Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1099

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trên đường trở về, cơ thể Ôn Lương Diệu có chút nóng lên, chỉ là anh không nói, Hình Nhất Nặc tựa sát anh liền cảm thấy cơ thể anh rất nóng. Cô sờ trán anh, quả nhiên sót rồi. Ôn Lương Diệu nắm tay cô nói: “Không cần lo lắng, về thành phố rồi nói.” “Để em hỏi xem có thuốc hạ sốt không.” Hình Nhất Nặc vội vàng nói với nhân viên y tế, bên đó có thuốc hạ sốt mang đến cho Ôn Lương Diệu uống. “Nhất định là do em, do em sang ngủ chỗ anh làm anh bị cảm rồi.” Hình Nhất Nặc tự trách nói, vì cô bình thường vào nửa đêm vẫn cảm giác được anh đang đắp chăn cho cô. “Không phải do em, là do thời tiết.” Ôn Lương Diệu không muốn cô tự trách, mặc dù máy ngày nay anh đều ngủ không ngon nhưng có thể thân mật với cô mấy ngày qua anh đã rất vui rồi. Về đến thành phố, Ôn Lương Diệu sốt cao nhập viện, Hình Nhất Nặc âm thầm ở bên cạnh anh, cũng xin nghỉ quay. Ôn Lương Diệu cũng vì lần trước bị thương nên thể chất bị giảm xuống mới dẫn đến lần này sức đề kháng kém, bác sĩ đã kê thuốc cho anh. Về đến khách sạn, Ôn Lương Diệu cũng đỡ hơn nhiều, Hình Nhất Nặc lo lắng không ăn không ngủ, buổi tối ở phòng anh để trông chừng. Ôn Lương Diệu không nỡ để cô bên cạnh như vậy, nhưng Hình Nhất Nặc không chịu rời đi. Ba ngày sau Ôn Lương Diệu mới trở lại trạng thái bình thường, Hình Nhát Nặc tiếp tục quay phim, chớp mắt đã cuối năm. Cảnh quay mùa đông đã hoàn thiện, Hình Nhất Nặc được nghỉ nửa tháng về nhà nghỉ ngơi. Lúc cô mở cửa phòng khách liền nhìn thấy trong vòng tay của mẹ là đứa cháu gái đội mũ, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu. “Oa! Mũm mỉm quá! Đáng yêu quá đi!” Hình Nhất Nặc nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, thơm một cái. Chớp mắt cô đã ở trường quay 2 tháng rồi, vì vậy đã rất lâu không gặp cháu gái, cô nhớ cô nhóc vô cùng. Đường Tư Vũ vừa ngủ trưa dậy đi xuống từ tầng 2, hai tháng trôi qua, vóc dáng của cô đã hồi phục không ít, chỉ là hơi béo hơn ngày trước một chút, ngày càng giống phụ nữ hơn rồi. “Chị dâu.” Hình Nhất Nặc vui vẻ chào. “Nhất Nặc, về rồi à, chắc ăn tết xong mới đi chứ?” Đường Tư Vũ cười hỏi. “Đúng vậy! Em có nửa tháng nghỉ ngơi, hết tết lại tiếp tục công việc.” “Vậy thì tốt, nghe nói lần này con còn đi quay ở nơi có tuyết, giờ có thể lau mồ hôi được rồi.” “Mẹ, yên tâm đi! Con gái không yếu đuối như vậy đâu!” Hình Nhất Nặc an ủi. Ôn gia. Ôn Lương Diệu cũng đang chơi cùng cháu trai, đã một tuỗi tám tháng rồi nhưng vẫn vô cùng dính người. Ôn phu nhân nhìn con trai, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ mong đợi, tuổi của anh cũng đến lúc lấy vợ sinh con rồi. “Lương Diệu, mẹ biết con thích Nhất Nặc, giờ đã có dự định gì chưa?” Ôn phu nhân hỏi. Ôn Lương Diệu lập tức hiểu ý bà, anh cười đáp: “Mẹ, Nhất Nặc còn nhỏ, không vội.” “Năm nay Nhất Nặc cũng 20 tuổi rồi.” Ôn phu nhân cảm thấy con trai nên hành động rồi. Ôn Lương Diệu cũng suy nghĩ, Hình Nhất Nặc là một diễn viên thế hệ mới, nếu giờ kết hôn hoặc đính hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. “Mẹ, chúng con thật sự không vội.” Ôn Lương Diệu nói. Ôn phu nhân khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể để người trẻ bọn họ tự quyết định. Năm nay đón tết vẫn náo nhiệt như mọi năm, Ôn gia, Hình gia vẫn liên hoan với nhau. Còn về toà nhà tổng thống Hiên Viên Thần, dù gì cũng là hoàng gia, chỉ có Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi tụ tập cùng. Tô Thám cũng bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của bà Trình Tuyết Lam, trở thành quản chế cơ quan từ thiện quốc gia, năng lực của cô vô cùng xuất sắc, Hiên Viên Thần cũng yên tâm về cô. Đầu năm đầu xuân, Hình Nhát Nặc và Ôn Lương Diệu quay về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, tình cảm sau này kỳ diệu, cũng vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo, may mà Hình Nhất Nặc có người thầy là Ôn Lương Diệu bên cạnh đã giúp cô vượt qua thành công mọi cảnh quay. Chỉ là có mấy lần Hình Nhất Nặc cần phải khóc, nhưng vì không khóc nước nên cần phun sương trợ lệ, mỗi lần Hình Nhát Nặc cần phun là Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đau xót nửa ngày.

