Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 960

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Một lúc sau, Lý Thiến bước vào, nhìn thấy hai cô con gái ở đó, đôi mắt bà bất giác đỏ hoe, cuối cùng hai cô con gái của bà đều đã lập gia đình rồi. Đường Tư Vũ ra ngoài trước để 3 mẹ con họ nói chuyện, cô tìm được Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn đang ngồi giữa một số thành viên nội các quan trọng, phong thái nho nhã, trong lúc nói chuyện thể hiện sự tự tin và điềm tĩnh. Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ người đàn ông của mình. Hơn 9 giờ, Đường Tư Vũ và Tô Hi đến. “Chị, chị đẹp quá.” Tô Hi khen. “Hôm em là cô dâu, em cũng đẹp nhất, cô dâu sao có thể không đẹp được chứ?” Tô Thắm cười nói. “Chị Thắm, chúc mừng chị.” Đường Tư Vũ chân thành chúc. Tô Thắm nắm tay cô: “Tư Vũ, cảm ơn em đã đến dự hôn lễ của chị.” “Chúng em rất vinh dự khi được tham dự vào hôn lễ của ngài tổng thống.” Đường Tư Vũ mím môi cười, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng. Tô Bách Ngôn và Lý Thiến cũng tiếp đón người thân và bạn bè của họ ở cửa, mời một số anh em họ của Tô Thắm vào trong, còn có cả một vài người bạn thân nhất của Tô Bách Ngôn.  Đúng lúc này, Trình Tuyết Lam gõ cửa bước vào: “Tiểu Thắm, Tiểu Thần, giờ lành sắp đến rồi, chuẩn bị đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.” “Chúng con đã sẵn sàng rồi.” Hiên Viên Thần trả lời. Hôn lễ này vẫn diễn ra theo đúng quy trình của hôn lễ bình thường, Hiên Viên Thần với tư cách là chú rễ, anh đứng trên sân khấu đợi cô dâu của mình. Dáng người đứng thẳng, đầy mong đợi nhìn về phía cuối thảm đỏ, chắp tay trước mặt, mắt nhìn về phía trước, như một chàng hoàng tử quyến rũ đang chờ đợi người công chúa mình yêu thương. Đúng mười giò, ở đầu kia thảm đỏ, tiếng diễu hành hôn lễ vang lên, Tô Thắm mặc một chiếc váy cưới màu trắng quý phái với mạng che mặt mờ ảo, thấp thoáng khuôn mặt thanh tú, cùng chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng, làm nổi bật thân hình hoàn hảo của cô. Cô nhìn về phía trước, tự tin và bình tĩnh. Sự căng thẳng trước đây của Tô Thắm bỗng chốc tan biến, trên đời này điều cô mong muốn nhất chính là được đứng bên cạnh người đàn ông đó và cùng anh đi hết cuộc đời. Ánh mắt của những người khách xung quanh đổ dồn về phía cô, những người còn nghi ngờ cô, hoặc những người không hiểu, giờ phút này, nhìn dáng vẻ cao quý của cô lại lộ ra phong thái của một “mẫu nghỉ thiên hạ”, khiến người ta không còn hoài nghỉ gì nữa. Tô Thắm khoác tay Tô Bách Ngôn cho đến khi cô bước ra sân khấu, đích thân Tô Bách Ngôn đặt tay của cô vào tay Hiên Viên Thần. Lúc này Tô Bách Ngôn xúc động đến nỗi không cần nói lời nào, Hiên Viên Thần nắm tay Tô Thắm nói với ông: “Ba, cảm ơn ba đã gả Tô Thắm cho con.” Tô Bách Ngôn gật đầu: “Đối xử tốt với con bé đấy.” “Con sẽ làm vậy.” Hiên Viên Thần hứa. Tô Thắm khóe mắt ươn ướt, mím chặt đôi môi đỏ mọng, cố kìm nước mắt vì kích động lúc này nhìn bóng dáng ba mình rời đi. Hiên Viên Thần nắm tay cô, bước đến một vị trưởng lão đức cao vọng trọng. Trưởng lão đọc lời tuyên thệ, hai tiếng “tôi đồng ý”, khiến cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm. Vòng tròn nhỏ trên ngón giữa của Tô Thắm được tháo ra, lúc này, người đàn ông đang đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, một viên kim cương trắng hình trái tim, tượng trưng cho tình yêu của anh mãi mãi dành cho cô. Dưới khán đài, Tô Hi xúc động đỏ hoe mắt, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô. Đường Tư Vũ mừng cho Tô Thắm, đồng thời cô cũng nghĩ đến hôn lễ của mình, nhớ lại cảm giác phấn khích và vui sướng lúc đó, thật may mắn biết bao khi tìm được tình yêu cả đời mình. Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vén khăn che mặt của Tô Thắm, ánh mắt sâu sắc nhìn vào đôi mắt ngắn nước, trái tim anh khẽ nghẹn lại, cô vừa mới khóc sao? y í Tô Thắm cũng cố kìm nước mắt trở lại, nhưng đôi mắt mờ sương khiến người đàn ông rất đau lòng. Anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, để thể hiện sự kết thúc của hôn lễ. Trên khán đài ai cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, đồng thời cả nước đang vô cùng náo nhiệt, hôn lễ của ngài tổng thống là chuyện vui khắp nơi ăn mừng. Trong bữa tiệc, Hiên Viên Thần và Tô Thám ngòi trên ghê chủ tọa, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy nâng ly chúc mừng, đi một lượt hai mươi bàn khách, sau khi chúc rượu tất cả khách mời, họ trở lại bàn tiệc để dùng bữa trưa. Buổi chiều, khách khứa lần lượt rời đi, chỉ còn lại người thân, bạn bè thân thiết trò chuyện, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn rời đi lúc 3 giờ chiều, trong khi Tô Hi và Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi trong phòng khách đã sắp xếp của khách sạn.

