Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 946
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thắm xấu hỗ đấm nhẹ ngực anh: “Không cho.” Hiên Viên Thần giữ cô lại: “Ai bảo em em đẹp như vậy, anh không kìm được phải để lại chút dấu ấn.” Tô Thắm chợt nhớ ra cô đã ở cùng anh hai ngày rồi, cô cũng nên về nhà thương lượng với ba mẹ một chút về chuyện đám cưới. “Chiều em về nhà một chuyến, bàn bạc chuyện đám cưới với ba mẹ một chút.” : “Cần anh về cùng em không?” Hiên Viên Thần ôn nhu hỏi. “Không cần, tối qua em xem lịch trình hôm nay của anh, đều đầy cả rồi.” Tô Thắm không muốn anh quá mệt. Công việc của anh, không thể lười biếng, cũng không thể chậm trễ, anh phải đối tốt với dân, còn cô cũng không thể chiếm hữu thời gian phục vụ dân của anh. “Vậy buổi tối có ở lại đấy không?” ánh mắt Hiên Viên Thần lộ vẻ mong đợi. Tô Thắm cười hỏi một câu: “Anh muốn em quay về không?” “Muốn!” Hiên Viên Thần trả lời rõ ràng. “Ừm, vậy được! Em sẽ về.” Tô Thắm đồng ý với anh. Tô Thắm nhìn bản thân trong gương, rồi nhìn anh ấy hỏi: “Em chọn bộ váy này, có đẹp không?” “Đẹp!” Hiên Viên Thần trả lời, sau đó cúi xuống nói bên tai của cô: “Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp!” Tô Thắm mím môi cười, cô ở trong gương, cao gây trắng nõn, ngũ quan tinh tế, tóc dài đến eo, uyễn chuyển như tơ lụa, cô chỉ cầm mỉm cười liền đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhân viên phục vụ đều không tới làm phiền họ, mãi đến lúc Hiên Viên Thần xuống gọi họ lên giúp Tô Thắm thay váy cưới. Thời gian lúc này mới mười một giờ, Tô Thắm gọi điện thoại về nhà thông báo sau bữa trưa sẽ về nhà một chuyến. Tô Thắm ăn cơm trưa ở toà nhà tổng thống xong liền được vệ sĩ của Hiên Viên Thần đưa về Tô gia. Sau khi đến Tô gia, Tô Thắm vào nhà, vệ sĩ cũng không dời đi, họ dừng xe ẩn nắp dưới tán cây, tỉ mỉ theo dõi động tĩnh Tô gia. Thân phận của Tô Thấm hiện nay không như người bình thường, tuyệt đối không được sơ suất. Lúc Tô Thắm về nhà, Đoạn Tử Hiên luôn đợi ở cửa liền phấn khỏi. Anh ta biết, kia là xe vệ sĩ của Hiên Viên Thần, điều này có nghĩa là Tô Thắm về nhà rồi. Nhưng anh ta cũng không bỏ qua đội xe dừng ở gần Tô gia, điều này làm anh ta không khỏi ảo não. Hiện tại Hiên Viên Thần đã bắt đầu bảo hộ Tô Thắm rồi ư? Điều này có nghĩa là Tô Thắm sắp gả cho Hiên Viên Thần rồi? Tô Thám lấy đâu ra may mắn như thế? Vậy mà cô sắp trở thành tổng thống phu nhân rồi. Nghĩ đến trước đây cô từng là người phụ nữ của anh ta, nếu không có biến cố đó, anh ta đã sớm lấy cô làm vợ. Bây giờ cứ như là đang châm biếm anh ta, Tô Thắm trở thành tổng thống phu nhân, còn anh ta trở thành một phế vật, sự chênh lệch này quả thực như mây với bùn. “Tô Thắm, em cho rằng như vậy anh sẽ không thể làm gì sao? Anh sẽ để em chủ động đi ra.” Đoạn Tử Hiên ở đây đã nghĩ nhiều chuyện đến phát điên rồi, anh ta vì muốn có được Tô Thắm đã không từ thủ đoạn nào. Tô Thắm vừa mới đến nhà, ba mẹ vẫn đang chờ. “Tiểu Thám, chuyện hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?” Lý Thiến quan tâm hỏi.
