Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 55
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 55“Lưu Minh, anh…”.Lạc Tuyết bất ngờ không có chuẩn bị gì bỗng chốc đồng tử co lại, bất giác lùi về sau mấy bước.Nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ.Đây… chính là mục đích thực sự của Lưu Minh sao?Như anh ta nói, đi theo Lưu Minh chắc chắn là tốt hơn theo Sở Bắc cả vạn lần.Chỉ có điều Lưu Minh hiện tại cứ khiến cô cảm thấy nham hiểm, không đáng tin, không hề có cảm giác an toàn.“Lưu Minh, về việc này tôi… tôi vẫn phải suy nghĩ thêm”.Lạc Tuyết cúi đầu, đầu óc rối bời.Hửm?Lưu Minh cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ ác độc.Bỗng nhiên xòe tay.“Tiểu Tuyết, nếu cô thực sự muốn từ chối tôi cũng không sao, nhưng xin thứ lỗi tôi không thể giúp về chuyện bệnh của Tâm Nhi nữa”.“Lưu Minh, anh…”.Lạc Tuyết bụm miệng, đôi mắt trợn tròn.Gương mặt nhỏ nhắn lại lần nữa trắng bệch.Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn.Lưu Minh muốn mình thỏa hiệp bằng mạng sống của con gái.Nhìn Lưu Minh lộ ra bộ mặt thật, cả người Lạc Tuyết lạnh băng, thậm chí cảm thấy vô cùng sợ hãi.Định từ chối theo bản năng, nhưng con gái phải làm sao đây?Đây là cơ hội cuối cùng rồi.Lạc Tuyết đấu tranh tâm lý dữ dội.Đấu tranh giữa con gái và chính mình.Cuối cùng Lạc Tuyết bất lực buông lỏng nắm đấm, ánh mắt bình tĩnh lại.“Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ cần con gái tôi khỏi thì tôi sẽ gả cho anh, cắt đứt quan hệ với Sở Bắc”.“Tốt lắm!”.Lưu Minh thoáng cái mừng rơn, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn ăn Lạc Tuyết ngay lập tức.“Chúng ta hứa rồi nhé, cô không được nuốt lời đâu đó. Giờ tôi sẽ đi liên lạc với ông Triệu, cô yên tâm chắc chắn không có vấn đề gì”.Với việc này Lạc Tuyết chỉ gật đầu, xoay người đi vào phòng bệnh như một cái máy.“Ha ha, Lạc Tuyết, lần này cô thoát khỏi lòng bàn tay của tôi thế nào?”.Lưu Minh cầm điện thoại, trong nụ cười mang theo một chút dữ tợn.Anh ta đợi ngày này những hai năm rồi.Còn về việc Triệu Hồi Xuân gì đó nợ nhà anh ta một ân tình, 500 nghìn cũng sẽ trả giúp cô toàn là chuyện vớ vẩn.Anh ta chỉ là một bác sĩ điều trị cỏn con, còn chẳng có tư cách gặp Triệu Hồi Xuân một lần.
Chương 55
“Lưu Minh, anh…”.
Lạc Tuyết bất ngờ không có chuẩn bị gì bỗng chốc đồng tử co lại, bất giác lùi về sau mấy bước.
Nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ.
Đây… chính là mục đích thực sự của Lưu Minh sao?
Như anh ta nói, đi theo Lưu Minh chắc chắn là tốt hơn theo Sở Bắc cả vạn lần.
Chỉ có điều Lưu Minh hiện tại cứ khiến cô cảm thấy nham hiểm, không đáng tin, không hề có cảm giác an toàn.
“Lưu Minh, về việc này tôi… tôi vẫn phải suy nghĩ thêm”.
Lạc Tuyết cúi đầu, đầu óc rối bời.
Hửm?
Lưu Minh cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ ác độc.
Bỗng nhiên xòe tay.
“Tiểu Tuyết, nếu cô thực sự muốn từ chối tôi cũng không sao, nhưng xin thứ lỗi tôi không thể giúp về chuyện bệnh của Tâm Nhi nữa”.
“Lưu Minh, anh…”.
Lạc Tuyết bụm miệng, đôi mắt trợn tròn.
Gương mặt nhỏ nhắn lại lần nữa trắng bệch.
Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn.
Lưu Minh muốn mình thỏa hiệp bằng mạng sống của con gái.
Nhìn Lưu Minh lộ ra bộ mặt thật, cả người Lạc Tuyết lạnh băng, thậm chí cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Định từ chối theo bản năng, nhưng con gái phải làm sao đây?