Một lúc sau, Lý Thiến bước vào, nhìn thấy hai cô con gái ở đó, đôi mắt bà bất giác đỏ hoe, cuối cùng hai cô con gái của bà đều đã lập gia đình rồi.

 

Đường Tư Vũ ra ngoài trước để 3 mẹ con họ nói chuyện, cô tìm được Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn đang ngồi giữa một số thành viên nội các quan trọng, phong thái nho nhã, trong lúc nói chuyện thể hiện sự tự tin và điềm tĩnh.

 

Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ người đàn ông của mình.

 

Hơn 9 giờ, Đường Tư Vũ và Tô Hi đến.

 

“Chị, chị đẹp quá.” Tô Hi khen.

 

“Hôm em là cô dâu, em cũng đẹp nhất, cô dâu sao có thể không đẹp được chứ?” Tô Thắm cười nói.

 

“Chị Thắm, chúc mừng chị.” Đường Tư Vũ chân thành chúc.

 

Tô Thắm nắm tay cô: “Tư Vũ, cảm ơn em đã đến dự hôn lễ của chị.”

 

“Chúng em rất vinh dự khi được tham dự vào hôn lễ của ngài tổng thống.” Đường Tư Vũ mím môi cười, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng.

 

Tô Bách Ngôn và Lý Thiến cũng tiếp đón người thân và bạn bè của họ ở cửa, mời một số anh em họ của Tô Thắm vào trong, còn có cả một vài người bạn thân nhất của Tô Bách Ngôn.

 

 

Đúng lúc này, Trình Tuyết Lam gõ cửa bước vào: “Tiểu Thắm, Tiểu Thần, giờ lành sắp đến rồi, chuẩn bị đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.”

 

“Chúng con đã sẵn sàng rồi.” Hiên Viên Thần trả lời.

 

Hôn lễ này vẫn diễn ra theo đúng quy trình của hôn lễ bình thường, Hiên Viên Thần với tư cách là chú rễ, anh đứng trên sân khấu đợi cô dâu của mình.

 

Dáng người đứng thẳng, đầy mong đợi nhìn về phía cuối thảm đỏ, chắp tay trước mặt, mắt nhìn về phía trước, như một chàng hoàng tử quyến rũ đang chờ đợi người công chúa mình yêu thương. Đúng mười giò, ở đầu kia thảm đỏ, tiếng diễu hành hôn lễ vang lên, Tô Thắm mặc một chiếc váy cưới màu trắng quý phái với mạng che mặt mờ ảo, thấp thoáng khuôn mặt thanh tú, cùng chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng, làm nổi bật thân hình hoàn hảo của cô.

 

Cô nhìn về phía trước, tự tin và bình tĩnh.

 

Sự căng thẳng trước đây của Tô Thắm bỗng chốc tan biến, trên đời này điều cô mong muốn nhất chính là được đứng bên cạnh người đàn ông đó và cùng anh đi hết cuộc đời. Ánh mắt của những người khách xung quanh đổ dồn về phía cô, những người còn nghi ngờ cô, hoặc những người không hiểu, giờ phút này, nhìn dáng vẻ cao quý của cô lại lộ ra phong thái của một “mẫu nghỉ thiên hạ”, khiến người ta không còn hoài nghỉ gì nữa.

