Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1109
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng tìm được bóng dáng hai tên sát thủ kia ở tầng ba. Bọn chúng quả thật không buông tha, một mực né tránh bảo vệ tàu, tìm kiếm họ. Ôn Lương Diệu chớp mắt, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng thao tác, đem nơi ẳn nấp cùng hình ảnh cây súng trên tay bọn họ gửi vào hộp thư của cảnh sát. Cảnh sát lập tức ra tay, không cần biết lúc này là ai gửi tin đến, chỉ cần trong tay hai tên sát thủ đều có vũ khí sát thương hạng nặng, đều thuộc phần tử nguy hiểm. Kỷ Dạ Trạch mở mắt ra liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang ở sofa bên cạnh thao tác trên lpad của anh ta, anh ta chấn kinh vài giây rồi lập tức nở nụ cười. Anh ta lúc trước có điều tra qua trình độ học vấn của Ôn Lương Diệu, chỉ cần nhìn vài lần liền biết anh là người không thể so sánh. “Anh tỉnh rồi.” Hình Nhất Nặc phát hiện ra, quan tâm hỏi một câu. Ôn Lương Diệu buông lpad xuống đi tới: “Tôi đã tìm được sát thủ, đem vị trí của bọn chúng giao cho bảo vệ tàu. Bảo vệ tàu sẽ lập tức truy tìm bọn chúng, hẳn là tạm thời sẽ không thể tìm đến đây.” “Có anh ở đây, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Kỷ Dạ Trạch ho một tiếng, anh ta đã tương đối suy yếu. “Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mất mạng.” Ôn Lương Diệu nói. Kỷ Dạ Trạch nhìn về phía Hình Nhất Nặc bên cạnh, phần tâm tư lúc trưa kia, hiện tại đã hoàn toàn ngừng lại. Anh ta giải thích: “Thật xin lỗi. Tôi không biết sẽ mang đến cho hai người phiền toái như vậy.” “Không sao.” Hình Nhất Nặc lắc đầu. Kỷ Dạ Trạch nhìn thoáng qua Ôn Lương Diệu, lại nhìn Hình Nhất Nặc một cái, hâm mộ cười: “Hai người thật là một cặp xứng đôi.” Hình Nhất Nặc mím môi cười, nhìn về phía Ôn Lương Diệu. Ôn Lương Diệu cũng nhìn cô, nói với cô: “Nhất Nặc, cho anh ta một ly nước.” Hình Nhất Nặc rót một ly nước, Kỷ Dạ Trạch cảm ơn một câu, nhìn thời gian đã sắp 3 giờ sáng. Ôn Lương Diệu không nói chuyện ngày mai sẽ rời đi, bởi vì anh vẫn chưa cân nhắc việc có nên mang theo anh ta hay không, dù sao Kỷ Dạ Trạch cũng là một phần tử nguy hiểm. Có Ôn Lương Diệu canh giữ, luôn nắm được nhất cử nhất động của hai tên sát thủ, bọn chúng đã trốn vào trong kho lưu trữ, hiện tại toàn bộ bảo vệ tàu đều được phái đi tìm kiếm bọn chúng, hẳn là tạm thời không thể xuất hiện nữa. Sáng sớm. Hình Nhất Nặc tỉnh lại trong lòng Ôn Lương Diệu. Tối hôm qua cô không chịu được đã ngủ thiếp đi, cô mở to mắt, đập vào mắt là ánh nhìn chăm chú của Ôn Lương Diệu, một tia mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh. “Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Hình Nhát Nặc vội vã ngồi dậy nhìn anh. “Không sao!” Hình Nhất Nặc nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch đang ngủ ở sofa bên cạnh. Anh ta vẫn chưa tỉnh lại. “Còn nửa tiếng nữa trực thăng sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ lập tức rời đi.” “Vâng!” Hình Nhất Nặc gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch bên cạnh: “Vậy anh ta thì sao?” “Nếu anh ta không được đưa đến bệnh viện anh ta sẽ mắt Ñ mạng. Anh quyết định mang anh ta đi.” Viên đạn vẫn còn trong vết thương của Kỷ Dạ Trạch chưa được lấy