Tô Thắm xấu hỗ đấm nhẹ ngực anh: “Không cho.”
Hiên Viên Thần giữ cô lại: “Ai bảo em em đẹp như vậy, anh không kìm được phải để lại chút dấu ấn.”
Tô Thắm chợt nhớ ra cô đã ở cùng anh hai ngày rồi, cô cũng nên về nhà thương lượng với ba mẹ một chút về chuyện đám cưới.
“Chiều em về nhà một chuyến, bàn bạc chuyện đám cưới với ba mẹ một chút.”
: “Cần anh về cùng em không?”
Hiên Viên Thần ôn nhu hỏi.
“Không cần, tối qua em xem lịch trình hôm nay của anh, đều đầy cả rồi.”
Tô Thắm không muốn anh quá mệt.
Công việc của anh, không thể lười biếng, cũng không thể chậm trễ, anh phải đối tốt với dân, còn cô cũng không thể chiếm hữu thời gian phục vụ dân của anh.
“Vậy buổi tối có ở lại đấy không?”
ánh mắt Hiên Viên Thần lộ vẻ mong đợi.
Tô Thắm cười hỏi một câu: “Anh muốn em quay về không?”
“Muốn!”
Hiên Viên Thần trả lời rõ ràng.
“Ừm, vậy được! Em sẽ về.”
Tô Thắm đồng ý với anh.
Tô Thắm nhìn bản thân trong gương, rồi nhìn anh ấy hỏi: “Em chọn bộ váy này, có đẹp không?”
“Đẹp!”
Hiên Viên Thần trả lời, sau đó cúi xuống nói bên tai của cô: “Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp!”
Tô Thắm mím môi cười, cô ở trong gương, cao gây trắng nõn, ngũ quan tinh tế, tóc dài đến eo, uyễn chuyển như tơ lụa, cô chỉ cầm mỉm cười liền đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhân viên phục vụ đều không tới làm phiền họ, mãi đến lúc Hiên Viên Thần xuống gọi họ lên giúp Tô Thắm thay váy cưới.
Thời gian lúc này mới mười một giờ, Tô Thắm gọi điện thoại về nhà thông báo sau bữa trưa sẽ về nhà một chuyến.
Tô Thắm ăn cơm trưa ở toà nhà tổng thống xong liền được vệ sĩ của Hiên Viên Thần đưa về Tô gia.
Sau khi đến Tô gia, Tô Thắm vào nhà, vệ sĩ cũng không dời đi, họ dừng xe ẩn nắp dưới tán cây, tỉ mỉ theo dõi động tĩnh Tô gia.
Thân phận của Tô Thấm hiện nay không như người bình thường, tuyệt đối không được sơ suất.
Lúc Tô Thắm về nhà, Đoạn Tử Hiên luôn đợi ở cửa liền phấn khỏi.
Anh ta biết, kia là xe vệ sĩ của Hiên Viên Thần, điều này có nghĩa là Tô Thắm về nhà rồi.
Nhưng anh ta cũng không bỏ qua đội xe dừng ở gần Tô gia, điều này làm anh ta không khỏi ảo não.
Hiện tại Hiên Viên Thần đã bắt đầu bảo hộ Tô Thắm rồi ư?
Điều này có nghĩa là Tô Thắm sắp gả cho Hiên Viên Thần rồi?
Tô Thám lấy đâu ra may mắn như thế? Vậy mà cô sắp trở thành tổng thống phu nhân rồi. Nghĩ đến trước đây cô từng là người phụ nữ của anh ta, nếu không có biến cố đó, anh ta đã sớm lấy cô làm vợ.
Bây giờ cứ như là đang châm biếm anh ta, Tô Thắm trở thành tổng thống phu nhân, còn anh ta trở thành một phế vật, sự chênh lệch này quả thực như mây với bùn.
“Tô Thắm, em cho rằng như vậy anh sẽ không thể làm gì sao?
Anh sẽ để em chủ động đi ra.”
Đoạn Tử Hiên ở đây đã nghĩ nhiều chuyện đến phát điên rồi, anh ta vì muốn có được Tô Thắm đã không từ thủ đoạn nào. Tô Thắm vừa mới đến nhà, ba mẹ vẫn đang chờ.