Trên đường trở về, cơ thể Ôn Lương Diệu có chút nóng lên, chỉ là anh không nói, Hình Nhất Nặc tựa sát anh liền cảm thấy cơ thể anh rất nóng.

 

Cô sờ trán anh, quả nhiên sót rồi.

 

Ôn Lương Diệu nắm tay cô nói: “Không cần lo lắng, về thành phố rồi nói.”

 

“Để em hỏi xem có thuốc hạ sốt không.” Hình Nhất Nặc vội vàng nói với nhân viên y tế, bên đó có thuốc hạ sốt mang đến cho Ôn Lương Diệu uống.

 

“Nhất định là do em, do em sang ngủ chỗ anh làm anh bị cảm rồi.” Hình Nhất Nặc tự trách nói, vì cô bình thường vào nửa đêm vẫn cảm giác được anh đang đắp chăn cho cô.

 

“Không phải do em, là do thời tiết.” Ôn Lương Diệu không muốn cô tự trách, mặc dù máy ngày nay anh đều ngủ không ngon nhưng có thể thân mật với cô mấy ngày qua anh đã rất vui rồi.

 

Về đến thành phố, Ôn Lương Diệu sốt cao nhập viện, Hình Nhất Nặc âm thầm ở bên cạnh anh, cũng xin nghỉ quay.

 

Ôn Lương Diệu cũng vì lần trước bị thương nên thể chất bị giảm xuống mới dẫn đến lần này sức đề kháng kém, bác sĩ đã kê thuốc cho anh.

 

Về đến khách sạn, Ôn Lương Diệu cũng đỡ hơn nhiều, Hình Nhất Nặc lo lắng không ăn không ngủ, buổi tối ở phòng anh để trông chừng.

 

Ôn Lương Diệu không nỡ để cô bên cạnh như vậy, nhưng Hình Nhất Nặc không chịu rời đi.

 

Ba ngày sau Ôn Lương Diệu mới trở lại trạng thái bình thường, Hình Nhát Nặc tiếp tục quay phim, chớp mắt đã cuối năm.

 

Cảnh quay mùa đông đã hoàn thiện, Hình Nhất Nặc được nghỉ nửa tháng về nhà nghỉ ngơi.

 

Lúc cô mở cửa phòng khách liền nhìn thấy trong vòng tay của mẹ là đứa cháu gái đội mũ, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu.

 

“Oa! Mũm mỉm quá! Đáng yêu quá đi!” Hình Nhất Nặc nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, thơm một cái.

 

Chớp mắt cô đã ở trường quay 2 tháng rồi, vì vậy đã rất lâu không gặp cháu gái, cô nhớ cô nhóc vô cùng.

 

Đường Tư Vũ vừa ngủ trưa dậy đi xuống từ tầng 2, hai tháng trôi qua, vóc dáng của cô đã hồi phục không ít, chỉ là hơi béo hơn ngày trước một chút, ngày càng giống phụ nữ hơn rồi.