ra. Kỷ Dạ Trạch cũng vừa tỉnh lại, nghe nói có thể rời đi, anh ta cũng vui vẻ cảm kích, ba người trực tiếp lên trực thăng, bên đến thành phó ở gần đó. Đến sân bay trong trung tâm thành phố, Ôn Lương Diệu dắt Hình Nhất Nặc vào thang máy, mà nhân viên y tế đã hẹn trước trực tiếp mang Kỷ Dạ Trạch rời đi. Trong thang máy, Hình Nhất Nặc dựa vào trong lòng Ôn Lương Diệu, nỗi khiếp sợ đối với chuyện lần này vẫn chưa biến mắt. Ôn Lương Diệu cúi đầu vuốt mái tóc dài của cô, khẽ hôn lên trán cô: “Buổi chiều chúng ta về nước.” “Chuyện lần này không cần nói cho ba mẹ nghe, để họ không phải lo lắng.” Hình Nhất Nặc nói. “Được.” Trong chuyến đi này, Ôn Lương Diệu bị kích thích sâu sắc mức độ lưu ý của anh đối với cô. Vừa nghe thấy cô bị bắt cóc, máu trong người anh toàn bộ sôi trào, có cảm giác hít thở không thông. Chuyến bay về nước buổi chiều. Trên mạng, bộ phim mới của Hình Nhất Nặc cũng sắp đến ngày khởi chiếu, ba ngày sau vào khung giờ vàng. Kỷ Dạ Trạch ngồi trong bệnh viện, viên đạn đã được lấy ra, anh ta cũng sắp bắt đầu hành trình của mình, sẽ không bao giờ quấy rầy đôi tình nhân này nữa.
Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng tìm được bóng dáng hai tên sát thủ kia ở tầng ba. Bọn chúng quả thật không buông tha, một mực né tránh bảo vệ tàu, tìm kiếm họ.
Ôn Lương Diệu chớp mắt, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng thao tác, đem nơi ẳn nấp cùng hình ảnh cây súng trên tay bọn họ gửi vào hộp thư của cảnh sát.
Cảnh sát lập tức ra tay, không cần biết lúc này là ai gửi tin đến, chỉ cần trong tay hai tên sát thủ đều có vũ khí sát thương hạng nặng, đều thuộc phần tử nguy hiểm.
Kỷ Dạ Trạch mở mắt ra liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang ở sofa bên cạnh thao tác trên lpad của anh ta, anh ta chấn kinh vài giây rồi lập tức nở nụ cười.
Anh ta lúc trước có điều tra qua trình độ học vấn của Ôn Lương Diệu, chỉ cần nhìn vài lần liền biết anh là người không thể so sánh.
“Anh tỉnh rồi.” Hình Nhất Nặc phát hiện ra, quan tâm hỏi một câu.
Ôn Lương Diệu buông lpad xuống đi tới: “Tôi đã tìm được sát thủ, đem vị trí của bọn chúng giao cho bảo vệ tàu. Bảo vệ tàu sẽ lập tức truy tìm bọn chúng, hẳn là tạm thời sẽ không thể tìm đến đây.”
“Có anh ở đây, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Kỷ Dạ Trạch ho một tiếng, anh ta đã tương đối suy yếu.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mất mạng.” Ôn Lương Diệu nói.
Kỷ Dạ Trạch nhìn về phía Hình Nhất Nặc bên cạnh, phần tâm tư lúc trưa kia, hiện tại đã hoàn toàn ngừng lại. Anh ta giải thích: “Thật xin lỗi. Tôi không biết sẽ mang đến cho hai người phiền toái như vậy.”
“Không sao.” Hình Nhất Nặc lắc đầu.
Kỷ Dạ Trạch nhìn thoáng qua Ôn Lương Diệu, lại nhìn Hình Nhất Nặc một cái, hâm mộ cười: “Hai người thật là một cặp xứng đôi.”
Hình Nhất Nặc mím môi cười, nhìn về phía Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu cũng nhìn cô, nói với cô: “Nhất Nặc, cho anh ta một ly nước.”
Hình Nhất Nặc rót một ly nước, Kỷ Dạ Trạch cảm ơn một câu, nhìn thời gian đã sắp 3 giờ sáng.
Ôn Lương Diệu không nói chuyện ngày mai sẽ rời đi, bởi vì anh vẫn chưa cân nhắc việc có nên mang theo anh ta hay không, dù sao Kỷ Dạ Trạch cũng là một phần tử nguy hiểm.
