Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 885

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Rốt cuộc vì sao anh lại thích em?” Tô Thắm nhìn anh, tò mò hỏi. Ánh mắt Hiên Viên Thần lóe lên nụ cười: “Tại sao muốn biết điều này?” “Em không có gì đáng giá để anh thích.” Tô Thắm lắc đầu, bất đắc dĩ nói. “Trong mắt em, tình yêu là thứ có thể đặt lên bàn cân đúng không? Nào có chuyện đáng giá hay không?” Hiên Viên Thần hỏi ngược lại. Tô Thắm ngần ra, trợn mắt nhìn “Dù em mang thân phận gì, chỉ cần đó là người anh thích, đó chính là đáng giá.” Hiên Viên Thần trầm thấp nói. Tô Thắm cắn môi: “Cả đời đều thích sao?” Hiên Viên Thần thâm thúy nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: “Cả đời.” Dùng xong bữa tối ở toà nhà tổng thống, dưới sự yêu cầu của Tô Thám, Hiên Viên Thần vẫn nói cấp dưới đưa cô về, giờ đây cô đã mở rộng lòng với anh, hai bên tiếp nhận tình cảm của nhau, nhưng họ vẫn còn nhiều chuyện cần đối mặt. Hiên Viên Thần không phải người trăng hoa, anh chờ đợi ở thế giới này lâu hư vậy, Tô Thắm mới tới bên người anh, anh không gấp gáp, có kiên nhẫn chờ đợi tiếp, anh tin Tô Thắm sẽ không để anh phải chờ lâu. Tô Thắm kéo valy về nhà, vừa về đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Tiểu Hi.” “Chị? Chị về rồi.” Âm thanh của Tô Hi lập tức vang lên, chạy tới cửa, mà lúc này, sau lưng cô, Lý Thiến vội vàng đuỏi theo. “Hi Hi, con cẩn thận chút cho mẹ.” Nói xong, Lý Thiến cũng chạy tới. Tô Thắm vừa đổi giày, vừa nhìn Tô Hi cười: “Em sao thế? Để mẹ lo thế này.” Tô Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa xấu hỗ nói: “Bây giờ em không phải một người nữa.” Mặt Tô Thắm lập tức trợn tròn, vui mừng ngắm nhìn cô: “Chị có cháu rồi? Từ khi nào?” “Còn sớm lắm! Tuần trước em đi khám, tính ra thì cũng mới được tháng.” Tô Hi cong môi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Tiểu Thắm, sao đột nhiên con lại về? Kết thúc kỳ nghỉ rồi sao?” Lý Thiến tò mò nhìn con gái lớn, không phải nói được nghỉ một tháng sao? Sao mới chưa đến một tuần đã về? “Dạ, con về trước ngày.” Tô Thắm mím môi cười, giấu hết thảy mọi chuyện trong lòng. “Chị, thế thì tốt quá rồi, như vậy chị vẫn còn được nghỉ lâu! Chúng ta phải đi chơi vài buổi mới được.” “Lệ Thâm chưa về sao?” Tô Thám tò mò hỏi. “Anh ấy bận đi công tác, em này, em về mẹ dưỡng thai, bồi bổ cơ thể?” “Bây giờ cơ thể em yếu ớt, đừng có chạy lung tung.” Tô Thắm cười kéo tay cô, ánh mắt thoáng qua tia hâm mộ. “Chị, chị cũng phải cố gắng lên, sớm ngày tìm được nửa kia của đời mình.” Tô Hi ở nhà hai ngày cũng bị mẹ ảnh hưởng, vô cùng quan tâm đến chuyện này. “Không vội.” Tô Thắm cười, kéo tay cô nói: “Thời gian tới chị sẽ ở nhà với mẹ và em.”

“Rốt cuộc vì sao anh lại thích em?”

 

Tô Thắm nhìn anh, tò mò hỏi.

 

Ánh mắt Hiên Viên Thần lóe lên nụ cười: “Tại sao muốn biết điều này?”

 

“Em không có gì đáng giá để anh thích.”

 

Tô Thắm lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

 

“Trong mắt em, tình yêu là thứ có thể đặt lên bàn cân đúng không? Nào có chuyện đáng giá hay không?”

 

Hiên Viên Thần hỏi ngược lại.

 

Tô Thắm ngần ra, trợn mắt nhìn “Dù em mang thân phận gì, chỉ cần đó là người anh thích, đó chính là đáng giá.”

 

Hiên Viên Thần trầm thấp nói.

 

Tô Thắm cắn môi: “Cả đời đều thích sao?”

 

Hiên Viên Thần thâm thúy nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: “Cả đời.”

 

Dùng xong bữa tối ở toà nhà tổng thống, dưới sự yêu cầu của Tô Thám, Hiên Viên Thần vẫn nói cấp dưới đưa cô về, giờ đây cô đã mở rộng lòng với anh, hai bên tiếp nhận tình cảm của nhau, nhưng họ vẫn còn nhiều chuyện cần đối mặt.

 

Hiên Viên Thần không phải người trăng hoa, anh chờ đợi ở thế giới này lâu hư vậy, Tô Thắm mới tới bên người anh, anh không gấp gáp, có kiên nhẫn chờ đợi tiếp, anh tin Tô Thắm sẽ không để anh phải chờ lâu.

 

Tô Thắm kéo valy về nhà, vừa về đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Tiểu Hi.”

 

“Chị? Chị về rồi.”

 

Âm thanh của Tô Hi lập tức vang lên, chạy tới cửa, mà lúc này, sau lưng cô, Lý Thiến vội vàng đuỏi theo.

 

“Hi Hi, con cẩn thận chút cho mẹ.”

