Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 985

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Những đồ vật quan trọng của cô đều ở trong balo, bên trong hành lý chỉ có quần áo. Thư Thuần hắt hơi một cái, cô cảm thấy cơ thể lạnh dần, cô nắm chặt áo khoác trên người, cảm giác cả người dường như đều không tỉnh táo. Cô vươn tay sờ trán mình, phát sốt rồi. Tối hôm qua Thư Thuần dính mưa, lại ở trong gió đông lạnh một đêm, không bị cảm mới là lạ. Thư Thuần lấy ra địa chỉ công ty của Mộ Phi mà cô đã viết sẵn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô từng nghĩ đến đi tìm anh là một chuyện rất khó khăn, nhưng cô vẫn đến đây. Cô khẩn cầu ông trời, hãy để cô gặp anh một lần! Bởi vì nữa năm này, cô thật sự mỗi ngày đều nhớ anh. Cô không dám vọng tưởng có thể cùng anh ở bên nhau, cô chỉ muốn biết anh có ỗn không. Thư Thuần cắn môi, quần áo trên người cô ướt, hơn nữa cô lại đang phát sốt, lúc này cô nên thay quần áo hoặc là đi đến bệnh viện. Đúng lúc đó, cô thấy một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, mà người lái taxi lại là một vị nữ tài xé. Cô lập tức vui mừng trong lòng, vị nữ tài xế này làm cô thấy an toàn hơn một chút. Sau khi vị khách kia xuống xe, cô lập tức tới gần cùng vị tài xế nữ này trao đổi một chút. Nữ tài xế thấy bộ dạng chất vật của cô, vô cùng sẵn lòng giúp đỡ. Thư Thuần đưa địa chỉ cho cô ấy, nữ tài xế liếc nhìn một cái lập tức gật đầu: “Tôi biết chỗ này, lên xe đi! Có thể phải mắt một giờ lái xe.” Thư Thuần thấy cô ấy biết địa chỉ này, lập tức vui mừng vạn phần. Cô nói vài tiếng cảm ơn rồi mở cửa ngồi vào trong xe. Chi nhánh công ty của Mộ Phi nằm ở trung tầng của một tòa nhà trong trung tâm thành phố. Năm tầng tiếp theo là nơi anh làm việc và nghỉ ngơi. Tầng 42. Sáng sớm, Mộ Phi liền đến công ty, bởi vì anh tin rằng Thư Thuần nhất định sẽ không ngốc đến mức không có bát cứ tin tức gì về anh liền chạy đến đất nước này tìm người. Rất nhiều thủ hạ ở trong nước của anh đều biết địa chỉ công ty ở nơi này. Cho nên, Thư Thuần nhất định đã hỏi qua địa chỉ công ty, mới có thể đến nơi này! Mộ Phi tin rằng cô nhất định sẽ tìm thấy công ty của anh. Người anh phái đi đêm qua đều báo lại là không có tin tức của Thư Thuần. Mộ Phi còn phái người đến đồn cảnh sát ở nơi này tìm hỏi tin tức có cô gái phương Đông nào báo nguy không. Nhưng mà, thủ hạ dò hỏi đều không có tin tức gì. Mộ Phi lúc này vẫn như cũ ngồi trên xe lăn. Tối qua, anh dựa vào ý chí từ xe lăn đứng lên, đi được gần 5 mét, đây là điều mà từ khi anh bị liệt đến nay chưa từng trải qua. Anh không có thời gian để vui vì điều này, anh chỉ muốn nhanh chóng có được chút tin tức của Thư Thuần. Thư Thuần ngồi trên taxi đi đến công ty của Mộ Phi. Đầu cô càng lúc càng choáng, cô vươn tay sờ trán, quả nhiên đã nóng phỏng tay. Cô đưa tay ôm ngực, lúc thì cảm thấy lạnh, lúc lại thấy nóng, sắc mặt cô tái nhọt. “Cô gái, cô không sao chứ? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?” “Không cần đâu, tôi không sao. Phiền cô nhanh chóng đưa tôi đến địa chỉ này!” Thư Thuần khẩn cầu nói. Nữ tài xế lập tức tăng tốc, nhưng Thư Thuần xem ra đã vô cùng không ổn. Mộ Phi ngồi trong văn phòng, anh đã báo với lễ tân, cũng phái người ra trước cổng, chỉ cần nhìn thấy Thư Thuần lập tức sẽ mang cô vào công ty. Mộ Phi đang đợi điện thoại, lúc này điện thoại quả thật vang lên, anh vươn tay nghe máy: “Tìm được người rồi sao?” “Mộ tổng, tôi chỉ muốn hỏi thăm là tài liệu ngày hôm qua ngài đã ký xong chưa?” Sắc mặt Mộ Phi trầm xuống: “Không phải tôi đã nói qua rồi sao? Hôm nay bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc đều không được quấy rày tôi.” “Vâng… Tôi biết rồi.” Ngắt điện thoại, sắc mặt Mộ Phi u ám, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã rất rối loạn. Thư Thuần ngồi trong taxi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, phát sốt khiến cô càng lúc càng choáng váng, cô thậm chí còn có chút muốn ngắt xỉu. Thể xác và tinh thần của cô đều mệt, hơn nữa tối qua còn bị dọa sợ, cô thật sự sắp gục ngã rồi. “Mộ Phi… Mộ Phi…”