Có Ôn Lương Diệu canh giữ, luôn nắm được nhất cử nhất động của hai tên sát thủ, bọn chúng đã trốn vào trong kho lưu trữ, hiện tại toàn bộ bảo vệ tàu đều được phái đi tìm kiếm bọn chúng, hẳn là tạm thời không thể xuất hiện nữa.
Sáng sớm.
Hình Nhất Nặc tỉnh lại trong lòng Ôn Lương Diệu. Tối hôm qua cô không chịu được đã ngủ thiếp đi, cô mở to mắt, đập vào mắt là ánh nhìn chăm chú của Ôn Lương Diệu, một tia mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh.
“Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Hình Nhát Nặc vội vã ngồi dậy nhìn anh.
“Không sao!”
Hình Nhất Nặc nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch đang ngủ ở sofa bên cạnh. Anh ta vẫn chưa tỉnh lại.
“Còn nửa tiếng nữa trực thăng sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
“Vâng!” Hình Nhất Nặc gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch bên cạnh: “Vậy anh ta thì sao?”
“Nếu anh ta không được đưa đến bệnh viện anh ta sẽ mắt Ñ mạng. Anh quyết định mang anh ta đi.” Viên đạn vẫn còn trong vết thương của Kỷ Dạ Trạch chưa được lấy ra.
Kỷ Dạ Trạch cũng vừa tỉnh lại, nghe nói có thể rời đi, anh ta cũng vui vẻ cảm kích, ba người trực tiếp lên trực thăng, bên đến thành phó ở gần đó.
Đến sân bay trong trung tâm thành phố, Ôn Lương Diệu dắt Hình Nhất Nặc vào thang máy, mà nhân viên y tế đã hẹn trước trực tiếp mang Kỷ Dạ Trạch rời đi.
Trong thang máy, Hình Nhất Nặc dựa vào trong lòng Ôn Lương Diệu, nỗi khiếp sợ đối với chuyện lần này vẫn chưa biến mắt.
Ôn Lương Diệu cúi đầu vuốt mái tóc dài của cô, khẽ hôn lên trán cô: “Buổi chiều chúng ta về nước.”
“Chuyện lần này không cần nói cho ba mẹ nghe, để họ không phải lo lắng.” Hình Nhất Nặc nói.
“Được.” Trong chuyến đi này, Ôn Lương Diệu bị kích thích sâu sắc mức độ lưu ý của anh đối với cô.
Vừa nghe thấy cô bị bắt cóc, máu trong người anh toàn bộ sôi trào, có cảm giác hít thở không thông.
Chuyến bay về nước buổi chiều. Trên mạng, bộ phim mới của Hình Nhất Nặc cũng sắp đến ngày khởi chiếu, ba ngày sau vào khung giờ vàng.
Kỷ Dạ Trạch ngồi trong bệnh viện, viên đạn đã được lấy ra, anh ta cũng sắp bắt đầu hành trình của mình, sẽ không bao giờ quấy rầy đôi tình nhân này nữa.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng tìm được bóng dáng hai tên sát thủ kia ở tầng ba. Bọn chúng quả thật không buông tha, một mực né tránh bảo vệ tàu, tìm kiếm họ. Ôn Lương Diệu chớp mắt, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng thao tác, đem nơi ẳn nấp cùng hình ảnh cây súng trên tay bọn họ gửi vào hộp thư của cảnh sát. Cảnh sát lập tức ra tay, không cần biết lúc này là ai gửi tin đến, chỉ cần trong tay hai tên sát thủ đều có vũ khí sát thương hạng nặng, đều thuộc phần tử nguy hiểm. Kỷ Dạ Trạch mở mắt ra liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang ở sofa bên cạnh thao tác trên lpad của anh ta, anh ta chấn kinh vài giây rồi lập tức nở nụ cười. Anh ta lúc trước có điều tra qua trình độ học vấn của Ôn Lương Diệu, chỉ cần nhìn vài lần liền biết anh là người không thể so sánh. “Anh tỉnh rồi.” Hình Nhất Nặc phát hiện ra, quan tâm hỏi một câu. Ôn Lương Diệu buông lpad xuống đi tới: “Tôi đã tìm được sát thủ, đem vị trí của bọn chúng giao cho bảo vệ tàu. Bảo vệ tàu sẽ lập tức truy tìm bọn