Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1103
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Xin chào, xin hỏi điện thoại của tôi…” Mục đích lần này Hình Nhất Nặc đến chỉ là muốn điện thoại của cô. Kỷ Dạ Trạch xoay người trở lại bàn, vươn tay lấy điện thoại đã tắt máy đưa cho cô: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng làm mắt nữa.” “Cảm ơn.” Hình Nhất Nặc cầm lấy, gio tay chào anh ta, xoay người rời đi. Kỷ Dạ Trạch nheo mắt, bước ra cửa phòng, nhìn theo bóng cô rời đi. Hình Nhất Nặc đang mở điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp đều còn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Phía sau, ánh mắt Kỷ Dạ Trạch nhìn theo cô biến mắt ở cuối hành lang, anh ta nheo mắt, lẫm bẩm nói: “Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.” Hình Nhất Nặc mua một phần bánh ngọt trở về phòng, ngồi đối diện Ôn Lương Diệu, cô cầm muỗng nhỏ lấy một miếng bánh đưa tới trước miệng anh: “Ăn một miếng.” Ngón tay thon dài của Ôn Lương Diệu lướt trên bàn phím, ngắng đầu ăn vào. Hình Nhất Nặc ngọt ngào lấy một miếng bánh đưa vào miệng mình, nhẹ nhàng thưởng thức, thật ngọt. “Em không quấy rầy anh, anh làm việc đi, em ở bên cạnh xem tin tức.” Hình Nhất Nặc nói xong, bưng bánh ngọt của cô ngồi xuống sofa bên cạnh. Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng thoải mái của cô, khế cười, anh cùng cô ra ngoài thả lỏng, chính là hy vọng cô có thể sống cuộc sống mà cô muốn. Không phải chịu bất cứ một áp lực nào. Kỷ Dạ Trạch quay về bàn, anh ta mở máy tính, ngón tay thon dài lập tức bắt đầu điều tra, căn cứ vào tên Hình Nhất Nặc, anh ta rất nhanh thu thập được tư liệu của cô. Nhìn thân phận bối cảnh của cô, cùng thân phận Ôn Lương Diệu bên cạnh cô, anh ta hơi giật mình, không nghĩ tới hai người đều có bối cảnh lớn như vậy. Anh ta cũng xem bộ phim mới của Hình Nhất Nặc trên mạng. Anh ta mở video, nhìn thấy diễn xuất hoàn hảo của Hình Nhất Nặc trong phim, anh ta thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Không ngờ rằng cô gái này lại nổi bật vượt ngoài dự kiến của anh ta. Kỷ Dạ Trạch cũng đủ nhàm chán rồi, anh ta lập tức sử dụng thủ đoạn của mình hack vào máy tính nhà sản xuất phim của Hình Nhất Nặc. Do đó, anh ta ở trong phòng, bắt đầu trở thành người đầu tiên ngoài tổ phim được xem bộ phim này. Hơn nữa còn xem đến thích thú, thỉnh thoảng lại say mê khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ trong tranh của Hình Nhất Nặc. Chạng vạng tối. Hình Nhất Nặc vẫn nhớ buổi vũ hội kia. Ôn Lương Diệu gác công việc trên tay lại, dự định buổi tối sẽ cùng cô đến nơi tổ chức vũ hội. Hình Nhất Nặc không dám nói chuyện suýt nữa thì mất điện thoại với anh. Điện thoại cũng đã tìm được, chuyện này liền cho qua. Hình Nhất Nặc mặc một chiếc váy đen quyến rũ. Độ tuổi này của cô mặc váy đen lên có một loại gợi cảm của tuổi trẻ, còn mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ, vô cùng mê người. “Đẹp không?” Hình Nhất Nặc đứng trước mặt anh, xoay người, váy tung bay. Xoay lại xoay, Hình Nhất Nặc liền bật cười nhào vào lòng ngực anh. Ôn Lương Diệu khẩn trương ôm lấy cô, không để cô bị ngã. “Đẹp.” Ôn Lương Diệu khen một câu, cô mặc cái gì cũng đều xinh đẹp. Hình Nhất Nặc nắm tay anh, vẻ mặt chờ mong: “Đi thôi!” Ôn Lương Diệu mặc một thân tây trang xanh lam nhạt