 

“Chị dâu.” Hình Nhất Nặc vui vẻ chào.

 

“Nhất Nặc, về rồi à, chắc ăn tết xong mới đi chứ?” Đường Tư Vũ cười hỏi.

 

“Đúng vậy! Em có nửa tháng nghỉ ngơi, hết tết lại tiếp tục công việc.”

 

“Vậy thì tốt, nghe nói lần này con còn đi quay ở nơi có tuyết, giờ có thể lau mồ hôi được rồi.”

 

“Mẹ, yên tâm đi! Con gái không yếu đuối như vậy đâu!” Hình Nhất Nặc an ủi.

 

Ôn gia.

 

Ôn Lương Diệu cũng đang chơi cùng cháu trai, đã một tuỗi tám tháng rồi nhưng vẫn vô cùng dính người.

 

Ôn phu nhân nhìn con trai, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ mong đợi, tuổi của anh cũng đến lúc lấy vợ sinh con rồi.

 

“Lương Diệu, mẹ biết con thích Nhất Nặc, giờ đã có dự định gì chưa?” Ôn phu nhân hỏi.

 

Ôn Lương Diệu lập tức hiểu ý bà, anh cười đáp: “Mẹ, Nhất Nặc còn nhỏ, không vội.”

 

“Năm nay Nhất Nặc cũng 20 tuổi rồi.” Ôn phu nhân cảm thấy con trai nên hành động rồi.

 

Ôn Lương Diệu cũng suy nghĩ, Hình Nhất Nặc là một diễn viên thế hệ mới, nếu giờ kết hôn hoặc đính hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.

 

“Mẹ, chúng con thật sự không vội.” Ôn Lương Diệu nói.

 

Ôn phu nhân khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể để người trẻ bọn họ tự quyết định.

 

Năm nay đón tết vẫn náo nhiệt như mọi năm, Ôn gia, Hình gia vẫn liên hoan với nhau.

 

Còn về toà nhà tổng thống Hiên Viên Thần, dù gì cũng là hoàng gia, chỉ có Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi tụ tập cùng.

 

Tô Thám cũng bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của bà Trình Tuyết Lam, trở thành quản chế cơ quan từ thiện quốc gia, năng lực của cô vô cùng xuất sắc, Hiên Viên Thần cũng yên tâm về cô.

 

Đầu năm đầu xuân, Hình Nhát Nặc và Ôn Lương Diệu quay về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, tình cảm sau này kỳ diệu, cũng vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo, may mà Hình Nhất Nặc có người thầy là Ôn Lương Diệu bên cạnh đã giúp cô vượt qua thành công mọi cảnh quay.

 

