Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 979
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Sẽ không phải là một lần liền trúng thưởng luôn đó chứ? Tô Thắm có một sự kích động không nói nên lời, vui mừng, bất lực, cô vừa mới kết hôn thôi mà! Cô thực sự vẫn chưa sẵn sàng để có em bé! Nhưng nếu thực sự có thai, cô cũng sẽ vui vẻ mong chờ. Trong toà nhà tổng thống, với tư cách là phu nhân của tổng thống, Tô Thắm nhận ra một điều. Trước đây, cô muốn dạo phó, lái ô tô đi chơi, đi mua sắm ở đâu tùy thích. Nhưng bây giờ, nhất cử nhất động của cô cả nước đều nhìn thấy. Hơn nữa chuyện cô xuất hiện ở bữa tiệc tối kia đã được chụp cận cảnh. Dung nhanh của tổng thống phu nhân sợ sớm đã ấn tượng với mọi người rồi. Tô Thắm rất nóng lòng muốn xác định vấn đề kia, nên cô chỉ có thể thương lượng với Hiên Viên Thần. Tô Thắm đi về phía phòng làm việc của anh, Lý Sâm đến báo cáo công việc, Lý Sâm rời đi không lâu sau đó, trong phòng bây giờ chỉ có mình Hiên Viên Thần. Tô Thắm đi tới trước cửa gõ cửa. *Mời vào.” Giọng Hiên Viên Thần trầm thấp vang lên. Tô Thắm đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Thần lập tức ngừng làm việc, dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy em?” “Em có chuyện muốn nói với anh.” Tô Thắm khó nén được sự kích động, đi đến chỗ anh. Hiên Viên Thần hơi ngắng đầu lên, khi cô đến gần, anh đưa tay nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi vào lòng mình. “Chuyện gì?” Hiên Viên Thần tò mò hỏi. “Em phát hiện kinh nguyệt của mình đã bị chậm một tuần.” Tô Thắm nhìn vào mắt anh nói. Sắc mặt Hiên Viên Thần lập tức lộ ra vẻ lo lắng: “Trong người em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Tô Thắm mím môi cười, cô cũng không trông đợi gì vào một người đàn ông sẽ hiểu biết về chuyện mang thai. “Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện đó đã hai mươi ngày rồi. Em nghĩ, có khả năng mình mang thai.” Tô Thắm nói cho anh nghe suy nghĩ của cô. Trong đôi mắt sâu thằm của Hiên Viên Thần, một vòng tròn kích động, hưng phấn cùng nhau xuất hiện. “Em nói cái gì? Em có khả năng đã mang thai? Thật hả?” Hiên Viên Thần kinh hỉ là thật, còn phảng phất cảm giác tự hào đâu đó: “Chúng ta sắp có em bé?” “Em chỉ nói là có khả năng thôi. Bây giờ em cần que thử thai. Anh có thể gọi người mang cho em một cái được không?” Tô Thắm cười với anh. “Anh lập tức bảo Vương Cạnh mang tới.” Hiên Viên Thần nghĩ đến vị bác sĩ riêng của mình, anh đưa tay nhắc điện thoại, vui mừng bắm số của Vương Cạnh. Điện thoại được kết nối, anh liền nghiêm túc lên tiếng: “Mang que thử thai đến toà nhà tổng thống cho tôi. Bây giờ, ngay bây giờ. Vương Cạnh kinh ngạc mắt máy giây, sau khi hiểu rõ vấn đề thì lập tức đến. Sau khi cúp điện thoại, Hiên Viên Thần nuốt một ngụm nước bọt, niềm vui được làm ba bao trùm trên khuôn mặt anh, anh đưa tay ra nhẹ nhàng kiên định ôm Tô Thấm vào lòng, đột nhiên mọi thứ trở nên thận trọng từng li từng tí. “Nếu là thật, thì đứa nhỏ này cũng đến quá sớm nhỉ?” Hiên Viên Thần cũng cảm thán một tiếng. “Vậy anh không muốn sao?” Tô Thắm cười hỏi anh.
