Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 993

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thắm không tranh nổi với anh, đành cắn cắn môi, lúc anh đút đến, thì tiếp tục uống vào, một lúc sau, bát canh đã thấy đáy. Gánh nặng trong lòng Hiên Viên Thần như được trút xuống, cuối cũng khiến cho cô ăn được chút gì đó, uống canh xong, Hiên Viên Thần lại lấy cái thìa nhỏ, xúc cho cô một miếng bánh ga tô. Tô Thắm lại ngoan ngoãn ăn vào miếng, lúc cô không muốn ăn, Hiên Viên Thần cũng không ép. “Có thấy buồn chán không? Buổi chiều anh đưa em đến quảng trường gần đây giải sầu một chút.” Hiên Viên Thần hỏi cô. “Cũng được.” Tô Thắm là một người bình tĩnh, cô không thể vì mang thai mà khiến mình trở nên nóng nảy được. Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Anh thật hy vọng con có thể nhanh chóng ra đời một chút.” “Không được nha! Em cảm thấy thời gian mang thai cũng rất thần kỳ, cứ từng chút từng chút một cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, em hy vọng không bỏ qua bắt cứ thứ gì trong quá trình mang thai.” Hiên Viên Thần cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: “Anh chỉ đau lòng cho em.” Tô Thắm nép trong lồng ngực của anh: “Không sao, em rất hạnh phúc.” Bất trị bất giác, một năm đã qua, người Hình gia cũng đã về nước, ba đứa nhỏ Hình gia đều đang đi học, kỳ nghỉ kết thúc, cũng nên trở về tiếp tục đi học rồi. Đường Tư Vũ chào tạm biệt Tô Hi, năm sau hai người cũng có cơ hội gặp mặt rất nhiều, bây giờ lần chia tay này, đợi lần về nước tiếp theo, có lẽ đến khi uống rượu mừng Tô Thắm sinh con. Tô Thám mang thai cũng đã sáu tháng rồi, nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người như thé. Trên máy bay, Hình Nhất Nặc chống cằm, nhìn mây trắng ngoài cửa số, một bàn tay khác nhẹ vân vê chiếc dây chuyền đeo ở cổ, dây chuyền dính với da thịt cô có chút lạnh. Trước mặt cô đặt một quyển sách khảo sát tình hình ở Bắc Cực, Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi một lần nữa, cô bắt đầu xem tắt cả các sách lên qua đến anh. Mỗi lần xem, trong lòng của cô có chút thắt chặt, chỗ kia thực sự quá nguy hiểm, lúc nào cũng phải dựa theo khí tượng thiên nhiên. Tưởng Lam ôm Hình Dĩ Hi ngủ, thỉnh thoảng nhìn con gái một chút, cô rõ ràng trong lòng bây giờ đang nghĩ đến ai. “Mẹ, đem Tiểu Hi cho con đi!” Đường Tư Vũ dịu dàng lên tiếng. Tưởng Lam nhẹ nhàng đưa đứa bé cho cô, đứa bé ngủ say khuôn mặt còn nóng hừng hực, còn toát ra chút mồ hôi, Hình Liệt Hàn đưa tay vuốt vuốt cái trán của đứa bé, đứa bé ngủ rất say. Máy bay ổn định lao vút trên tầng mây, người một nhà đều đang nghỉ ngơi. Trong nước. Một lễ trao giải lớn sắp diễn ra, đêm nay, thành phố văn nghệ thịnh điển này sẽ quy tụ rất nhiều ngôi sao lớn. Lúc này là xế chiều, Tô Hi đang nghỉ ngơi trong biệt thự của Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi, ba người giúp việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô. Tô Hi nhận được điện thoại của người đại diện Annie, nói lần trao giải này, hỏi cô có thể xuất hiện hay không, dù sao phim mới của cô cũng được đề cử, cô cũng được đề cử giải diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng này rất có thể sẽ rơi vào trên người cô. Tô Hi nghĩ đến cảnh náo loạn ở hiện trường trao giải, nhưng mà ở đây khẳng định là có không ít tiết mục nhảy múa ca hát, bây giờ cô thật sự chịu không được cảnh như thế. *Em không đi, em bây giờ, chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Tô Hi trả lời. Annie không biết tình huống bây giờ của cô, chị ấy hiếu kỳ nói: “Ôn tổng chắc chắn sẽ đi thôi!” “Anh ấy được mời làm khách quay trao giải, anh ấy nói sẽ đi, trao tưởng xong sẽ quay lại với em.” “Hi Hi, em thật sự là quá hạnh phúc, nhìn đi, nghệ sĩ bên cạnh chị kết hôn, chỉ có em là có phúc khí nhất, gả cho một ông chồng tốt như thế.” Annie cười nói. “Đúng vậy! Em cũng cảm thấy đời trước em chính là một người cực tốt, nếu không thì sao có thể gặp anh ấy chứ!”

Tô Thắm không tranh nổi với anh, đành cắn cắn môi, lúc anh đút đến, thì tiếp tục uống vào, một lúc sau, bát canh đã thấy đáy.