Những đồ vật quan trọng của cô đều ở trong balo, bên trong hành lý chỉ có quần áo.

 

Thư Thuần hắt hơi một cái, cô cảm thấy cơ thể lạnh dần, cô nắm chặt áo khoác trên người, cảm giác cả người dường như đều không tỉnh táo.

 

Cô vươn tay sờ trán mình, phát sốt rồi. Tối hôm qua Thư Thuần dính mưa, lại ở trong gió đông lạnh một đêm, không bị cảm mới là lạ.

 

Thư Thuần lấy ra địa chỉ công ty của Mộ Phi mà cô đã viết sẵn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô từng nghĩ đến đi tìm anh là một chuyện rất khó khăn, nhưng cô vẫn đến đây.

 

Cô khẩn cầu ông trời, hãy để cô gặp anh một lần! Bởi vì nữa năm này, cô thật sự mỗi ngày đều nhớ anh.

 

Cô không dám vọng tưởng có thể cùng anh ở bên nhau, cô chỉ muốn biết anh có ỗn không.

 

Thư Thuần cắn môi, quần áo trên người cô ướt, hơn nữa cô lại đang phát sốt, lúc này cô nên thay quần áo hoặc là đi đến bệnh viện.

 

Đúng lúc đó, cô thấy một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, mà người lái taxi lại là một vị nữ tài xé.

 

Cô lập tức vui mừng trong lòng, vị nữ tài xế này làm cô thấy an toàn hơn một chút.

 

Sau khi vị khách kia xuống xe, cô lập tức tới gần cùng vị tài xế nữ này trao đổi một chút.

 

Nữ tài xế thấy bộ dạng chất vật của cô, vô cùng sẵn lòng giúp đỡ. Thư Thuần đưa địa chỉ cho cô ấy, nữ tài xế liếc nhìn một cái lập tức gật đầu: “Tôi biết chỗ này, lên xe đi! Có thể phải mắt một giờ lái xe.”

 

Thư Thuần thấy cô ấy biết địa chỉ này, lập tức vui mừng vạn phần. Cô nói vài tiếng cảm ơn rồi mở cửa ngồi vào trong xe.

 

Chi nhánh công ty của Mộ Phi nằm ở trung tầng của một tòa nhà trong trung tâm thành phố. Năm tầng tiếp theo là nơi anh làm việc và nghỉ ngơi.

 

Tầng 42.

 

Sáng sớm, Mộ Phi liền đến công ty, bởi vì anh tin rằng Thư Thuần nhất định sẽ không ngốc đến mức không có bát cứ tin tức gì về anh liền chạy đến đất nước này tìm người. Rất nhiều thủ hạ ở trong nước của anh đều biết địa chỉ công ty ở nơi này.