Sẽ không phải là một lần liền trúng thưởng luôn đó chứ?
Tô Thắm có một sự kích động không nói nên lời, vui mừng, bất lực, cô vừa mới kết hôn thôi mà! Cô thực sự vẫn chưa sẵn sàng để có em bé! Nhưng nếu thực sự có thai, cô cũng sẽ vui vẻ mong chờ.
Trong toà nhà tổng thống, với tư cách là phu nhân của tổng thống, Tô Thắm nhận ra một điều. Trước đây, cô muốn dạo phó, lái ô tô đi chơi, đi mua sắm ở đâu tùy thích.
Nhưng bây giờ, nhất cử nhất động của cô cả nước đều nhìn thấy.
Hơn nữa chuyện cô xuất hiện ở bữa tiệc tối kia đã được chụp cận cảnh. Dung nhanh của tổng thống phu nhân sợ sớm đã ấn tượng với mọi người rồi.
Tô Thắm rất nóng lòng muốn xác định vấn đề kia, nên cô chỉ có thể thương lượng với Hiên Viên Thần. Tô Thắm đi về phía phòng làm việc của anh, Lý Sâm đến báo cáo công việc, Lý Sâm rời đi không lâu sau đó, trong phòng bây giờ chỉ có mình Hiên Viên Thần.
Tô Thắm đi tới trước cửa gõ cửa.
*Mời vào.”
Giọng Hiên Viên Thần trầm thấp vang lên.
Tô Thắm đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Thần lập tức ngừng làm việc, dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy em?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Thắm khó nén được sự kích động, đi đến chỗ anh.
Hiên Viên Thần hơi ngắng đầu lên, khi cô đến gần, anh đưa tay nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi vào lòng mình.
“Chuyện gì?”
Hiên Viên Thần tò mò hỏi.
“Em phát hiện kinh nguyệt của mình đã bị chậm một tuần.”
Tô Thắm nhìn vào mắt anh nói.
Sắc mặt Hiên Viên Thần lập tức lộ ra vẻ lo lắng: “Trong người em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”
Tô Thắm mím môi cười, cô cũng không trông đợi gì vào một người đàn ông sẽ hiểu biết về chuyện mang thai.
“Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện đó đã hai mươi ngày rồi. Em nghĩ, có khả năng mình mang thai.”
Tô Thắm nói cho anh nghe suy nghĩ của cô.
Trong đôi mắt sâu thằm của Hiên Viên Thần, một vòng tròn kích động, hưng phấn cùng nhau xuất hiện.
“Em nói cái gì? Em có khả năng đã mang thai? Thật hả?”
Hiên Viên Thần kinh hỉ là thật, còn phảng phất cảm giác tự hào đâu đó: “Chúng ta sắp có em bé?”
“Em chỉ nói là có khả năng thôi. Bây giờ em cần que thử thai.
Anh có thể gọi người mang cho em một cái được không?”
Tô Thắm cười với anh.
“Anh lập tức bảo Vương Cạnh mang tới.”
Hiên Viên Thần nghĩ đến vị bác sĩ riêng của mình, anh đưa tay nhắc điện thoại, vui mừng bắm số của Vương Cạnh.
Điện thoại được kết nối, anh liền nghiêm túc lên tiếng: “Mang que thử thai đến toà nhà tổng thống cho tôi. Bây giờ, ngay bây giờ.
Vương Cạnh kinh ngạc mắt máy giây, sau khi hiểu rõ vấn đề thì lập tức đến.
Sau khi cúp điện thoại, Hiên Viên Thần nuốt một ngụm nước bọt, niềm vui được làm ba bao trùm trên khuôn mặt anh, anh đưa tay ra nhẹ nhàng kiên định ôm Tô Thấm vào lòng, đột nhiên mọi thứ trở nên thận trọng từng li từng tí.
“Nếu là thật, thì đứa nhỏ này cũng đến quá sớm nhỉ?”
Hiên Viên Thần cũng cảm thán một tiếng.
“Vậy anh không muốn sao?”
