Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1111

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 1111: Là ai vinh dự đạt được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Hình Nhất Nặc chớp mắt, nhìn lên sân khấu, chờ đợt người may mắn kia bước lên. Mà lúc này, nữ minh tinh đang ngồi bên cạnh cô không khỏi hướng cô vỗ tay: “Nhất Nặc, chúc mừng.” Lúc này, người dẫn Chương trình trên sân khấu tiếp tục nhiệt tình nói: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hôm nay, Hình Nhát Nặc tiểu thư lên sân khấu nhận giải.” Đầu óc Hình Nhất Nặc trống rỗng, là cô! Cô đã đoạt được giải thưởng này. Trong hai năm qua cô đã nhận được rất nhiều giải thưởng, nhưng giải thưởng này là lần đầu tiên. Hình Nhất Nặc tự nhiên tao nhã đứng lên, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người cô, làm cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trong suốt. Giá trị nhan sắc siêu cao cùng dáng người tỉnh tế mê người, mặc dù ở đây có rất nhiều nữ minh tinh tỉ mỉ ăn mặc nhưng cô cũng như một cỗ thanh lưu, lấp lánh phát sáng, tựa ánh trăng sáng. Cô thanh thản tao nhã bước đi, từng bước từng bước lên sân khấu nhận giải. Váy dạ hội của cô nhẹ nhàng rũ xuống đất. Trên màn hình lớn, óng kính quay thật gần gương mặt cô, mỗi một biểu cảm của cô đều giống như hiện lên trong tranh. Hình Nhất Nặc không còn là một người vừa mới bước chân vào làng giải trí hai năm trước. Cô đã trở thành một ngôi sao chói mắt, những cử chỉ của cô đều toát lên vẻ điềm tỉnh tao nhã. Đứng trên sân khấu, cầm lấy chiếc cúp nặng trịch, Hình Nhất Nặc hướng người trao giải mỉm cười. “Nhất Nặc, đến, bên này, mời cô phát biểu vài câu với những đồng nghiệp đang ngồi ở đây, cùng người nhà và người hâm mô qua màn hình.” Hình Nhất Nặc mỉm cười đi đến trước micro, hốc mắt cô đột nhiên có chút ướt, trên màn hình lớn, đôi mắt to xinh đẹp của cô hiện lên ánh nước, thể hiện tâm trạng kích động của cô. “Rất cảm ơn ban tổ chức đã trao cho tôi giải thưởng này. Tôi muốn nói một tiếng cảm ơn đến đoàn đội của tôi cùng người nhà và những người hâm mộ đã ủng hộ tôi. Có mọi người ở bên mới có tôi của người hôm nay.” Nói xong, Hình Nhất Nặc mím môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Đồng thời, tôi có một câu muốn nói với một người, tôi muốn nói, cả đời này được ở bên anh, em thật sự rất hạnh phúc.” “Wow! Đây là lời bày tỏ với bạn trai sao?” Người dẫn Chương trình vẻ mặt kích động nói. Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Đúng.” “Vậy bạn trai của cô sẽ nghe thấy sao? Anh ấy đang ở trước màn hình sao?” “Anh ấy nhất định sẽ.” Hình Nhất Nặc tự tin hướng óng kính máy quay nhìn, gửi đến một nụ hôn gió. Trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, trong một căn bếp mở, một thân ảnh hưu nhàn phong nhã đang cắt rau, đối diện anh chính là màn hình TV cực lớn. Anh giờ phút này buông hết thảy mọi việc trên tay xuống, chống lên bàn bếp, khẽ cười nhìn cô gái đang hôn gió anh qua màn hình. Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười cưng chiều, nói với cô gái trong màn hình: “Anh đợi em quay về ăn bữa tối.” Mặc dù biết cô không thể nghe thấy, nhưng anh biết sau khi cô nhận giải xong, nhất định trước tiên sẽ trở về bên cạnh anh. Nhìn cô gái tự tin điềm tĩnh cùng phong thái mê người trên sân khấu, cô đã độc lập, có thể điềm tỉnh đối phó với mọi trường hợp, cô chói mắt tựa như viên ngọc sáng mê người. Nhìn cô bước xuống sân khấu, mỗi bước chân đều tự tin như vậy, thanh thản như vậy. Trong lòng anh cũng sinh ra cảm giác tự hào. Anh đưa tay lấy tôm tươi ngon ở bên cạnh, vô cùng thuần thục rút chỉ lưng, làm cho cô món mà cô thích nhất. Bãi đỗ xe của lễ trao giải, nhóm trợ lý của Hình Nhất Nặc đã chuẩn bị xong xe, bây giờ cô liền rời đi. Cô vừa xuất hiện, hai trợ lý liền bước đến thay cô cầm chiếc cúp nặng kia. “Em muốn đi tìm Lương Diệu.” Hình Nhất Nặc khẩn trương nói. Lúc cô chạy đến đây tham dự lễ trao giải đã có chút muộn. Cho nên cô đến hiện tại mới tìm được cơ hội rời đi, cô muốn hỏi vì sao anh lại không đến cùng cô nhận giải. Hình Nhất Nặc ngồi lên xe, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt như ngọc được trang điểm hoàn mỹ của cô, quả thực xinh đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông. Cô cắn đôi môi đỏ mộng, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, buổi đêm xinh đẹp như vậy anh lại không ở bên cạnh cô, cô cảm nhận được một loại cảm giác cô đơn. Cô từng nghĩ đến, mặc kệ cô là tiểu minh tinh vừa vào nghề hay nữ diễn viên vừa đạt được vinh quang như bây giờ, cô đều hi vọng anh có thể ở bên cạnh cô. Mà không để cô một mình đứng ở vị trí này, hưởng thụ hết mọi phồn hoa vinh quang. Đây là công lao của anh, cô không thể một mình độc chiếm. Xe đến dưới lầu, vừa lúc khoảng 8 giờ tối, Hình Nhất Nặc cầm cúp nói với trợ lý: “Mọi người về trước đi!”