 

Cho nên, Thư Thuần nhất định đã hỏi qua địa chỉ công ty, mới có thể đến nơi này! Mộ Phi tin rằng cô nhất định sẽ tìm thấy công ty của anh.

 

Người anh phái đi đêm qua đều báo lại là không có tin tức của Thư Thuần. Mộ Phi còn phái người đến đồn cảnh sát ở nơi này tìm hỏi tin tức có cô gái phương Đông nào báo nguy không.

 

Nhưng mà, thủ hạ dò hỏi đều không có tin tức gì.

 

Mộ Phi lúc này vẫn như cũ ngồi trên xe lăn. Tối qua, anh dựa vào ý chí từ xe lăn đứng lên, đi được gần 5 mét, đây là điều mà từ khi anh bị liệt đến nay chưa từng trải qua.

 

Anh không có thời gian để vui vì điều này, anh chỉ muốn nhanh chóng có được chút tin tức của Thư Thuần.

 

Thư Thuần ngồi trên taxi đi đến công ty của Mộ Phi. Đầu cô càng lúc càng choáng, cô vươn tay sờ trán, quả nhiên đã nóng phỏng tay.

 

Cô đưa tay ôm ngực, lúc thì cảm thấy lạnh, lúc lại thấy nóng, sắc mặt cô tái nhọt.

 

“Cô gái, cô không sao chứ? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?”

 

“Không cần đâu, tôi không sao. Phiền cô nhanh chóng đưa tôi đến địa chỉ này!”

 

Thư Thuần khẩn cầu nói.

 

Nữ tài xế lập tức tăng tốc, nhưng Thư Thuần xem ra đã vô cùng không ổn.

 

Mộ Phi ngồi trong văn phòng, anh đã báo với lễ tân, cũng phái người ra trước cổng, chỉ cần nhìn thấy Thư Thuần lập tức sẽ mang cô vào công ty.

 

Mộ Phi đang đợi điện thoại, lúc này điện thoại quả thật vang lên, anh vươn tay nghe máy: “Tìm được người rồi sao?”

 

“Mộ tổng, tôi chỉ muốn hỏi thăm là tài liệu ngày hôm qua ngài đã ký xong chưa?”

 

Sắc mặt Mộ Phi trầm xuống: “Không phải tôi đã nói qua rồi sao? Hôm nay bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc đều không được quấy rày tôi.”

 

“Vâng… Tôi biết rồi.”

 

Ngắt điện thoại, sắc mặt Mộ Phi u ám, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã rất rối loạn.

 

Thư Thuần ngồi trong taxi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, phát sốt khiến cô càng lúc càng choáng váng, cô thậm chí còn có chút muốn ngắt xỉu.

 

