Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 57
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 57Lúc Lưu Minh tiến thoái lưỡng nan, bỗng có người đẩy mở cửa phòng bệnh.Một ông lão tóc bạc phơ, tầm 60 tuổi bước vào với vẻ mặt vội vã.“Xin hỏi, đây là phòng bệnh của bé Lạc Vũ Tâm phải không?”.Ông lão lau mồ hôi, có vẻ là chạy cầu thang bộ lên, thở không ra hơi.Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần lại rất tốt.Để một nhúm râu dê, nghiêm nghị nhưng không kém phần hiền từ.“Ông là?”.Lạc Tuyết ngơ ra một lúc, lần đầu tiên cô gặp người trước mặt.Còn Lưu Minh lại trợn tròn mắt, bất giác kinh ngạc hét thành tiếng.“Ông… ông Triệu?”.Anh ta thực sự đơ luôn rồi.Người trước mặt chẳng phải chính là ông Triệu Hồi Xuân mệnh danh là Quốc Y Thánh Thủ sao?Mới nãy còn nói không rảnh, sao giờ lại xuất hiện ở đây rồi?“Ông… ông chính là ông Triệu? Xin ông, xin ông cứu con gái tôi”.Còn Lạc Tuyết lại vui mừng khôn xiết, nhìn Triệu Hồi Xuân chằm chặp, chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu.Mà lời nói của cô cũng khiến Triệu Hồi Xuân đần ra.Không phải mấy người mời tôi đến sao? Sao cứ như tôi không mời mà tự tới vậy?Lúc này, chỉ có Sở Bắc trong lòng hiểu rõ.Khẽ cúi người với Triệu Hồi Xuân: “Ông Triệu, ông vất vả rồi!”.Triệu Hồi Xuân gật đầu, nhìn Sở Bắc nhiều hơn chút.“Yên tâm, lão già này sẽ cố hết sức”.Nói xong, vội vàng tiến lên trước, khám cho Lạc Vũ Tâm.Tốt quá, cuối cùng con gái cũng có hi vọng rồi.Có Quốc Y Thánh Thủ đích thân chữa trị, Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, bất giác mừng đến phát khóc.Lúc quay người thì thì thào nói với Lưu Minh.“Tôi đã hứa với anh thì sẽ không lật lọng. Đợi con gái khỏi tôi sẽ là người của anh”.Chú thích: (1) Huyền hồ tế thế: (Dịch nghĩa: Bình hồ lô chữa bệnh cứu người), trong Hán ngữ hiện đại chỉ gọi chung người hành nghề y, dược sĩ, hoặc là mang hàm ý khen ngợi những người y thuật cao minh. Trong văn hóa truyền thống, những đại phu hành y thường dựa vào “Lấy việc hành y cứu người làm niềm vui”, dân gian cũng có không ít đại phu mà ở trong phòng khám treo hồ lô như là một biểu tượng của nghề y.Cái gì?Lưu Minh sửng sốt một hồi, sau đó mới kịp định thần lại.Tâm trạng của anh ta bây giờ đang giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, trong nháy mắt đã vụt từ đáy lên đỉnh.Nghe qua ý của Lạc Tuyết thì có lẽ cô cho rằng ông cụ Triệu Hồi Xuân là do anh ta mời tới.Ha ha ha!Quả nhiên là trời giúp mà!
Chương 57
Lúc Lưu Minh tiến thoái lưỡng nan, bỗng có người đẩy mở cửa phòng bệnh.
Một ông lão tóc bạc phơ, tầm 60 tuổi bước vào với vẻ mặt vội vã.
“Xin hỏi, đây là phòng bệnh của bé Lạc Vũ Tâm phải không?”.
Ông lão lau mồ hôi, có vẻ là chạy cầu thang bộ lên, thở không ra hơi.
Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Để một nhúm râu dê, nghiêm nghị nhưng không kém phần hiền từ.
“Ông là?”.
Lạc Tuyết ngơ ra một lúc, lần đầu tiên cô gặp người trước mặt.
Còn Lưu Minh lại trợn tròn mắt, bất giác kinh ngạc hét thành tiếng.
“Ông… ông Triệu?”.
Anh ta thực sự đơ luôn rồi.
Người trước mặt chẳng phải chính là ông Triệu Hồi Xuân mệnh danh là Quốc Y Thánh Thủ sao?
Mới nãy còn nói không rảnh, sao giờ lại xuất hiện ở đây rồi?
“Ông… ông chính là ông Triệu? Xin ông, xin ông cứu con gái tôi”.
Còn Lạc Tuyết lại vui mừng khôn xiết, nhìn Triệu Hồi Xuân chằm chặp, chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu.
Mà lời nói của cô cũng khiến Triệu Hồi Xuân đần ra.
Không phải mấy người mời tôi đến sao? Sao cứ như tôi không mời mà tự tới vậy?
Lúc này, chỉ có Sở Bắc trong lòng hiểu rõ.
Khẽ cúi người với Triệu Hồi Xuân: “Ông Triệu, ông vất vả rồi!”.