 

Gánh nặng trong lòng Hiên Viên Thần như được trút xuống, cuối cũng khiến cho cô ăn được chút gì đó, uống canh xong, Hiên Viên Thần lại lấy cái thìa nhỏ, xúc cho cô một miếng bánh ga tô.

 

Tô Thắm lại ngoan ngoãn ăn vào miếng, lúc cô không muốn ăn, Hiên Viên Thần cũng không ép.

 

“Có thấy buồn chán không? Buổi chiều anh đưa em đến quảng trường gần đây giải sầu một chút.”

 

Hiên Viên Thần hỏi cô.

 

“Cũng được.”

 

Tô Thắm là một người bình tĩnh, cô không thể vì mang thai mà khiến mình trở nên nóng nảy được.

 

Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Anh thật hy vọng con có thể nhanh chóng ra đời một chút.”

 

“Không được nha! Em cảm thấy thời gian mang thai cũng rất thần kỳ, cứ từng chút từng chút một cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, em hy vọng không bỏ qua bắt cứ thứ gì trong quá trình mang thai.”

 

Hiên Viên Thần cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: “Anh chỉ đau lòng cho em.”

 

Tô Thắm nép trong lồng ngực của anh: “Không sao, em rất hạnh phúc.”

 

Bất trị bất giác, một năm đã qua, người Hình gia cũng đã về nước, ba đứa nhỏ Hình gia đều đang đi học, kỳ nghỉ kết thúc, cũng nên trở về tiếp tục đi học rồi.

 

Đường Tư Vũ chào tạm biệt Tô Hi, năm sau hai người cũng có cơ hội gặp mặt rất nhiều, bây giờ lần chia tay này, đợi lần về nước tiếp theo, có lẽ đến khi uống rượu mừng Tô Thắm sinh con.

 

Tô Thám mang thai cũng đã sáu tháng rồi, nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người như thé.

 

Trên máy bay, Hình Nhất Nặc chống cằm, nhìn mây trắng ngoài cửa số, một bàn tay khác nhẹ vân vê chiếc dây chuyền đeo ở cổ, dây chuyền dính với da thịt cô có chút lạnh.

 

Trước mặt cô đặt một quyển sách khảo sát tình hình ở Bắc Cực, Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi một lần nữa, cô bắt đầu xem tắt cả các sách lên qua đến anh.

 

Mỗi lần xem, trong lòng của cô có chút thắt chặt, chỗ kia thực sự quá nguy hiểm, lúc nào cũng phải dựa theo khí tượng thiên nhiên.

 

Tưởng Lam ôm Hình Dĩ Hi ngủ, thỉnh thoảng nhìn con gái một chút, cô rõ ràng trong lòng bây giờ đang nghĩ đến ai.

 

“Mẹ, đem Tiểu Hi cho con đi!”

 

Đường Tư Vũ dịu dàng lên tiếng.

 

Tưởng Lam nhẹ nhàng đưa đứa bé cho cô, đứa bé ngủ say khuôn mặt còn nóng hừng hực, còn toát ra chút mồ hôi, Hình Liệt Hàn đưa tay vuốt vuốt cái trán của đứa bé, đứa bé ngủ rất say.

 

Máy bay ổn định lao vút trên tầng mây, người một nhà đều đang nghỉ ngơi.

 

Trong nước.

 

Một lễ trao giải lớn sắp diễn ra, đêm nay, thành phố văn nghệ thịnh điển này sẽ quy tụ rất nhiều ngôi sao lớn.

 

Lúc này là xế chiều, Tô Hi đang nghỉ ngơi trong biệt thự của Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi, ba người giúp việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô.

 

Tô Hi nhận được điện thoại của người đại diện Annie, nói lần trao giải này, hỏi cô có thể xuất hiện hay không, dù sao phim mới của cô cũng được đề cử, cô cũng được đề cử giải diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng này rất có thể sẽ rơi vào trên người cô.

 

Tô Hi nghĩ đến cảnh náo loạn ở hiện trường trao giải, nhưng mà ở đây khẳng định là có không ít tiết mục nhảy múa ca hát, bây giờ cô thật sự chịu không được cảnh như thế.

 

*Em không đi, em bây giờ, chỉ muốn yên tĩnh một chút.”

 

Tô Hi trả lời.

 

Annie không biết tình huống bây giờ của cô, chị ấy hiếu kỳ nói: “Ôn tổng chắc chắn sẽ đi thôi!”

 

“Anh ấy được mời làm khách quay trao giải, anh ấy nói sẽ đi, trao tưởng xong sẽ quay lại với em.”

 

“Hi Hi, em thật sự là quá hạnh phúc, nhìn đi, nghệ sĩ bên cạnh chị kết hôn, chỉ có em là có phúc khí nhất, gả cho một ông chồng tốt như thế.”

 

Annie cười nói.