chúng, hẳn là tạm thời sẽ không thể tìm đến đây.” “Có anh ở đây, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Kỷ Dạ Trạch ho một tiếng, anh ta đã tương đối suy yếu. “Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mất mạng.” Ôn Lương Diệu nói. Kỷ Dạ Trạch nhìn về phía Hình Nhất Nặc bên cạnh, phần tâm tư lúc trưa kia, hiện tại đã hoàn toàn ngừng lại. Anh ta giải thích: “Thật xin lỗi. Tôi không biết sẽ mang đến cho hai người phiền toái như vậy.” “Không sao.” Hình Nhất Nặc lắc đầu. Kỷ Dạ Trạch nhìn thoáng qua Ôn Lương Diệu, lại nhìn Hình Nhất Nặc một cái, hâm mộ cười: “Hai người thật là một cặp xứng đôi.” Hình Nhất Nặc mím môi cười, nhìn về phía Ôn Lương Diệu. Ôn Lương Diệu cũng nhìn cô, nói với cô: “Nhất Nặc, cho anh ta một ly nước.” Hình Nhất Nặc rót một ly nước, Kỷ Dạ Trạch cảm ơn một câu, nhìn thời gian đã sắp 3 giờ sáng. Ôn Lương Diệu không nói chuyện ngày mai sẽ rời đi, bởi vì anh vẫn chưa cân nhắc việc có nên mang theo anh ta hay không, dù sao Kỷ Dạ Trạch cũng là một phần tử nguy hiểm. Có Ôn Lương Diệu canh giữ, luôn nắm được nhất cử nhất động của hai tên sát thủ, bọn chúng đã trốn vào trong kho lưu trữ, hiện tại toàn bộ bảo vệ tàu đều được phái đi tìm kiếm bọn chúng, hẳn là tạm thời không thể xuất hiện nữa. Sáng sớm. Hình Nhất Nặc tỉnh lại trong lòng Ôn Lương Diệu. Tối hôm qua cô không chịu được đã ngủ thiếp đi, cô mở to mắt, đập vào mắt là ánh nhìn chăm chú của Ôn Lương Diệu, một tia mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh. “Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Hình Nhát Nặc vội vã ngồi dậy nhìn anh. “Không sao!” Hình Nhất Nặc nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch đang ngủ ở sofa bên cạnh. Anh ta vẫn chưa tỉnh lại. “Còn nửa tiếng nữa trực thăng sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ lập tức rời đi.” “Vâng!” Hình Nhất Nặc gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Kỷ Dạ Trạch bên cạnh: “Vậy anh ta thì sao?” “Nếu anh ta không được đưa đến bệnh viện anh ta sẽ mắt Ñ mạng. Anh quyết định mang anh ta đi.” Viên đạn vẫn còn trong vết thương của Kỷ Dạ Trạch chưa được lấy ra. Kỷ Dạ Trạch cũng vừa tỉnh lại, nghe nói có thể rời đi, anh ta cũng vui vẻ cảm kích, ba người trực tiếp lên trực thăng, bên đến thành phó ở gần đó. Đến sân bay trong trung tâm thành phố, Ôn Lương Diệu dắt Hình Nhất Nặc vào thang máy, mà nhân viên y tế đã hẹn trước trực tiếp mang Kỷ Dạ Trạch rời đi. Trong thang máy, Hình Nhất Nặc dựa vào trong lòng Ôn Lương Diệu, nỗi khiếp sợ đối với chuyện lần này vẫn chưa biến mắt. Ôn Lương Diệu cúi đầu vuốt mái tóc dài của cô, khẽ hôn lên trán cô: “Buổi chiều chúng ta về nước.” “Chuyện lần này không cần nói cho ba mẹ nghe, để họ không phải lo lắng.” Hình Nhất Nặc nói. “Được.” Trong chuyến đi này, Ôn Lương Diệu bị kích thích sâu sắc mức độ lưu ý của anh đối với cô. Vừa nghe thấy cô bị bắt cóc, máu trong người anh toàn bộ sôi trào, có cảm giác hít thở không thông. Chuyến bay về nước buổi chiều. Trên mạng, bộ phim mới của Hình Nhất Nặc cũng sắp đến ngày khởi chiếu, ba ngày sau vào khung giờ vàng. Kỷ Dạ Trạch ngồi trong bệnh viện, viên đạn đã được lấy ra, anh ta cũng sắp bắt đầu hành trình của mình, sẽ không bao giờ quấy rầy đôi tình nhân này nữa.