Triệu Hồi Xuân gật đầu, nhìn Sở Bắc nhiều hơn chút.
“Yên tâm, lão già này sẽ cố hết sức”.
Nói xong, vội vàng tiến lên trước, khám cho Lạc Vũ Tâm.
Tốt quá, cuối cùng con gái cũng có hi vọng rồi.
Có Quốc Y Thánh Thủ đích thân chữa trị, Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, bất giác mừng đến phát khóc.
Lúc quay người thì thì thào nói với Lưu Minh.
“Tôi đã hứa với anh thì sẽ không lật lọng. Đợi con gái khỏi tôi sẽ là người của anh”.
Chú thích: (1) Huyền hồ tế thế: (Dịch nghĩa: Bình hồ lô chữa bệnh cứu người), trong Hán ngữ hiện đại chỉ gọi chung người hành nghề y, dược sĩ, hoặc là mang hàm ý khen ngợi những người y thuật cao minh. Trong văn hóa truyền thống, những đại phu hành y thường dựa vào “Lấy việc hành y cứu người làm niềm vui”, dân gian cũng có không ít đại phu mà ở trong phòng khám treo hồ lô như là một biểu tượng của nghề y.
Cái gì?
Lưu Minh sửng sốt một hồi, sau đó mới kịp định thần lại.
Tâm trạng của anh ta bây giờ đang giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, trong nháy mắt đã vụt từ đáy lên đỉnh.
Nghe qua ý của Lạc Tuyết thì có lẽ cô cho rằng ông cụ Triệu Hồi Xuân là do anh ta mời tới.
Ha ha ha!
Quả nhiên là trời giúp mà!
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 57Lúc Lưu Minh tiến thoái lưỡng nan, bỗng có người đẩy mở cửa phòng bệnh.Một ông lão tóc bạc phơ, tầm 60 tuổi bước vào với vẻ mặt vội vã.“Xin hỏi, đây là phòng bệnh của bé Lạc Vũ Tâm phải không?”.Ông lão lau mồ hôi, có vẻ là chạy cầu thang bộ lên, thở không ra hơi.Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần lại rất tốt.Để một nhúm râu dê, nghiêm nghị nhưng không kém phần hiền từ.“Ông là?”.Lạc Tuyết ngơ ra một lúc, lần đầu tiên cô gặp người trước mặt.Còn Lưu Minh lại trợn tròn mắt, bất giác kinh ngạc hét thành tiếng.“Ông… ông Triệu?”.Anh ta thực sự đơ luôn rồi.Người trước mặt chẳng phải chính là ông Triệu Hồi Xuân mệnh danh là Quốc Y Thánh Thủ sao?Mới nãy còn nói không rảnh, sao giờ lại xuất hiện ở đây rồi?“Ông… ông chính là ông Triệu? Xin ông, xin ông cứu con gái tôi”.Còn Lạc Tuyết lại vui mừng khôn xiết, nhìn Triệu Hồi Xuân chằm chặp, chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu.Mà lời nói của cô cũng khiến Triệu Hồi Xuân đần ra.Không phải mấy người mời tôi đến sao? Sao cứ như tôi không mời mà tự tới vậy?Lúc này, chỉ có Sở Bắc trong lòng hiểu rõ.Khẽ cúi người với Triệu Hồi Xuân: “Ông Triệu, ông vất vả rồi!”.Triệu Hồi Xuân gật đầu, nhìn Sở Bắc nhiều hơn chút.“Yên tâm, lão già này sẽ cố hết sức”.Nói xong, vội vàng tiến lên trước, khám cho Lạc Vũ Tâm.Tốt quá, cuối cùng con gái cũng có hi vọng rồi.Có Quốc Y Thánh Thủ đích thân chữa trị, Lạc Tuyết tràn ngập tự tin, bất giác mừng đến phát khóc.Lúc quay người thì thì thào nói với Lưu Minh.“Tôi đã hứa với anh thì sẽ không lật lọng. Đợi con gái khỏi tôi sẽ là người của anh”.Chú thích: (1) Huyền hồ tế thế: (Dịch nghĩa: Bình hồ lô chữa bệnh cứu người), trong Hán ngữ hiện đại chỉ gọi chung người hành nghề y, dược sĩ, hoặc là mang hàm ý khen ngợi những người y thuật cao minh. Trong văn hóa truyền thống, những đại phu hành y thường dựa vào “Lấy việc hành y cứu người làm niềm vui”, dân gian cũng có không ít đại phu mà ở trong phòng khám treo hồ lô như là một biểu tượng của nghề y.Cái gì?Lưu Minh sửng sốt một hồi, sau đó mới kịp định thần lại.Tâm trạng của anh ta bây giờ đang giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, trong nháy mắt đã vụt từ đáy lên đỉnh.Nghe qua ý của Lạc Tuyết thì có lẽ cô cho rằng ông cụ Triệu Hồi Xuân là do anh ta mời tới.Ha ha ha!Quả nhiên là trời giúp mà!