Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1128

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Ừ! Em cùng cả nhà đi chơi vui vẻ. Hai năm nay, em đều ở bên cạnh anh, rất ít có thời gian ở cạnh người nhà. Vừa hay lần này em ở cạnh họ.” Hình Nhất Nặc suy nghĩ một chút, thời điểm cô cùng Ôn Lương Diệu quay phim, cơ hồ như hình với bóng, thật sự không ở bên ba mẹ. “Vậy được rồi! Có lẽ phải đi 2 ngày. Hai ngày sau em liền quay về.” Hình Nhất Nặc nghĩ thầm, dù sao cô cũng còn hai ngày nữa, đến lúc đó quay về có thể ngủ cùng anh. Vừa lúc có thể cùng người nhà giải sầu, phân tán lực chú ý của cô, thời gian 2 ngày rất nhanh sẽ qua. “Được rồi! Vậy em lập tức đi tìm họ.” “Anh đưa em về nhà.” Ôn Lương Diệu nói với cô. “Được.” Hình Nhất Nặc đáp ứng khoảng 10 giờ xuất phát. Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc đến Hình gia, anh không vào mà liền rời đi. Phía sau xe Ôn Lương Diệu, một chiếc xe màu xám có rèm che đã đi theo anh từ lúc ra cửa. Cho đến giờ vẫn luôn đi theo. Ôn Lương Diệu đem theo máy tính, nơi anh thích đến để sáng tác là một quán trà có vườn nằm ở trung tâm thành phó. Nơi này có thể thư giãn, có thể dùng bữa, cũng vô cùng yên tĩnh. Lúc này, Ôn Lương Diệu mang theo máy tính đi đến đây. Mà phía sau anh, có một người đàn ông mặc đồ đen đè thấp nón gọi cho Kiều Nam. “Chị Kiều, tôi theo dõi Ôn Lương Diệu đến quán trà trong vườn, anh ta đem theo máy tính, đi một mình.” “Cậu chắc chắn? Chắc chắn anh ta chỉ đi một mình không?” Kiều Nam xác thực hỏi lại. ï “Chắc chắn một mình. Anh ta đưa Hình Nhát Nặc về nhà liền một mình đến đây.” “Rất tốt, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. Cậu trước tiên ở đó quan sát, tôi lập tức đến.” Kiều Nam không nghĩ đến, ông trời lại nhanh cho cô ta cơ hội như vậy. Tối hôm qua cô ta cùng người đại diện thương lượng, vẫn cảm thấy phái người theo dõi sẽ có cơ hội hơn. Không ngờ rằng, cơ hội thật sự đến rồi. Kiều Nam lập tức ở nhà thay quần áo trang điểm. Bát quá cô ta cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mà chỉ học theo cách trang điểm thường ngày của Hình Nhất Nặc, trang điểm tinh xảo, giống một học sinh thanh thuần bình thường ra cửa. Kiều Nam cũng mang theo máy tính, giả vờ đến trà quán viết lời nhạc, cô ta bình thường cũng sẽ viết nhạc. Kiều Nam không đến nửa tiếng đã chạy tới, lúc này chỉ mới khoảng 10 giờ sáng. Kiều Nam vào trong, ánh mắt cô ta tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Ôn Lương Diệu ở một góc tối, anh chỉ cần một ly cà phê đơn giản. Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên người anh, tràn đầy ấm áp, cộng với cảnh sắc mùa thu, người đàn ông này chính là nhân vật hoàng tử trong truyện cỗ tích. Không gì có thể so sánh với sự ôn nhu của anh. Kiều Nam ngây ngốc nhìn vài giây, cô ta lập tức liền giả vờ nhìn thấy anh, cô ta ôm máy tính đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu. “Ôn tiên sinh, thật trùng hợp. Anh cũng ở đây.” Kiều Nam mỉm cười chào hỏi. Ôn Lương Diệu nâng mắt nhìn cô ta, cũng có chút giật mình: “Kiều tiểu thư sao cũng ở đây?” “Gần đây tôi nhận bộ phim mới, đạo diễn hy vọng tôi có thể sáng tác một ca khúc, tôi liền tới đây tìm linh cảm.” “Vậy cô bận rộn đi!” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có ý muốn ở một mình. Kiều Nam chọn một vị trí gần anh, cô ta cười: “Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm phiền anh chứ?” Cho dù có làm phiền, Ôn Lương Diệu cũng không thể đuồi cô ta đi, đây là nơi công cộng. “Sẽ không.” Anh đáp một câu. Kiều Nam liền ngồi vào vị trí đối diện anh, như vậy chỉ cần bọn họ ngẳắng đầu liền dễ dàng nhìn thấy đối phương. Kiều Nam gọi cà phê cùng đồ ngọt, đồng thời cô ta còn đặc biệt gọi cho Ôn Lương Diệu một phần đồ ngọt. Lúc nhân viên mang tới, cũng mang một phần cho Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu sửng sốt, ngắng đầu nói với Kiều Nam: “Cảm ơn.” “Không cần khách khí.” Kiều Nam tự nhiên nở nụ cười: “Tôi cùng Nhát Nặc là bạn tốt mài” Cô ta biết lấy thân phận của mình tiếp cận Ôn Lương Diệu là không có khả năng. Chỉ có thể đem quan hệ của Hình Nhất Nặc ra, Ôn Lương Diệu mới không cự tuyệt cô ta tới gần.