Chương 1111:

 

Là ai vinh dự đạt được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Hình Nhất Nặc chớp mắt, nhìn lên sân khấu, chờ đợt người may mắn kia bước lên.

 

Mà lúc này, nữ minh tinh đang ngồi bên cạnh cô không khỏi hướng cô vỗ tay: “Nhất Nặc, chúc mừng.”

 

Lúc này, người dẫn Chương trình trên sân khấu tiếp tục nhiệt tình nói: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hôm nay, Hình Nhát Nặc tiểu thư lên sân khấu nhận giải.”

 

Đầu óc Hình Nhất Nặc trống rỗng, là cô!

 

Cô đã đoạt được giải thưởng này. Trong hai năm qua cô đã nhận được rất nhiều giải thưởng, nhưng giải thưởng này là lần đầu tiên.

 

Hình Nhất Nặc tự nhiên tao nhã đứng lên, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người cô, làm cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trong suốt. Giá trị nhan sắc siêu cao cùng dáng người tỉnh tế mê người, mặc dù ở đây có rất nhiều nữ minh tinh tỉ mỉ ăn mặc nhưng cô cũng như một cỗ thanh lưu, lấp lánh phát sáng, tựa ánh trăng sáng.

 

Cô thanh thản tao nhã bước đi, từng bước từng bước lên sân khấu nhận giải. Váy dạ hội của cô nhẹ nhàng rũ xuống đất.

 

Trên màn hình lớn, óng kính quay thật gần gương mặt cô, mỗi một biểu cảm của cô đều giống như hiện lên trong tranh.

 

Hình Nhất Nặc không còn là một người vừa mới bước chân vào làng giải trí hai năm trước. Cô đã trở thành một ngôi sao chói mắt, những cử chỉ của cô đều toát lên vẻ điềm tỉnh tao nhã.

 

Đứng trên sân khấu, cầm lấy chiếc cúp nặng trịch, Hình Nhất Nặc hướng người trao giải mỉm cười.

 

“Nhất Nặc, đến, bên này, mời cô phát biểu vài câu với những đồng nghiệp đang ngồi ở đây, cùng người nhà và người hâm mô qua màn hình.”

 

Hình Nhất Nặc mỉm cười đi đến trước micro, hốc mắt cô đột nhiên có chút ướt, trên màn hình lớn, đôi mắt to xinh đẹp của cô hiện lên ánh nước, thể hiện tâm trạng kích động của cô.

 

“Rất cảm ơn ban tổ chức đã trao cho tôi giải thưởng này. Tôi muốn nói một tiếng cảm ơn đến đoàn đội của tôi cùng người nhà và những người hâm mộ đã ủng hộ tôi. Có mọi người ở bên mới có tôi của người hôm nay.”

 

Nói xong, Hình Nhất Nặc mím môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Đồng thời, tôi có một câu muốn nói với một người, tôi muốn nói, cả đời này được ở bên anh, em thật sự rất hạnh phúc.”

 

“Wow! Đây là lời bày tỏ với bạn trai sao?” Người dẫn Chương trình vẻ mặt kích động nói.

 

Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Đúng.”