 

“Đúng vậy! Em cũng cảm thấy đời trước em chính là một người cực tốt, nếu không thì sao có thể gặp anh ấy chứ!”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Tô Thắm không tranh nổi với anh, đành cắn cắn môi, lúc anh đút đến, thì tiếp tục uống vào, một lúc sau, bát canh đã thấy đáy. Gánh nặng trong lòng Hiên Viên Thần như được trút xuống, cuối cũng khiến cho cô ăn được chút gì đó, uống canh xong, Hiên Viên Thần lại lấy cái thìa nhỏ, xúc cho cô một miếng bánh ga tô. Tô Thắm lại ngoan ngoãn ăn vào miếng, lúc cô không muốn ăn, Hiên Viên Thần cũng không ép. “Có thấy buồn chán không? Buổi chiều anh đưa em đến quảng trường gần đây giải sầu một chút.” Hiên Viên Thần hỏi cô. “Cũng được.” Tô Thắm là một người bình tĩnh, cô không thể vì mang thai mà khiến mình trở nên nóng nảy được. Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Anh thật hy vọng con có thể nhanh chóng ra đời một chút.” “Không được nha! Em cảm thấy thời gian mang thai cũng rất thần kỳ, cứ từng chút từng chút một cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, em hy vọng không bỏ qua bắt cứ thứ gì trong quá trình mang thai.” Hiên Viên Thần cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: “Anh chỉ đau lòng cho em.” Tô Thắm nép trong lồng ngực của anh: “Không sao, em rất hạnh phúc.” Bất trị bất giác, một năm đã qua, người Hình gia cũng đã về nước, ba đứa nhỏ Hình gia đều đang đi học, kỳ nghỉ kết thúc, cũng nên trở về tiếp tục đi học rồi. Đường Tư Vũ chào tạm biệt Tô Hi, năm sau hai người cũng có cơ hội gặp mặt rất nhiều, bây giờ lần chia tay này, đợi lần về nước tiếp theo, có lẽ đến khi uống rượu mừng Tô Thắm sinh con. Tô Thám mang thai cũng đã sáu tháng rồi, nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người như thé. Trên máy bay, Hình Nhất Nặc chống cằm, nhìn mây trắng ngoài cửa số, một bàn tay khác nhẹ vân vê chiếc dây chuyền đeo ở cổ, dây chuyền dính với da thịt cô có chút lạnh. Trước mặt cô đặt một quyển sách khảo sát tình hình ở Bắc Cực, Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi một lần nữa, cô bắt đầu xem tắt cả các sách lên qua đến anh. Mỗi lần xem, trong lòng của cô có chút thắt chặt, chỗ kia thực sự quá nguy hiểm, lúc nào cũng phải dựa theo khí tượng thiên nhiên. Tưởng Lam ôm Hình Dĩ Hi ngủ, thỉnh thoảng nhìn con gái một chút, cô rõ ràng trong lòng bây giờ đang nghĩ đến ai. “Mẹ, đem Tiểu Hi cho con đi!” Đường Tư Vũ dịu dàng lên tiếng. Tưởng Lam nhẹ nhàng đưa đứa bé cho cô, đứa bé ngủ say khuôn mặt còn nóng hừng hực, còn toát ra chút mồ hôi, Hình Liệt Hàn đưa tay vuốt vuốt cái trán của đứa bé, đứa bé ngủ rất say. Máy bay ổn định lao vút trên tầng mây, người một nhà đều đang nghỉ ngơi. Trong nước. Một lễ trao giải lớn sắp diễn ra, đêm nay, thành phố văn nghệ thịnh điển này sẽ quy tụ rất nhiều ngôi sao lớn. Lúc này là xế chiều, Tô Hi đang nghỉ ngơi trong biệt thự của Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi, ba người giúp việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô. Tô Hi nhận được điện thoại của người đại diện Annie, nói lần trao giải này, hỏi cô có thể xuất hiện hay không, dù sao phim mới của cô cũng được đề cử, cô cũng được đề cử giải diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng này rất có thể sẽ rơi vào trên người cô. Tô Hi nghĩ đến cảnh náo loạn ở hiện trường trao giải, nhưng mà ở đây khẳng định là có không ít tiết mục nhảy múa ca hát, bây giờ cô thật sự chịu không được cảnh như thế. *Em không đi, em bây giờ, chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Tô Hi trả lời. Annie không biết tình huống bây giờ của cô, chị ấy hiếu kỳ nói: “Ôn tổng chắc chắn sẽ đi thôi!” “Anh ấy được mời làm khách quay trao giải, anh ấy nói sẽ đi, trao tưởng xong sẽ quay lại với em.” “Hi Hi, em thật sự là quá hạnh phúc, nhìn đi, nghệ sĩ bên cạnh chị kết hôn, chỉ có em là có phúc khí nhất, gả cho một ông chồng tốt như thế.” Annie cười nói. “Đúng vậy! Em cũng cảm thấy đời trước em chính là một người cực tốt, nếu không thì sao có thể gặp anh ấy chứ!”

Chương 993