“Ừ! Em cùng cả nhà đi chơi vui vẻ. Hai năm nay, em đều ở bên cạnh anh, rất ít có thời gian ở cạnh người nhà. Vừa hay lần này em ở cạnh họ.”

 

Hình Nhất Nặc suy nghĩ một chút, thời điểm cô cùng Ôn Lương Diệu quay phim, cơ hồ như hình với bóng, thật sự không ở bên ba mẹ.

 

“Vậy được rồi! Có lẽ phải đi 2 ngày. Hai ngày sau em liền quay về.” Hình Nhất Nặc nghĩ thầm, dù sao cô cũng còn hai ngày nữa, đến lúc đó quay về có thể ngủ cùng anh.

 

Vừa lúc có thể cùng người nhà giải sầu, phân tán lực chú ý của cô, thời gian 2 ngày rất nhanh sẽ qua.

 

“Được rồi! Vậy em lập tức đi tìm họ.”

 

“Anh đưa em về nhà.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

“Được.” Hình Nhất Nặc đáp ứng khoảng 10 giờ xuất phát.

 

Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc đến Hình gia, anh không vào mà liền rời đi.

 

Phía sau xe Ôn Lương Diệu, một chiếc xe màu xám có rèm che đã đi theo anh từ lúc ra cửa.

 

Cho đến giờ vẫn luôn đi theo.

 

Ôn Lương Diệu đem theo máy tính, nơi anh thích đến để sáng tác là một quán trà có vườn nằm ở trung tâm thành phó. Nơi này có thể thư giãn, có thể dùng bữa, cũng vô cùng yên tĩnh.

 

Lúc này, Ôn Lương Diệu mang theo máy tính đi đến đây. Mà phía sau anh, có một người đàn ông mặc đồ đen đè thấp nón gọi cho Kiều Nam.

 

“Chị Kiều, tôi theo dõi Ôn Lương Diệu đến quán trà trong vườn, anh ta đem theo máy tính, đi một mình.”

 

“Cậu chắc chắn? Chắc chắn anh ta chỉ đi một mình không?”

 

Kiều Nam xác thực hỏi lại.

 

ï “Chắc chắn một mình. Anh ta đưa Hình Nhát Nặc về nhà liền một mình đến đây.”

 

“Rất tốt, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. Cậu trước tiên ở đó quan sát, tôi lập tức đến.”

 

Kiều Nam không nghĩ đến, ông trời lại nhanh cho cô ta cơ hội như vậy. Tối hôm qua cô ta cùng người đại diện thương lượng, vẫn cảm thấy phái người theo dõi sẽ có cơ hội hơn.

 

Không ngờ rằng, cơ hội thật sự đến rồi.