màu, phong cách giản dị càng làm rõ thêm khuôn mặt tuấn mỹ của anh. Mái tóc đen cũng được chăm chút, vằng trán sạch sẽ, ngũ quan lập thể, lộ ra hơi thở của một quý công tử. Hình Nhất Nặc nắm tay anh, bước một bước lại quay đầu nhìn anh, ánh mắt kia giống như một cô vợ nhỏ đang làm nũng, tình yêu mãnh liệt. Đáy mắt Ôn Lương Diệu đầy ý cười, trong ánh mắt sủng ái, phá lệ mê người. Hai người đi thang máy, thẳng đến buổi vũ hội trên sân thượng. Tâm tình Hình Nhất Nặc bị không khí như vậy làm kích động, đại khái vì còn trẻ tuổi, đối với những sôi động vào ban đêm như vậy, có một loại tò mò chờ mong. Ôn Lương Diệu ôm lây cô đứng một bên, Hình Nhất Nặc nhìn thấy mọi người đang khiêu vũ: “Là sâm ba, nhảy đi!” Ôn Lương Diệu không trở lời mà dắt tay cô chậm rãi đi về sàn nhảy, Hình Nhất Nặc cong khóe môi, phối hợp với bước chân của anh. Ở nơi này, có thể lớn tiếng cười, mạnh dạn nhảy, bởi vì toàn bộ không khí ở đây đều rung động trái tim mọi người, giống như có một thứ không thể giải thích dẫn đường, làm những vị khách tham gia đêm nay đều cảm nhận được một loại tình cảm mãnh liệt trong các điệu nhảy.
“Xin chào, xin hỏi điện thoại của tôi…” Mục đích lần này Hình Nhất Nặc đến chỉ là muốn điện thoại của cô.
Kỷ Dạ Trạch xoay người trở lại bàn, vươn tay lấy điện thoại đã tắt máy đưa cho cô: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng làm mắt nữa.”
“Cảm ơn.” Hình Nhất Nặc cầm lấy, gio tay chào anh ta, xoay người rời đi.
Kỷ Dạ Trạch nheo mắt, bước ra cửa phòng, nhìn theo bóng cô rời đi. Hình Nhất Nặc đang mở điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp đều còn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, ánh mắt Kỷ Dạ Trạch nhìn theo cô biến mắt ở cuối hành lang, anh ta nheo mắt, lẫm bẩm nói: “Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.”
Hình Nhất Nặc mua một phần bánh ngọt trở về phòng, ngồi đối diện Ôn Lương Diệu, cô cầm muỗng nhỏ lấy một miếng bánh đưa tới trước miệng anh: “Ăn một miếng.”
Ngón tay thon dài của Ôn Lương Diệu lướt trên bàn phím, ngắng đầu ăn vào.
Hình Nhất Nặc ngọt ngào lấy một miếng bánh đưa vào miệng mình, nhẹ nhàng thưởng thức, thật ngọt.
“Em không quấy rầy anh, anh làm việc đi, em ở bên cạnh xem tin tức.”
Hình Nhất Nặc nói xong, bưng bánh ngọt của cô ngồi xuống sofa bên cạnh. Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng thoải mái của cô, khế cười, anh cùng cô ra ngoài thả lỏng, chính là hy vọng cô có thể sống cuộc sống mà cô muốn.
Không phải chịu bất cứ một áp lực nào.
Kỷ Dạ Trạch quay về bàn, anh ta mở máy tính, ngón tay thon dài lập tức bắt đầu điều tra, căn cứ vào tên Hình Nhất Nặc, anh ta rất nhanh thu thập được tư liệu của cô.
Nhìn thân phận bối cảnh của cô, cùng thân phận Ôn Lương Diệu bên cạnh cô, anh ta hơi giật mình, không nghĩ tới hai người đều có bối cảnh lớn như vậy.
Anh ta cũng xem bộ phim mới của Hình Nhất Nặc trên mạng.
Anh ta mở video, nhìn thấy diễn xuất hoàn hảo của Hình Nhất Nặc trong phim, anh ta thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
Không ngờ rằng cô gái này lại nổi bật vượt ngoài dự kiến của anh ta.
Kỷ Dạ Trạch cũng đủ nhàm chán rồi, anh ta lập tức sử dụng thủ đoạn của mình hack vào máy tính nhà sản xuất phim của Hình Nhất Nặc. Do đó, anh ta ở trong phòng, bắt đầu trở thành người đầu tiên ngoài tổ phim được xem bộ phim này.