 

Tô Thắm khoác tay Tô Bách Ngôn cho đến khi cô bước ra sân khấu, đích thân Tô Bách Ngôn đặt tay của cô vào tay Hiên Viên Thần.

 

Lúc này Tô Bách Ngôn xúc động đến nỗi không cần nói lời nào, Hiên Viên Thần nắm tay Tô Thắm nói với ông: “Ba, cảm ơn ba đã gả Tô Thắm cho con.”

 

Tô Bách Ngôn gật đầu: “Đối xử tốt với con bé đấy.”

 

“Con sẽ làm vậy.” Hiên Viên Thần hứa.

 

Tô Thắm khóe mắt ươn ướt, mím chặt đôi môi đỏ mọng, cố kìm nước mắt vì kích động lúc này nhìn bóng dáng ba mình rời đi.

 

Hiên Viên Thần nắm tay cô, bước đến một vị trưởng lão đức cao vọng trọng. Trưởng lão đọc lời tuyên thệ, hai tiếng “tôi đồng ý”, khiến cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm.

 

Vòng tròn nhỏ trên ngón giữa của Tô Thắm được tháo ra, lúc này, người đàn ông đang đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, một viên kim cương trắng hình trái tim, tượng trưng cho tình yêu của anh mãi mãi dành cho cô. Dưới khán đài, Tô Hi xúc động đỏ hoe mắt, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô.

 

Đường Tư Vũ mừng cho Tô Thắm, đồng thời cô cũng nghĩ đến hôn lễ của mình, nhớ lại cảm giác phấn khích và vui sướng lúc đó, thật may mắn biết bao khi tìm được tình yêu cả đời mình.

 

Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vén khăn che mặt của Tô Thắm, ánh mắt sâu sắc nhìn vào đôi mắt ngắn nước, trái tim anh khẽ nghẹn lại, cô vừa mới khóc sao?

 

y í Tô Thắm cũng cố kìm nước mắt trở lại, nhưng đôi mắt mờ sương khiến người đàn ông rất đau lòng.

 

Anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, để thể hiện sự kết thúc của hôn lễ.

 

Trên khán đài ai cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, đồng thời cả nước đang vô cùng náo nhiệt, hôn lễ của ngài tổng thống là chuyện vui khắp nơi ăn mừng.

 

Trong bữa tiệc, Hiên Viên Thần và Tô Thám ngòi trên ghê chủ tọa, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy nâng ly chúc mừng, đi một lượt hai mươi bàn khách, sau khi chúc rượu tất cả khách mời, họ trở lại bàn tiệc để dùng bữa trưa.

 