Thể xác và tinh thần của cô đều mệt, hơn nữa tối qua còn bị dọa sợ, cô thật sự sắp gục ngã rồi. “Mộ Phi… Mộ Phi…”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Những đồ vật quan trọng của cô đều ở trong balo, bên trong hành lý chỉ có quần áo. Thư Thuần hắt hơi một cái, cô cảm thấy cơ thể lạnh dần, cô nắm chặt áo khoác trên người, cảm giác cả người dường như đều không tỉnh táo. Cô vươn tay sờ trán mình, phát sốt rồi. Tối hôm qua Thư Thuần dính mưa, lại ở trong gió đông lạnh một đêm, không bị cảm mới là lạ. Thư Thuần lấy ra địa chỉ công ty của Mộ Phi mà cô đã viết sẵn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô từng nghĩ đến đi tìm anh là một chuyện rất khó khăn, nhưng cô vẫn đến đây. Cô khẩn cầu ông trời, hãy để cô gặp anh một lần! Bởi vì nữa năm này, cô thật sự mỗi ngày đều nhớ anh. Cô không dám vọng tưởng có thể cùng anh ở bên nhau, cô chỉ muốn biết anh có ỗn không. Thư Thuần cắn môi, quần áo trên người cô ướt, hơn nữa cô lại đang phát sốt, lúc này cô nên thay quần áo hoặc là đi đến bệnh viện. Đúng lúc đó, cô thấy một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, mà người lái taxi lại là một vị nữ tài xé. Cô lập tức vui mừng trong lòng, vị nữ tài xế này làm cô thấy an toàn hơn một chút. Sau khi vị khách kia xuống xe, cô lập tức tới gần cùng vị tài xế nữ này trao đổi một chút. Nữ tài xế thấy bộ dạng chất vật của cô, vô cùng sẵn lòng giúp đỡ. Thư Thuần đưa địa chỉ cho cô ấy, nữ tài xế liếc nhìn một cái lập tức gật đầu: “Tôi biết chỗ này, lên xe đi! Có thể phải mắt một giờ lái xe.” Thư Thuần thấy cô ấy biết địa chỉ này, lập tức vui mừng vạn phần. Cô nói vài tiếng cảm ơn rồi mở cửa ngồi vào trong xe. Chi nhánh công ty của Mộ Phi nằm ở trung tầng của một tòa nhà trong trung tâm thành phố. Năm tầng tiếp theo là nơi anh làm việc và nghỉ ngơi. Tầng 42. Sáng sớm, Mộ Phi liền đến công ty, bởi vì anh tin rằng Thư Thuần nhất định sẽ không ngốc đến mức không có bát cứ tin tức gì về anh liền chạy đến đất nước này tìm người. Rất nhiều thủ hạ ở trong nước của anh đều biết địa chỉ công ty ở nơi này. Cho nên, Thư Thuần nhất định đã hỏi qua địa chỉ công ty, mới có thể đến nơi này! Mộ Phi tin rằng cô nhất định sẽ tìm thấy công ty của anh. Người anh phái đi đêm qua đều báo lại là không có tin tức của Thư Thuần. Mộ Phi còn phái người đến đồn cảnh sát ở nơi này tìm hỏi tin tức có cô gái phương Đông nào báo nguy không. Nhưng mà, thủ hạ dò hỏi đều không có tin tức gì. Mộ Phi lúc này vẫn như cũ ngồi trên xe lăn. Tối qua, anh dựa vào ý chí từ xe lăn đứng lên, đi được gần 5 mét, đây là điều mà từ khi anh bị liệt đến nay chưa từng trải qua. Anh không có thời gian để vui vì điều này, anh chỉ muốn nhanh chóng có được chút tin tức của Thư Thuần. Thư Thuần ngồi trên taxi đi đến công ty của Mộ Phi. Đầu cô càng lúc càng choáng, cô vươn tay sờ trán, quả nhiên đã nóng phỏng tay. Cô đưa tay ôm ngực, lúc thì cảm thấy lạnh, lúc lại thấy nóng, sắc mặt cô tái nhọt. “Cô gái, cô không sao chứ? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?” “Không cần đâu, tôi không sao. Phiền cô nhanh chóng đưa tôi đến địa chỉ này!” Thư Thuần khẩn cầu nói. Nữ tài xế lập tức tăng tốc, nhưng Thư Thuần xem ra đã vô cùng không ổn. Mộ Phi ngồi trong văn phòng, anh đã báo với lễ tân, cũng phái người ra trước cổng, chỉ cần nhìn thấy Thư Thuần lập tức sẽ mang cô vào công ty. Mộ Phi đang đợi điện thoại, lúc này điện thoại quả thật vang lên, anh vươn tay nghe máy: “Tìm được người rồi sao?” “Mộ tổng, tôi chỉ muốn hỏi thăm là tài liệu ngày hôm qua ngài đã ký xong chưa?” Sắc mặt Mộ Phi trầm xuống: “Không phải tôi đã nói qua rồi sao? Hôm nay bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc đều không được quấy rày tôi.” “Vâng… Tôi biết rồi.” Ngắt điện thoại, sắc mặt Mộ Phi u ám, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã rất rối loạn. Thư Thuần ngồi trong taxi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, phát sốt khiến cô càng lúc càng choáng váng, cô thậm chí còn có chút muốn ngắt xỉu. Thể xác và tinh thần của cô đều mệt, hơn nữa tối qua còn bị dọa sợ, cô thật sự sắp gục ngã rồi. “Mộ Phi… Mộ Phi…”

Chương 985