Tô Thắm cười hỏi anh.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Sẽ không phải là một lần liền trúng thưởng luôn đó chứ? Tô Thắm có một sự kích động không nói nên lời, vui mừng, bất lực, cô vừa mới kết hôn thôi mà! Cô thực sự vẫn chưa sẵn sàng để có em bé! Nhưng nếu thực sự có thai, cô cũng sẽ vui vẻ mong chờ. Trong toà nhà tổng thống, với tư cách là phu nhân của tổng thống, Tô Thắm nhận ra một điều. Trước đây, cô muốn dạo phó, lái ô tô đi chơi, đi mua sắm ở đâu tùy thích. Nhưng bây giờ, nhất cử nhất động của cô cả nước đều nhìn thấy. Hơn nữa chuyện cô xuất hiện ở bữa tiệc tối kia đã được chụp cận cảnh. Dung nhanh của tổng thống phu nhân sợ sớm đã ấn tượng với mọi người rồi. Tô Thắm rất nóng lòng muốn xác định vấn đề kia, nên cô chỉ có thể thương lượng với Hiên Viên Thần. Tô Thắm đi về phía phòng làm việc của anh, Lý Sâm đến báo cáo công việc, Lý Sâm rời đi không lâu sau đó, trong phòng bây giờ chỉ có mình Hiên Viên Thần. Tô Thắm đi tới trước cửa gõ cửa. *Mời vào.” Giọng Hiên Viên Thần trầm thấp vang lên. Tô Thắm đẩy cửa đi vào, Hiên Viên Thần lập tức ngừng làm việc, dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy em?” “Em có chuyện muốn nói với anh.” Tô Thắm khó nén được sự kích động, đi đến chỗ anh. Hiên Viên Thần hơi ngắng đầu lên, khi cô đến gần, anh đưa tay nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi vào lòng mình. “Chuyện gì?” Hiên Viên Thần tò mò hỏi. “Em phát hiện kinh nguyệt của mình đã bị chậm một tuần.” Tô Thắm nhìn vào mắt anh nói. Sắc mặt Hiên Viên Thần lập tức lộ ra vẻ lo lắng: “Trong người em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Tô Thắm mím môi cười, cô cũng không trông đợi gì vào một người đàn ông sẽ hiểu biết về chuyện mang thai. “Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện đó đã hai mươi ngày rồi. Em nghĩ, có khả năng mình mang thai.” Tô Thắm nói cho anh nghe suy nghĩ của cô. Trong đôi mắt sâu thằm của Hiên Viên Thần, một vòng tròn kích động, hưng phấn cùng nhau xuất hiện. “Em nói cái gì? Em có khả năng đã mang thai? Thật hả?” Hiên Viên Thần kinh hỉ là thật, còn phảng phất cảm giác tự hào đâu đó: “Chúng ta sắp có em bé?” “Em chỉ nói là có khả năng thôi. Bây giờ em cần que thử thai. Anh có thể gọi người mang cho em một cái được không?” Tô Thắm cười với anh. “Anh lập tức bảo Vương Cạnh mang tới.” Hiên Viên Thần nghĩ đến vị bác sĩ riêng của mình, anh đưa tay nhắc điện thoại, vui mừng bắm số của Vương Cạnh. Điện thoại được kết nối, anh liền nghiêm túc lên tiếng: “Mang que thử thai đến toà nhà tổng thống cho tôi. Bây giờ, ngay bây giờ. Vương Cạnh kinh ngạc mắt máy giây, sau khi hiểu rõ vấn đề thì lập tức đến. Sau khi cúp điện thoại, Hiên Viên Thần nuốt một ngụm nước bọt, niềm vui được làm ba bao trùm trên khuôn mặt anh, anh đưa tay ra nhẹ nhàng kiên định ôm Tô Thấm vào lòng, đột nhiên mọi thứ trở nên thận trọng từng li từng tí. “Nếu là thật, thì đứa nhỏ này cũng đến quá sớm nhỉ?” Hiên Viên Thần cũng cảm thán một tiếng. “Vậy anh không muốn sao?” Tô Thắm cười hỏi anh.