Buổi chiều, khách khứa lần lượt rời đi, chỉ còn lại người thân, bạn bè thân thiết trò chuyện, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn rời đi lúc 3 giờ chiều, trong khi Tô Hi và Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi trong phòng khách đã sắp xếp của khách sạn.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Một lúc sau, Lý Thiến bước vào, nhìn thấy hai cô con gái ở đó, đôi mắt bà bất giác đỏ hoe, cuối cùng hai cô con gái của bà đều đã lập gia đình rồi. Đường Tư Vũ ra ngoài trước để 3 mẹ con họ nói chuyện, cô tìm được Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn đang ngồi giữa một số thành viên nội các quan trọng, phong thái nho nhã, trong lúc nói chuyện thể hiện sự tự tin và điềm tĩnh. Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ người đàn ông của mình. Hơn 9 giờ, Đường Tư Vũ và Tô Hi đến. “Chị, chị đẹp quá.” Tô Hi khen. “Hôm em là cô dâu, em cũng đẹp nhất, cô dâu sao có thể không đẹp được chứ?” Tô Thắm cười nói. “Chị Thắm, chúc mừng chị.” Đường Tư Vũ chân thành chúc. Tô Thắm nắm tay cô: “Tư Vũ, cảm ơn em đã đến dự hôn lễ của chị.” “Chúng em rất vinh dự khi được tham dự vào hôn lễ của ngài tổng thống.” Đường Tư Vũ mím môi cười, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng. Tô Bách Ngôn và Lý Thiến cũng tiếp đón người thân và bạn bè của họ ở cửa, mời một số anh em họ của Tô Thắm vào trong, còn có cả một vài người bạn thân nhất của Tô Bách Ngôn.  Đúng lúc này, Trình Tuyết Lam gõ cửa bước vào: “Tiểu Thắm, Tiểu Thần, giờ lành sắp đến rồi, chuẩn bị đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.” “Chúng con đã sẵn sàng rồi.” Hiên Viên Thần trả lời. Hôn lễ này vẫn diễn ra theo đúng quy trình của hôn lễ bình thường, Hiên Viên Thần với tư cách là chú rễ, anh đứng trên sân khấu đợi cô dâu của mình. Dáng người đứng thẳng, đầy mong đợi nhìn về phía cuối thảm đỏ, chắp tay trước mặt, mắt nhìn về phía trước, như một chàng hoàng tử quyến rũ đang chờ đợi người công chúa mình yêu thương. Đúng mười giò, ở đầu kia thảm đỏ, tiếng diễu hành hôn lễ vang lên, Tô Thắm mặc một chiếc váy cưới màu trắng quý phái với mạng che mặt mờ ảo, thấp thoáng khuôn mặt thanh tú, cùng chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng, làm nổi bật thân hình hoàn hảo của cô. Cô nhìn về phía trước, tự tin và bình tĩnh. Sự căng thẳng trước đây của Tô Thắm bỗng chốc tan biến, trên đời này điều cô mong muốn nhất chính là được đứng bên cạnh người đàn ông đó và cùng anh đi hết cuộc đời. Ánh mắt của những người khách xung quanh đổ dồn về phía cô, những người còn nghi ngờ cô, hoặc những người không hiểu, giờ phút này, nhìn dáng vẻ cao quý của cô lại lộ ra phong thái của một “mẫu nghỉ thiên hạ”, khiến người ta không còn hoài nghỉ gì nữa. Tô Thắm khoác tay Tô Bách Ngôn cho đến khi cô bước ra sân khấu, đích thân Tô Bách Ngôn đặt tay của cô vào tay Hiên Viên Thần. Lúc này Tô Bách Ngôn xúc động đến nỗi không cần nói lời nào, Hiên Viên Thần nắm tay Tô Thắm nói với ông: “Ba, cảm ơn ba đã gả Tô Thắm cho con.” Tô Bách Ngôn gật đầu: “Đối xử tốt với con bé đấy.” “Con sẽ làm vậy.” Hiên Viên Thần hứa. Tô Thắm khóe mắt ươn ướt, mím chặt đôi môi đỏ mọng, cố kìm nước mắt vì kích động lúc này nhìn bóng dáng ba mình rời đi. Hiên Viên Thần nắm tay cô, bước đến một vị trưởng lão đức cao vọng trọng. Trưởng lão đọc lời tuyên thệ, hai tiếng “tôi đồng ý”, khiến cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm. Vòng tròn nhỏ trên ngón giữa của Tô Thắm được tháo ra, lúc này, người đàn ông đang đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, một viên kim cương trắng hình trái tim, tượng trưng cho tình yêu của anh mãi mãi dành cho cô. Dưới khán đài, Tô Hi xúc động đỏ hoe mắt, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô. Đường Tư Vũ mừng cho Tô Thắm, đồng thời cô cũng nghĩ đến hôn lễ của mình, nhớ lại cảm giác phấn khích và vui sướng lúc đó, thật may mắn biết bao khi tìm được tình yêu cả đời mình. Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vén khăn che mặt của Tô Thắm, ánh mắt sâu sắc nhìn vào đôi mắt ngắn nước, trái tim anh khẽ nghẹn lại, cô vừa mới khóc sao? y í Tô Thắm cũng cố kìm nước mắt trở lại, nhưng đôi mắt mờ sương khiến người đàn ông rất đau lòng. Anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, để thể hiện sự kết thúc của hôn lễ. Trên khán đài ai cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, đồng thời cả nước đang vô cùng náo nhiệt, hôn lễ của ngài tổng thống là chuyện vui khắp nơi ăn mừng. Trong bữa tiệc, Hiên Viên Thần và Tô Thám ngòi trên ghê chủ tọa, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy nâng ly chúc mừng, đi một lượt hai mươi bàn khách, sau khi chúc rượu tất cả khách mời, họ trở lại bàn tiệc để dùng bữa trưa. Buổi chiều, khách khứa lần lượt rời đi, chỉ còn lại người thân, bạn bè thân thiết trò chuyện, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn rời đi lúc 3 giờ chiều, trong khi Tô Hi và Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi trong phòng khách đã sắp xếp của khách sạn.

Chương 960