 

“Vậy bạn trai của cô sẽ nghe thấy sao? Anh ấy đang ở trước màn hình sao?”

 

“Anh ấy nhất định sẽ.” Hình Nhất Nặc tự tin hướng óng kính máy quay nhìn, gửi đến một nụ hôn gió.

 

Trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, trong một căn bếp mở, một thân ảnh hưu nhàn phong nhã đang cắt rau, đối diện anh chính là màn hình TV cực lớn. Anh giờ phút này buông hết thảy mọi việc trên tay xuống, chống lên bàn bếp, khẽ cười nhìn cô gái đang hôn gió anh qua màn hình.

 

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười cưng chiều, nói với cô gái trong màn hình: “Anh đợi em quay về ăn bữa tối.”

 

Mặc dù biết cô không thể nghe thấy, nhưng anh biết sau khi cô nhận giải xong, nhất định trước tiên sẽ trở về bên cạnh anh.

 

Nhìn cô gái tự tin điềm tĩnh cùng phong thái mê người trên sân khấu, cô đã độc lập, có thể điềm tỉnh đối phó với mọi trường hợp, cô chói mắt tựa như viên ngọc sáng mê người.

 

Nhìn cô bước xuống sân khấu, mỗi bước chân đều tự tin như vậy, thanh thản như vậy. Trong lòng anh cũng sinh ra cảm giác tự hào.

 

Anh đưa tay lấy tôm tươi ngon ở bên cạnh, vô cùng thuần thục rút chỉ lưng, làm cho cô món mà cô thích nhất.

 

Bãi đỗ xe của lễ trao giải, nhóm trợ lý của Hình Nhất Nặc đã chuẩn bị xong xe, bây giờ cô liền rời đi.

 

Cô vừa xuất hiện, hai trợ lý liền bước đến thay cô cầm chiếc cúp nặng kia.

 

“Em muốn đi tìm Lương Diệu.” Hình Nhất Nặc khẩn trương nói.

 

Lúc cô chạy đến đây tham dự lễ trao giải đã có chút muộn. Cho nên cô đến hiện tại mới tìm được cơ hội rời đi, cô muốn hỏi vì sao anh lại không đến cùng cô nhận giải.

 

Hình Nhất Nặc ngồi lên xe, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt như ngọc được trang điểm hoàn mỹ của cô, quả thực xinh đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông.

 

Cô cắn đôi môi đỏ mộng, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, buổi đêm xinh đẹp như vậy anh lại không ở bên cạnh cô, cô cảm nhận được một loại cảm giác cô đơn. Cô từng nghĩ đến, mặc kệ cô là tiểu minh tinh vừa vào nghề hay nữ diễn viên vừa đạt được vinh quang như bây giờ, cô đều hi vọng anh có thể ở bên cạnh cô.

 

Mà không để cô một mình đứng ở vị trí này, hưởng thụ hết mọi phồn hoa vinh quang. Đây là công lao của anh, cô không thể một mình độc chiếm.

 

