và người có thân phận cao nhất chính là Ôn Lệ Thâm, em đứng từ xa nhìn anh ấy, anh ấy giới thiệu mình là chủ tịch của tập đoàn giải trí Thiên Mạc, là một người vô cùng lợi hại.” Ôn Dương kích động nói xong sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắm: “Chị, chị có quan hệ gì với anh ấy vậy!” “Cậu ấy là em rễ chị, em gái chị gả cho cậu ấy.” Tô Thắm mỉm cười. Ôn Dương lập tức thở phào một hơi, có một loại cảm giác vui vẻ không nói lên lời: “Thật sao? Vậy thì em gái chị nhất định là vô cùng hạnh phúc.” *Ừm!” Tô Thắm mím môi cười. “Vậy chị thì sao? Chị có bạn trai chưa?” Ôn Dương to gan hỏi. Trong đầu Tô Thắm chợt hiện lên một thân ảnh vô cùng anh tuấn và thành thục, nở nụ cười mang theo một tia đau lòng lắc đầu nói: “Không có! Chị độc thân.”