 

Kiều Nam lập tức ở nhà thay quần áo trang điểm. Bát quá cô ta cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mà chỉ học theo cách trang điểm thường ngày của Hình Nhất Nặc, trang điểm tinh xảo, giống một học sinh thanh thuần bình thường ra cửa.

 

Kiều Nam cũng mang theo máy tính, giả vờ đến trà quán viết lời nhạc, cô ta bình thường cũng sẽ viết nhạc.

 

Kiều Nam không đến nửa tiếng đã chạy tới, lúc này chỉ mới khoảng 10 giờ sáng.

 

Kiều Nam vào trong, ánh mắt cô ta tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Ôn Lương Diệu ở một góc tối, anh chỉ cần một ly cà phê đơn giản.

 

Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên người anh, tràn đầy ấm áp, cộng với cảnh sắc mùa thu, người đàn ông này chính là nhân vật hoàng tử trong truyện cỗ tích.

 

Không gì có thể so sánh với sự ôn nhu của anh.

 

Kiều Nam ngây ngốc nhìn vài giây, cô ta lập tức liền giả vờ nhìn thấy anh, cô ta ôm máy tính đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu.

 

“Ôn tiên sinh, thật trùng hợp. Anh cũng ở đây.” Kiều Nam mỉm cười chào hỏi.

 

Ôn Lương Diệu nâng mắt nhìn cô ta, cũng có chút giật mình: “Kiều tiểu thư sao cũng ở đây?”

 

“Gần đây tôi nhận bộ phim mới, đạo diễn hy vọng tôi có thể sáng tác một ca khúc, tôi liền tới đây tìm linh cảm.”

 

“Vậy cô bận rộn đi!” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có ý muốn ở một mình.

 

Kiều Nam chọn một vị trí gần anh, cô ta cười: “Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm phiền anh chứ?”

 

Cho dù có làm phiền, Ôn Lương Diệu cũng không thể đuồi cô ta đi, đây là nơi công cộng.

 

“Sẽ không.” Anh đáp một câu.

 

Kiều Nam liền ngồi vào vị trí đối diện anh, như vậy chỉ cần bọn họ ngẳắng đầu liền dễ dàng nhìn thấy đối phương.

 

Kiều Nam gọi cà phê cùng đồ ngọt, đồng thời cô ta còn đặc biệt gọi cho Ôn Lương Diệu một phần đồ ngọt.

 

Lúc nhân viên mang tới, cũng mang một phần cho Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu sửng sốt, ngắng đầu nói với Kiều Nam: “Cảm ơn.”

 

“Không cần khách khí.” Kiều Nam tự nhiên nở nụ cười: “Tôi cùng Nhát Nặc là bạn tốt mài”

 