Xe đến dưới lầu, vừa lúc khoảng 8 giờ tối, Hình Nhất Nặc cầm cúp nói với trợ lý: “Mọi người về trước đi!”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 1111: Là ai vinh dự đạt được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Hình Nhất Nặc chớp mắt, nhìn lên sân khấu, chờ đợt người may mắn kia bước lên. Mà lúc này, nữ minh tinh đang ngồi bên cạnh cô không khỏi hướng cô vỗ tay: “Nhất Nặc, chúc mừng.” Lúc này, người dẫn Chương trình trên sân khấu tiếp tục nhiệt tình nói: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hôm nay, Hình Nhát Nặc tiểu thư lên sân khấu nhận giải.” Đầu óc Hình Nhất Nặc trống rỗng, là cô! Cô đã đoạt được giải thưởng này. Trong hai năm qua cô đã nhận được rất nhiều giải thưởng, nhưng giải thưởng này là lần đầu tiên. Hình Nhất Nặc tự nhiên tao nhã đứng lên, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người cô, làm cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trong suốt. Giá trị nhan sắc siêu cao cùng dáng người tỉnh tế mê người, mặc dù ở đây có rất nhiều nữ minh tinh tỉ mỉ ăn mặc nhưng cô cũng như một cỗ thanh lưu, lấp lánh phát sáng, tựa ánh trăng sáng. Cô thanh thản tao nhã bước đi, từng bước từng bước lên sân khấu nhận giải. Váy dạ hội của cô nhẹ nhàng rũ xuống đất. Trên màn hình lớn, óng kính quay thật gần gương mặt cô, mỗi một biểu cảm của cô đều giống như hiện lên trong tranh. Hình Nhất Nặc không còn là một người vừa mới bước chân vào làng giải trí hai năm trước. Cô đã trở thành một ngôi sao chói mắt, những cử chỉ của cô đều toát lên vẻ điềm tỉnh tao nhã. Đứng trên sân khấu, cầm lấy chiếc cúp nặng trịch, Hình Nhất Nặc hướng người trao giải mỉm cười. “Nhất Nặc, đến, bên này, mời cô phát biểu vài câu với những đồng nghiệp đang ngồi ở đây, cùng người nhà và người hâm mô qua màn hình.” Hình Nhất Nặc mỉm cười đi đến trước micro, hốc mắt cô đột nhiên có chút ướt, trên màn hình lớn, đôi mắt to xinh đẹp của cô hiện lên ánh nước, thể hiện tâm trạng kích động của cô. “Rất cảm ơn ban tổ chức đã trao cho tôi giải thưởng này. Tôi muốn nói một tiếng cảm ơn đến đoàn đội của tôi cùng người nhà và những người hâm mộ đã ủng hộ tôi. Có mọi người ở bên mới có tôi của người hôm nay.” Nói xong, Hình Nhất Nặc mím môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Đồng thời, tôi có một câu muốn nói với một người, tôi muốn nói, cả đời này được ở bên anh, em thật sự rất hạnh phúc.” “Wow! Đây là lời bày tỏ với bạn trai sao?” Người dẫn Chương trình vẻ mặt kích động nói. Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Đúng.” “Vậy bạn trai của cô sẽ nghe thấy sao? Anh ấy đang ở trước màn hình sao?” “Anh ấy nhất định sẽ.” Hình Nhất Nặc tự tin hướng óng kính máy quay nhìn, gửi đến một nụ hôn gió. Trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, trong một căn bếp mở, một thân ảnh hưu nhàn phong nhã đang cắt rau, đối diện anh chính là màn hình TV cực lớn. Anh giờ phút này buông hết thảy mọi việc trên tay xuống, chống lên bàn bếp, khẽ cười nhìn cô gái đang hôn gió anh qua màn hình. Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười cưng chiều, nói với cô gái trong màn hình: “Anh đợi em quay về ăn bữa tối.” Mặc dù biết cô không thể nghe thấy, nhưng anh biết sau khi cô nhận giải xong, nhất định trước tiên sẽ trở về bên cạnh anh. Nhìn cô gái tự tin điềm tĩnh cùng phong thái mê người trên sân khấu, cô đã độc lập, có thể điềm tỉnh đối phó với mọi trường hợp, cô chói mắt tựa như viên ngọc sáng mê người. Nhìn cô bước xuống sân khấu, mỗi bước chân đều tự tin như vậy, thanh thản như vậy. Trong lòng anh cũng sinh ra cảm giác tự hào. Anh đưa tay lấy tôm tươi ngon ở bên cạnh, vô cùng thuần thục rút chỉ lưng, làm cho cô món mà cô thích nhất. Bãi đỗ xe của lễ trao giải, nhóm trợ lý của Hình Nhất Nặc đã chuẩn bị xong xe, bây giờ cô liền rời đi. Cô vừa xuất hiện, hai trợ lý liền bước đến thay cô cầm chiếc cúp nặng kia. “Em muốn đi tìm Lương Diệu.” Hình Nhất Nặc khẩn trương nói. Lúc cô chạy đến đây tham dự lễ trao giải đã có chút muộn. Cho nên cô đến hiện tại mới tìm được cơ hội rời đi, cô muốn hỏi vì sao anh lại không đến cùng cô nhận giải. Hình Nhất Nặc ngồi lên xe, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt như ngọc được trang điểm hoàn mỹ của cô, quả thực xinh đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông. Cô cắn đôi môi đỏ mộng, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, buổi đêm xinh đẹp như vậy anh lại không ở bên cạnh cô, cô cảm nhận được một loại cảm giác cô đơn. Cô từng nghĩ đến, mặc kệ cô là tiểu minh tinh vừa vào nghề hay nữ diễn viên vừa đạt được vinh quang như bây giờ, cô đều hi vọng anh có thể ở bên cạnh cô. Mà không để cô một mình đứng ở vị trí này, hưởng thụ hết mọi phồn hoa vinh quang. Đây là công lao của anh, cô không thể một mình độc chiếm. Xe đến dưới lầu, vừa lúc khoảng 8 giờ tối, Hình Nhất Nặc cầm cúp nói với trợ lý: “Mọi người về trước đi!”

Chương 1111