Đây là cơ hội cuối cùng rồi.
Lạc Tuyết đấu tranh tâm lý dữ dội.
Đấu tranh giữa con gái và chính mình.
Cuối cùng Lạc Tuyết bất lực buông lỏng nắm đấm, ánh mắt bình tĩnh lại.
“Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ cần con gái tôi khỏi thì tôi sẽ gả cho anh, cắt đứt quan hệ với Sở Bắc”.
“Tốt lắm!”.
Lưu Minh thoáng cái mừng rơn, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn ăn Lạc Tuyết ngay lập tức.
“Chúng ta hứa rồi nhé, cô không được nuốt lời đâu đó. Giờ tôi sẽ đi liên lạc với ông Triệu, cô yên tâm chắc chắn không có vấn đề gì”.
Với việc này Lạc Tuyết chỉ gật đầu, xoay người đi vào phòng bệnh như một cái máy.
“Ha ha, Lạc Tuyết, lần này cô thoát khỏi lòng bàn tay của tôi thế nào?”.
Lưu Minh cầm điện thoại, trong nụ cười mang theo một chút dữ tợn.
Anh ta đợi ngày này những hai năm rồi.
Còn về việc Triệu Hồi Xuân gì đó nợ nhà anh ta một ân tình, 500 nghìn cũng sẽ trả giúp cô toàn là chuyện vớ vẩn.
Anh ta chỉ là một bác sĩ điều trị cỏn con, còn chẳng có tư cách gặp Triệu Hồi Xuân một lần.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 55“Lưu Minh, anh…”.Lạc Tuyết bất ngờ không có chuẩn bị gì bỗng chốc đồng tử co lại, bất giác lùi về sau mấy bước.Nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ.Đây… chính là mục đích thực sự của Lưu Minh sao?Như anh ta nói, đi theo Lưu Minh chắc chắn là tốt hơn theo Sở Bắc cả vạn lần.Chỉ có điều Lưu Minh hiện tại cứ khiến cô cảm thấy nham hiểm, không đáng tin, không hề có cảm giác an toàn.“Lưu Minh, về việc này tôi… tôi vẫn phải suy nghĩ thêm”.Lạc Tuyết cúi đầu, đầu óc rối bời.Hửm?Lưu Minh cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ ác độc.Bỗng nhiên xòe tay.“Tiểu Tuyết, nếu cô thực sự muốn từ chối tôi cũng không sao, nhưng xin thứ lỗi tôi không thể giúp về chuyện bệnh của Tâm Nhi nữa”.“Lưu Minh, anh…”.Lạc Tuyết bụm miệng, đôi mắt trợn tròn.Gương mặt nhỏ nhắn lại lần nữa trắng bệch.Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn.Lưu Minh muốn mình thỏa hiệp bằng mạng sống của con gái.Nhìn Lưu Minh lộ ra bộ mặt thật, cả người Lạc Tuyết lạnh băng, thậm chí cảm thấy vô cùng sợ hãi.Định từ chối theo bản năng, nhưng con gái phải làm sao đây?Đây là cơ hội cuối cùng rồi.Lạc Tuyết đấu tranh tâm lý dữ dội.Đấu tranh giữa con gái và chính mình.Cuối cùng Lạc Tuyết bất lực buông lỏng nắm đấm, ánh mắt bình tĩnh lại.“Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ cần con gái tôi khỏi thì tôi sẽ gả cho anh, cắt đứt quan hệ với Sở Bắc”.“Tốt lắm!”.Lưu Minh thoáng cái mừng rơn, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn ăn Lạc Tuyết ngay lập tức.“Chúng ta hứa rồi nhé, cô không được nuốt lời đâu đó. Giờ tôi sẽ đi liên lạc với ông Triệu, cô yên tâm chắc chắn không có vấn đề gì”.Với việc này Lạc Tuyết chỉ gật đầu, xoay người đi vào phòng bệnh như một cái máy.“Ha ha, Lạc Tuyết, lần này cô thoát khỏi lòng bàn tay của tôi thế nào?”.Lưu Minh cầm điện thoại, trong nụ cười mang theo một chút dữ tợn.Anh ta đợi ngày này những hai năm rồi.Còn về việc Triệu Hồi Xuân gì đó nợ nhà anh ta một ân tình, 500 nghìn cũng sẽ trả giúp cô toàn là chuyện vớ vẩn.Anh ta chỉ là một bác sĩ điều trị cỏn con, còn chẳng có tư cách gặp Triệu Hồi Xuân một lần.