“Tiểu Thám, chuyện hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lý Thiến quan tâm hỏi.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thắm xấu hỗ đấm nhẹ ngực anh: “Không cho.” Hiên Viên Thần giữ cô lại: “Ai bảo em em đẹp như vậy, anh không kìm được phải để lại chút dấu ấn.” Tô Thắm chợt nhớ ra cô đã ở cùng anh hai ngày rồi, cô cũng nên về nhà thương lượng với ba mẹ một chút về chuyện đám cưới. “Chiều em về nhà một chuyến, bàn bạc chuyện đám cưới với ba mẹ một chút.” : “Cần anh về cùng em không?” Hiên Viên Thần ôn nhu hỏi. “Không cần, tối qua em xem lịch trình hôm nay của anh, đều đầy cả rồi.” Tô Thắm không muốn anh quá mệt. Công việc của anh, không thể lười biếng, cũng không thể chậm trễ, anh phải đối tốt với dân, còn cô cũng không thể chiếm hữu thời gian phục vụ dân của anh. “Vậy buổi tối có ở lại đấy không?” ánh mắt Hiên Viên Thần lộ vẻ mong đợi. Tô Thắm cười hỏi một câu: “Anh muốn em quay về không?” “Muốn!” Hiên Viên Thần trả lời rõ ràng. “Ừm, vậy được! Em sẽ về.” Tô Thắm đồng ý với anh. Tô Thắm nhìn bản thân trong gương, rồi nhìn anh ấy hỏi: “Em chọn bộ váy này, có đẹp không?” “Đẹp!” Hiên Viên Thần trả lời, sau đó cúi xuống nói bên tai của cô: “Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp!” Tô Thắm mím môi cười, cô ở trong gương, cao gây trắng nõn, ngũ quan tinh tế, tóc dài đến eo, uyễn chuyển như tơ lụa, cô chỉ cầm mỉm cười liền đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhân viên phục vụ đều không tới làm phiền họ, mãi đến lúc Hiên Viên Thần xuống gọi họ lên giúp Tô Thắm thay váy cưới. Thời gian lúc này mới mười một giờ, Tô Thắm gọi điện thoại về nhà thông báo sau bữa trưa sẽ về nhà một chuyến. Tô Thắm ăn cơm trưa ở toà nhà tổng thống xong liền được vệ sĩ của Hiên Viên Thần đưa về Tô gia. Sau khi đến Tô gia, Tô Thắm vào nhà, vệ sĩ cũng không dời đi, họ dừng xe ẩn nắp dưới tán cây, tỉ mỉ theo dõi động tĩnh Tô gia. Thân phận của Tô Thấm hiện nay không như người bình thường, tuyệt đối không được sơ suất. Lúc Tô Thắm về nhà, Đoạn Tử Hiên luôn đợi ở cửa liền phấn khỏi. Anh ta biết, kia là xe vệ sĩ của Hiên Viên Thần, điều này có nghĩa là Tô Thắm về nhà rồi. Nhưng anh ta cũng không bỏ qua đội xe dừng ở gần Tô gia, điều này làm anh ta không khỏi ảo não. Hiện tại Hiên Viên Thần đã bắt đầu bảo hộ Tô Thắm rồi ư? Điều này có nghĩa là Tô Thắm sắp gả cho Hiên Viên Thần rồi? Tô Thám lấy đâu ra may mắn như thế? Vậy mà cô sắp trở thành tổng thống phu nhân rồi. Nghĩ đến trước đây cô từng là người phụ nữ của anh ta, nếu không có biến cố đó, anh ta đã sớm lấy cô làm vợ. Bây giờ cứ như là đang châm biếm anh ta, Tô Thắm trở thành tổng thống phu nhân, còn anh ta trở thành một phế vật, sự chênh lệch này quả thực như mây với bùn. “Tô Thắm, em cho rằng như vậy anh sẽ không thể làm gì sao? Anh sẽ để em chủ động đi ra.” Đoạn Tử Hiên ở đây đã nghĩ nhiều chuyện đến phát điên rồi, anh ta vì muốn có được Tô Thắm đã không từ thủ đoạn nào. Tô Thắm vừa mới đến nhà, ba mẹ vẫn đang chờ. “Tiểu Thám, chuyện hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?” Lý Thiến quan tâm hỏi.