 

Nói xong, Lý Thiến cũng chạy tới.

 

Tô Thắm vừa đổi giày, vừa nhìn Tô Hi cười: “Em sao thế? Để mẹ lo thế này.”

 

Tô Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa xấu hỗ nói: “Bây giờ em không phải một người nữa.”

 

Mặt Tô Thắm lập tức trợn tròn, vui mừng ngắm nhìn cô: “Chị có cháu rồi? Từ khi nào?”

 

“Còn sớm lắm! Tuần trước em đi khám, tính ra thì cũng mới được tháng.”

 

Tô Hi cong môi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Tiểu Thắm, sao đột nhiên con lại về? Kết thúc kỳ nghỉ rồi sao?”

 

Lý Thiến tò mò nhìn con gái lớn, không phải nói được nghỉ một tháng sao? Sao mới chưa đến một tuần đã về?

 

“Dạ, con về trước ngày.”

 

Tô Thắm mím môi cười, giấu hết thảy mọi chuyện trong lòng.

 

“Chị, thế thì tốt quá rồi, như vậy chị vẫn còn được nghỉ lâu!

 

Chúng ta phải đi chơi vài buổi mới được.”

 

“Lệ Thâm chưa về sao?”

 

Tô Thám tò mò hỏi.

 

“Anh ấy bận đi công tác, em này, em về mẹ dưỡng thai, bồi bổ cơ thể?”

 

“Bây giờ cơ thể em yếu ớt, đừng có chạy lung tung.”

 

Tô Thắm cười kéo tay cô, ánh mắt thoáng qua tia hâm mộ.

 

“Chị, chị cũng phải cố gắng lên, sớm ngày tìm được nửa kia của đời mình.”

 

Tô Hi ở nhà hai ngày cũng bị mẹ ảnh hưởng, vô cùng quan tâm đến chuyện này.

 

“Không vội.”

 

Tô Thắm cười, kéo tay cô nói: “Thời gian tới chị sẽ ở nhà với mẹ và em.”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Rốt cuộc vì sao anh lại thích em?” Tô Thắm nhìn anh, tò mò hỏi. Ánh mắt Hiên Viên Thần lóe lên nụ cười: “Tại sao muốn biết điều này?” “Em không có gì đáng giá để anh thích.” Tô Thắm lắc đầu, bất đắc dĩ nói. “Trong mắt em, tình yêu là thứ có thể đặt lên bàn cân đúng không? Nào có chuyện đáng giá hay không?” Hiên Viên Thần hỏi ngược lại. Tô Thắm ngần ra, trợn mắt nhìn “Dù em mang thân phận gì, chỉ cần đó là người anh thích, đó chính là đáng giá.” Hiên Viên Thần trầm thấp nói. Tô Thắm cắn môi: “Cả đời đều thích sao?” Hiên Viên Thần thâm thúy nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: “Cả đời.” Dùng xong bữa tối ở toà nhà tổng thống, dưới sự yêu cầu của Tô Thám, Hiên Viên Thần vẫn nói cấp dưới đưa cô về, giờ đây cô đã mở rộng lòng với anh, hai bên tiếp nhận tình cảm của nhau, nhưng họ vẫn còn nhiều chuyện cần đối mặt. Hiên Viên Thần không phải người trăng hoa, anh chờ đợi ở thế giới này lâu hư vậy, Tô Thắm mới tới bên người anh, anh không gấp gáp, có kiên nhẫn chờ đợi tiếp, anh tin Tô Thắm sẽ không để anh phải chờ lâu. Tô Thắm kéo valy về nhà, vừa về đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Tiểu Hi.” “Chị? Chị về rồi.” Âm thanh của Tô Hi lập tức vang lên, chạy tới cửa, mà lúc này, sau lưng cô, Lý Thiến vội vàng đuỏi theo. “Hi Hi, con cẩn thận chút cho mẹ.” Nói xong, Lý Thiến cũng chạy tới. Tô Thắm vừa đổi giày, vừa nhìn Tô Hi cười: “Em sao thế? Để mẹ lo thế này.” Tô Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa xấu hỗ nói: “Bây giờ em không phải một người nữa.” Mặt Tô Thắm lập tức trợn tròn, vui mừng ngắm nhìn cô: “Chị có cháu rồi? Từ khi nào?” “Còn sớm lắm! Tuần trước em đi khám, tính ra thì cũng mới được tháng.” Tô Hi cong môi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Tiểu Thắm, sao đột nhiên con lại về? Kết thúc kỳ nghỉ rồi sao?” Lý Thiến tò mò nhìn con gái lớn, không phải nói được nghỉ một tháng sao? Sao mới chưa đến một tuần đã về? “Dạ, con về trước ngày.” Tô Thắm mím môi cười, giấu hết thảy mọi chuyện trong lòng. “Chị, thế thì tốt quá rồi, như vậy chị vẫn còn được nghỉ lâu! Chúng ta phải đi chơi vài buổi mới được.” “Lệ Thâm chưa về sao?” Tô Thám tò mò hỏi. “Anh ấy bận đi công tác, em này, em về mẹ dưỡng thai, bồi bổ cơ thể?” “Bây giờ cơ thể em yếu ớt, đừng có chạy lung tung.” Tô Thắm cười kéo tay cô, ánh mắt thoáng qua tia hâm mộ. “Chị, chị cũng phải cố gắng lên, sớm ngày tìm được nửa kia của đời mình.” Tô Hi ở nhà hai ngày cũng bị mẹ ảnh hưởng, vô cùng quan tâm đến chuyện này. “Không vội.” Tô Thắm cười, kéo tay cô nói: “Thời gian tới chị sẽ ở nhà với mẹ và em.”

Chương 885