Cô ta biết lấy thân phận của mình tiếp cận Ôn Lương Diệu là không có khả năng. Chỉ có thể đem quan hệ của Hình Nhất Nặc ra, Ôn Lương Diệu mới không cự tuyệt cô ta tới gần.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Ừ! Em cùng cả nhà đi chơi vui vẻ. Hai năm nay, em đều ở bên cạnh anh, rất ít có thời gian ở cạnh người nhà. Vừa hay lần này em ở cạnh họ.” Hình Nhất Nặc suy nghĩ một chút, thời điểm cô cùng Ôn Lương Diệu quay phim, cơ hồ như hình với bóng, thật sự không ở bên ba mẹ. “Vậy được rồi! Có lẽ phải đi 2 ngày. Hai ngày sau em liền quay về.” Hình Nhất Nặc nghĩ thầm, dù sao cô cũng còn hai ngày nữa, đến lúc đó quay về có thể ngủ cùng anh. Vừa lúc có thể cùng người nhà giải sầu, phân tán lực chú ý của cô, thời gian 2 ngày rất nhanh sẽ qua. “Được rồi! Vậy em lập tức đi tìm họ.” “Anh đưa em về nhà.” Ôn Lương Diệu nói với cô. “Được.” Hình Nhất Nặc đáp ứng khoảng 10 giờ xuất phát. Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc đến Hình gia, anh không vào mà liền rời đi. Phía sau xe Ôn Lương Diệu, một chiếc xe màu xám có rèm che đã đi theo anh từ lúc ra cửa. Cho đến giờ vẫn luôn đi theo. Ôn Lương Diệu đem theo máy tính, nơi anh thích đến để sáng tác là một quán trà có vườn nằm ở trung tâm thành phó. Nơi này có thể thư giãn, có thể dùng bữa, cũng vô cùng yên tĩnh. Lúc này, Ôn Lương Diệu mang theo máy tính đi đến đây. Mà phía sau anh, có một người đàn ông mặc đồ đen đè thấp nón gọi cho Kiều Nam. “Chị Kiều, tôi theo dõi Ôn Lương Diệu đến quán trà trong vườn, anh ta đem theo máy tính, đi một mình.” “Cậu chắc chắn? Chắc chắn anh ta chỉ đi một mình không?” Kiều Nam xác thực hỏi lại. ï “Chắc chắn một mình. Anh ta đưa Hình Nhát Nặc về nhà liền một mình đến đây.” “Rất tốt, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. Cậu trước tiên ở đó quan sát, tôi lập tức đến.” Kiều Nam không nghĩ đến, ông trời lại nhanh cho cô ta cơ hội như vậy. Tối hôm qua cô ta cùng người đại diện thương lượng, vẫn cảm thấy phái người theo dõi sẽ có cơ hội hơn. Không ngờ rằng, cơ hội thật sự đến rồi. Kiều Nam lập tức ở nhà thay quần áo trang điểm. Bát quá cô ta cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mà chỉ học theo cách trang điểm thường ngày của Hình Nhất Nặc, trang điểm tinh xảo, giống một học sinh thanh thuần bình thường ra cửa. Kiều Nam cũng mang theo máy tính, giả vờ đến trà quán viết lời nhạc, cô ta bình thường cũng sẽ viết nhạc. Kiều Nam không đến nửa tiếng đã chạy tới, lúc này chỉ mới khoảng 10 giờ sáng. Kiều Nam vào trong, ánh mắt cô ta tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Ôn Lương Diệu ở một góc tối, anh chỉ cần một ly cà phê đơn giản. Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên người anh, tràn đầy ấm áp, cộng với cảnh sắc mùa thu, người đàn ông này chính là nhân vật hoàng tử trong truyện cỗ tích. Không gì có thể so sánh với sự ôn nhu của anh. Kiều Nam ngây ngốc nhìn vài giây, cô ta lập tức liền giả vờ nhìn thấy anh, cô ta ôm máy tính đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu. “Ôn tiên sinh, thật trùng hợp. Anh cũng ở đây.” Kiều Nam mỉm cười chào hỏi. Ôn Lương Diệu nâng mắt nhìn cô ta, cũng có chút giật mình: “Kiều tiểu thư sao cũng ở đây?” “Gần đây tôi nhận bộ phim mới, đạo diễn hy vọng tôi có thể sáng tác một ca khúc, tôi liền tới đây tìm linh cảm.” “Vậy cô bận rộn đi!” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có ý muốn ở một mình. Kiều Nam chọn một vị trí gần anh, cô ta cười: “Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm phiền anh chứ?” Cho dù có làm phiền, Ôn Lương Diệu cũng không thể đuồi cô ta đi, đây là nơi công cộng. “Sẽ không.” Anh đáp một câu. Kiều Nam liền ngồi vào vị trí đối diện anh, như vậy chỉ cần bọn họ ngẳắng đầu liền dễ dàng nhìn thấy đối phương. Kiều Nam gọi cà phê cùng đồ ngọt, đồng thời cô ta còn đặc biệt gọi cho Ôn Lương Diệu một phần đồ ngọt. Lúc nhân viên mang tới, cũng mang một phần cho Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu sửng sốt, ngắng đầu nói với Kiều Nam: “Cảm ơn.” “Không cần khách khí.” Kiều Nam tự nhiên nở nụ cười: “Tôi cùng Nhát Nặc là bạn tốt mài” Cô ta biết lấy thân phận của mình tiếp cận Ôn Lương Diệu là không có khả năng. Chỉ có thể đem quan hệ của Hình Nhất Nặc ra, Ôn Lương Diệu mới không cự tuyệt cô ta tới gần.

Chương 1128