Chỉ là có mấy lần Hình Nhất Nặc cần phải khóc, nhưng vì không khóc nước nên cần phun sương trợ lệ, mỗi lần Hình Nhát Nặc cần phun là Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đau xót nửa ngày.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trên đường trở về, cơ thể Ôn Lương Diệu có chút nóng lên, chỉ là anh không nói, Hình Nhất Nặc tựa sát anh liền cảm thấy cơ thể anh rất nóng. Cô sờ trán anh, quả nhiên sót rồi. Ôn Lương Diệu nắm tay cô nói: “Không cần lo lắng, về thành phố rồi nói.” “Để em hỏi xem có thuốc hạ sốt không.” Hình Nhất Nặc vội vàng nói với nhân viên y tế, bên đó có thuốc hạ sốt mang đến cho Ôn Lương Diệu uống. “Nhất định là do em, do em sang ngủ chỗ anh làm anh bị cảm rồi.” Hình Nhất Nặc tự trách nói, vì cô bình thường vào nửa đêm vẫn cảm giác được anh đang đắp chăn cho cô. “Không phải do em, là do thời tiết.” Ôn Lương Diệu không muốn cô tự trách, mặc dù máy ngày nay anh đều ngủ không ngon nhưng có thể thân mật với cô mấy ngày qua anh đã rất vui rồi. Về đến thành phố, Ôn Lương Diệu sốt cao nhập viện, Hình Nhất Nặc âm thầm ở bên cạnh anh, cũng xin nghỉ quay. Ôn Lương Diệu cũng vì lần trước bị thương nên thể chất bị giảm xuống mới dẫn đến lần này sức đề kháng kém, bác sĩ đã kê thuốc cho anh. Về đến khách sạn, Ôn Lương Diệu cũng đỡ hơn nhiều, Hình Nhất Nặc lo lắng không ăn không ngủ, buổi tối ở phòng anh để trông chừng. Ôn Lương Diệu không nỡ để cô bên cạnh như vậy, nhưng Hình Nhất Nặc không chịu rời đi. Ba ngày sau Ôn Lương Diệu mới trở lại trạng thái bình thường, Hình Nhát Nặc tiếp tục quay phim, chớp mắt đã cuối năm. Cảnh quay mùa đông đã hoàn thiện, Hình Nhất Nặc được nghỉ nửa tháng về nhà nghỉ ngơi. Lúc cô mở cửa phòng khách liền nhìn thấy trong vòng tay của mẹ là đứa cháu gái đội mũ, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu. “Oa! Mũm mỉm quá! Đáng yêu quá đi!” Hình Nhất Nặc nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, thơm một cái. Chớp mắt cô đã ở trường quay 2 tháng rồi, vì vậy đã rất lâu không gặp cháu gái, cô nhớ cô nhóc vô cùng. Đường Tư Vũ vừa ngủ trưa dậy đi xuống từ tầng 2, hai tháng trôi qua, vóc dáng của cô đã hồi phục không ít, chỉ là hơi béo hơn ngày trước một chút, ngày càng giống phụ nữ hơn rồi. “Chị dâu.” Hình Nhất Nặc vui vẻ chào. “Nhất Nặc, về rồi à, chắc ăn tết xong mới đi chứ?” Đường Tư Vũ cười hỏi. “Đúng vậy! Em có nửa tháng nghỉ ngơi, hết tết lại tiếp tục công việc.” “Vậy thì tốt, nghe nói lần này con còn đi quay ở nơi có tuyết, giờ có thể lau mồ hôi được rồi.” “Mẹ, yên tâm đi! Con gái không yếu đuối như vậy đâu!” Hình Nhất Nặc an ủi. Ôn gia. Ôn Lương Diệu cũng đang chơi cùng cháu trai, đã một tuỗi tám tháng rồi nhưng vẫn vô cùng dính người. Ôn phu nhân nhìn con trai, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ mong đợi, tuổi của anh cũng đến lúc lấy vợ sinh con rồi. “Lương Diệu, mẹ biết con thích Nhất Nặc, giờ đã có dự định gì chưa?” Ôn phu nhân hỏi. Ôn Lương Diệu lập tức hiểu ý bà, anh cười đáp: “Mẹ, Nhất Nặc còn nhỏ, không vội.” “Năm nay Nhất Nặc cũng 20 tuổi rồi.” Ôn phu nhân cảm thấy con trai nên hành động rồi. Ôn Lương Diệu cũng suy nghĩ, Hình Nhất Nặc là một diễn viên thế hệ mới, nếu giờ kết hôn hoặc đính hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. “Mẹ, chúng con thật sự không vội.” Ôn Lương Diệu nói. Ôn phu nhân khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể để người trẻ bọn họ tự quyết định. Năm nay đón tết vẫn náo nhiệt như mọi năm, Ôn gia, Hình gia vẫn liên hoan với nhau. Còn về toà nhà tổng thống Hiên Viên Thần, dù gì cũng là hoàng gia, chỉ có Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi tụ tập cùng. Tô Thám cũng bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của bà Trình Tuyết Lam, trở thành quản chế cơ quan từ thiện quốc gia, năng lực của cô vô cùng xuất sắc, Hiên Viên Thần cũng yên tâm về cô. Đầu năm đầu xuân, Hình Nhát Nặc và Ôn Lương Diệu quay về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, tình cảm sau này kỳ diệu, cũng vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo, may mà Hình Nhất Nặc có người thầy là Ôn Lương Diệu bên cạnh đã giúp cô vượt qua thành công mọi cảnh quay. Chỉ là có mấy lần Hình Nhất Nặc cần phải khóc, nhưng vì không khóc nước nên cần phun sương trợ lệ, mỗi lần Hình Nhát Nặc cần phun là Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đau xót nửa ngày.

Chương 1099