Hơn nữa còn xem đến thích thú, thỉnh thoảng lại say mê khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ trong tranh của Hình Nhất Nặc.
Chạng vạng tối.
Hình Nhất Nặc vẫn nhớ buổi vũ hội kia. Ôn Lương Diệu gác công việc trên tay lại, dự định buổi tối sẽ cùng cô đến nơi tổ chức vũ hội.
Hình Nhất Nặc không dám nói chuyện suýt nữa thì mất điện thoại với anh. Điện thoại cũng đã tìm được, chuyện này liền cho qua.
Hình Nhất Nặc mặc một chiếc váy đen quyến rũ. Độ tuổi này của cô mặc váy đen lên có một loại gợi cảm của tuổi trẻ, còn mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ, vô cùng mê người.
“Đẹp không?” Hình Nhất Nặc đứng trước mặt anh, xoay người, váy tung bay.
Xoay lại xoay, Hình Nhất Nặc liền bật cười nhào vào lòng ngực anh. Ôn Lương Diệu khẩn trương ôm lấy cô, không để cô bị ngã.
“Đẹp.” Ôn Lương Diệu khen một câu, cô mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.
Hình Nhất Nặc nắm tay anh, vẻ mặt chờ mong: “Đi thôi!”
Ôn Lương Diệu mặc một thân tây trang xanh lam nhạt màu, phong cách giản dị càng làm rõ thêm khuôn mặt tuấn mỹ của anh. Mái tóc đen cũng được chăm chút, vằng trán sạch sẽ, ngũ quan lập thể, lộ ra hơi thở của một quý công tử.
Hình Nhất Nặc nắm tay anh, bước một bước lại quay đầu nhìn anh, ánh mắt kia giống như một cô vợ nhỏ đang làm nũng, tình yêu mãnh liệt.
Đáy mắt Ôn Lương Diệu đầy ý cười, trong ánh mắt sủng ái, phá lệ mê người.
Hai người đi thang máy, thẳng đến buổi vũ hội trên sân thượng.
Tâm tình Hình Nhất Nặc bị không khí như vậy làm kích động, đại khái vì còn trẻ tuổi, đối với những sôi động vào ban đêm như vậy, có một loại tò mò chờ mong.
Ôn Lương Diệu ôm lây cô đứng một bên, Hình Nhất Nặc nhìn thấy mọi người đang khiêu vũ: “Là sâm ba, nhảy đi!”
Ôn Lương Diệu không trở lời mà dắt tay cô chậm rãi đi về sàn nhảy, Hình Nhất Nặc cong khóe môi, phối hợp với bước chân của anh. Ở nơi này, có thể lớn tiếng cười, mạnh dạn nhảy, bởi vì toàn bộ không khí ở đây đều rung động trái tim mọi người, giống như có một thứ không thể giải thích dẫn đường, làm những vị khách tham gia đêm nay đều cảm nhận được một loại tình cảm mãnh liệt trong các điệu nhảy.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Xin chào, xin hỏi điện thoại của tôi…” Mục đích lần này Hình Nhất Nặc đến chỉ là muốn điện thoại của cô. Kỷ Dạ Trạch xoay người trở lại bàn, vươn tay lấy điện thoại đã tắt máy đưa cho cô: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng làm mắt nữa.” “Cảm ơn.” Hình Nhất Nặc cầm lấy, gio tay chào anh ta, xoay người rời đi. Kỷ Dạ Trạch nheo mắt, bước ra cửa phòng, nhìn theo bóng cô rời đi. Hình Nhất Nặc đang mở điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp đều còn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Phía sau, ánh mắt Kỷ Dạ Trạch nhìn theo cô biến mắt ở cuối hành lang, anh ta nheo mắt, lẫm bẩm nói: “Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.” Hình Nhất Nặc mua một phần bánh ngọt trở về phòng, ngồi đối diện Ôn Lương Diệu, cô cầm muỗng nhỏ lấy một miếng bánh đưa tới trước miệng anh: “Ăn một miếng.” Ngón tay thon dài của Ôn Lương Diệu lướt trên bàn phím, ngắng đầu ăn vào. Hình Nhất Nặc ngọt ngào lấy một miếng bánh đưa vào miệng mình, nhẹ nhàng thưởng thức, thật ngọt. “Em không quấy rầy anh, anh làm việc đi, em ở bên cạnh xem tin tức.” Hình Nhất Nặc nói xong, bưng bánh ngọt của cô ngồi xuống sofa bên cạnh. Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng thoải mái của cô, khế cười, anh cùng cô ra ngoài thả lỏng, chính là hy vọng cô có thể sống cuộc sống mà cô muốn. Không phải chịu bất cứ một áp lực nào. Kỷ Dạ Trạch quay về bàn, anh ta mở máy tính, ngón tay thon dài lập tức bắt đầu điều tra, căn cứ vào tên Hình Nhất Nặc, anh ta rất nhanh thu thập được tư liệu của cô. Nhìn thân phận bối cảnh của cô, cùng thân phận Ôn Lương Diệu bên cạnh cô, anh ta hơi giật mình, không nghĩ tới hai người đều có bối cảnh lớn như vậy. Anh ta cũng xem bộ phim mới của Hình Nhất Nặc trên mạng. Anh ta mở video, nhìn thấy diễn xuất hoàn hảo của Hình Nhất Nặc trong phim, anh ta thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Không ngờ rằng cô gái này lại nổi bật vượt ngoài dự kiến của anh ta. Kỷ Dạ Trạch cũng đủ nhàm chán rồi, anh ta lập tức sử dụng thủ đoạn của mình hack vào máy tính nhà sản xuất phim của Hình Nhất Nặc. Do đó, anh ta ở trong phòng, bắt đầu trở thành người đầu tiên ngoài tổ phim được xem bộ phim này. Hơn nữa còn xem đến thích thú, thỉnh thoảng lại say mê khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ trong tranh của Hình Nhất Nặc. Chạng vạng tối. Hình Nhất Nặc vẫn nhớ buổi vũ hội kia. Ôn Lương Diệu gác công việc trên tay lại, dự định buổi tối sẽ cùng cô đến nơi tổ chức vũ hội. Hình Nhất Nặc không dám nói chuyện suýt nữa thì mất điện thoại với anh. Điện thoại cũng đã tìm được, chuyện này liền cho qua. Hình Nhất Nặc mặc một chiếc váy đen quyến rũ. Độ tuổi này của cô mặc váy đen lên có một loại gợi cảm của tuổi trẻ, còn mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ, vô cùng mê người. “Đẹp không?” Hình Nhất Nặc đứng trước mặt anh, xoay người, váy tung bay. Xoay lại xoay, Hình Nhất Nặc liền bật cười nhào vào lòng ngực anh. Ôn Lương Diệu khẩn trương ôm lấy cô, không để cô bị ngã. “Đẹp.” Ôn Lương Diệu khen một câu, cô mặc cái gì cũng đều xinh đẹp. Hình Nhất Nặc nắm tay anh, vẻ mặt chờ mong: “Đi thôi!” Ôn Lương Diệu mặc một thân tây trang xanh lam nhạt màu, phong cách giản dị càng làm rõ thêm khuôn mặt tuấn mỹ của anh. Mái tóc đen cũng được chăm chút, vằng trán sạch sẽ, ngũ quan lập thể, lộ ra hơi thở của một quý công tử. Hình Nhất Nặc nắm tay anh, bước một bước lại quay đầu nhìn anh, ánh mắt kia giống như một cô vợ nhỏ đang làm nũng, tình yêu mãnh liệt. Đáy mắt Ôn Lương Diệu đầy ý cười, trong ánh mắt sủng ái, phá lệ mê người. Hai người đi thang máy, thẳng đến buổi vũ hội trên sân thượng. Tâm tình Hình Nhất Nặc bị không khí như vậy làm kích động, đại khái vì còn trẻ tuổi, đối với những sôi động vào ban đêm như vậy, có một loại tò mò chờ mong. Ôn Lương Diệu ôm lây cô đứng một bên, Hình Nhất Nặc nhìn thấy mọi người đang khiêu vũ: “Là sâm ba, nhảy đi!” Ôn Lương Diệu không trở lời mà dắt tay cô chậm rãi đi về sàn nhảy, Hình Nhất Nặc cong khóe môi, phối hợp với bước chân của anh. Ở nơi này, có thể lớn tiếng cười, mạnh dạn nhảy, bởi vì toàn bộ không khí ở đây đều rung động trái tim mọi người, giống như có một thứ không thể giải thích dẫn đường, làm những vị khách tham gia đêm nay đều cảm nhận được một loại tình cảm mãnh liệt trong các điệu nhảy.