Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1243

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Kỷ An Tâm quay về phòng, cảm thấy thật đau đầu. Nếu không phải tối hôm qua không ở cùng Hoắc Kỳ Ngang, thì cô sao phải giật mình chứ? Toà nhà tổng thống. Hoắc Kỳ Ngang ở đây làm việc đến tận hơn 8 giò tối, vì anh cũng nghiên cứu về dự án của ba mình, nhìn sơ qua có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng từ tên của một số nhà cung cấp nguyên liệu, anh có thể thấy một số người mà ba có quan hệ tốt. Vậy nên ba anh không thể lấy được lợi nhuận từ dự án này, vì vậy ông ấy nghĩ cách làm cho người của mình thu được lợi nhuận từ nó. Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén lại, xử lý chuyện này một cách bình tĩnh và lý trí. Cảm xúc tức giận sẽ khiến anh mắt đi khả năng phán đoán. Hoắc Kỳ Ngang đã không còn là chàng trai năm năm trước, sau bao nhiêu năm, anh đã biết cách quản lý cảm xúc của mình, cả người đều trở nên thâm trầm hơn nhiều. *Thưa ngài, ngài nên tan làm rồi, muộn lắm rồi. “Lý Thuy đang ở cùng anh, khuyên anh về nhà. Hoắc Kỳ Ngang không muốn về nhà, bởi vì ba anh nhất định đang đợi anh ở nhà. Anh không thẻ để ba phát hiện ra chuyện thay người, nếu không, ba anh nhất định sẽ nghĩ cách khác. Anh hy vọng rằng thời điểm mọi việc đã được hoàn tất, ba anh và những thủ hạ của ông ấy mới biết. “Được, chuẩn bị xe đi.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày, tối hôm qua anh chỉ ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ, mà hôm nay anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Lý Thuy chuẩn bị xe xong. Thân ảnh cao gầy đầy mệt mỏi của Hoắc Kỳ Ngang bước ra. Anh ngồi lên xe, sau khi dẹp công việc sang một bên, trong đầu anh toàn là hình bóng của Kỷ An Tâm. Đêm qua được ở bên cô như vậy là một điều xa xỉ đối với anh. Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đang đi trên đường, bên ngoài cửa số là những con phố đầy cửa hàng ăn uống linh đình, náo nhiệt. Hoắc Kỳ Ngang đã từng điều tra nơi Kỷ An Tâm hiện đang sống. Anh kiểm tra lại khoảng cách phát hiện nơi đó ở ngay phía trước. Anh nói với đoàn xe: “Lái xe từ từ thôi, dừng lại ở cổng của tiểu khu phía trước một chút.” Vệ sĩ đáp lại và ngay lập tức giảm tốc độ, cả ba chiếc xe đen chạy với tốc độ thấp, từ từ đến cổng chính của tiểu khu. Cửa vào rất hoành tráng, mang đậm phong cách Châu Âu, lối vào của tiêu khu không phải là phố xá sầm uất, mà đối diện với tiểu khu là một quảng trường đầy lá xanh, rất thích hợp đi dạo. Hoắc Kỳ Ngang nhìn những tòa nhà cao tầng trong tiểu khu này. Anh biết rằng Kỷ An Tâm lúc này nhất định đang ở nhà cùng con gái. Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài, anh có một loại xúc động muốn đẩy cửa xe chạy ra ngoài đi tìm cô. Nhưng sự xúc động này nhanh chóng bị anh dập tắt, anh không thể quấy rày cô. Ngay vào lúc này, anh nhìn thấy một cô bé nhỏ dễ thương chạy ra khỏi cổng lớn, phía sau cô bé nhỏ có một người phụ nữ, mà bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông kề vai. Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang lập tức dán chặt vào thân ảnh của người phụ nữ, cho dù ánh đèn đường không đủ sáng, dù có đang cách xa cả trăm mét nhưng anh vẫn nhận ra đó là Kỷ An Tâm. Mà người bên cạnh cô, là Trầm Duệ. Tim của Hoắc Kỳ Ngang chợt nhói, không ngờ anh vừa đến nhà cô xem một chút, lại bắt gặp cô và Trầm Duệ đang đi dạo cùng con gái. Kỷ An Tâm không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn họ vào lúc này. Bọn họ vừa ăn xong, mẹ Kỷ cứ bảo cô phải đưa Hiểu Hiểu ra ngoài đi dạo. Trầm Duệ đương nhiên có thời gian liền đi cùng, bọn họ cứ như vậy giống như một gia đình ba người ra ngoài đi dạo vậy. Đứa bé có chút nghịch ngợm, vừa ra bên ngoài, đôi chân ngắn ngủn của cô bé chạy hùng hục, như một con chó con, không tài nào bắt được. “Mẹ ơi, chú Trầm ơi, đi nhanh lên!” Cô bé ở phía trước hét lớn lên. “Hiểu Hiểu, con đi chậm một chút. “Kỷ An Tâm có chút lo lắng. Lúc này, cô nhìn thấy một chú cún không được xích đang hưng phán lao về phía cô bé. Kỷ An Tâm cả kinh. Trầm Duệ ở bên cạnh đã lao nhanh tới, bế cô bé lên, chú cún thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi. Trầm Duệ đặt thắng cô bé ngồi trên vai anh, cô bé cũng rất khoái, cười khúc khích. Kỷ An Tâm nhìn con gái mình vui vẻ như vậy, cô cũng chỉ lắc đầu, con gái cô nghịch ngợm quá đi mắt. Hai người đi qua trước mặt ba chiếc ô tô màu đen và đi về phía một công viên đầy cây xanh gần đó. Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở ghế sau, màn đêm che khuất khuôn mặt anh, nhìn không rõ lắm, nhưng trong mắt anh lại đầy vẻ đau đón.

Kỷ An Tâm quay về phòng, cảm thấy thật đau đầu. Nếu không phải tối hôm qua không ở cùng Hoắc Kỳ Ngang, thì cô sao phải giật mình chứ?

 

Toà nhà tổng thống.

 

Hoắc Kỳ Ngang ở đây làm việc đến tận hơn 8 giò tối, vì anh cũng nghiên cứu về dự án của ba mình, nhìn sơ qua có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng từ tên của một số nhà cung cấp nguyên liệu, anh có thể thấy một số người mà ba có quan hệ tốt. Vậy nên ba anh không thể lấy được lợi nhuận từ dự án này, vì vậy ông ấy nghĩ cách làm cho người của mình thu được lợi nhuận từ nó.

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén lại, xử lý chuyện này một cách bình tĩnh và lý trí. Cảm xúc tức giận sẽ khiến anh mắt đi khả năng phán đoán.

 

Hoắc Kỳ Ngang đã không còn là chàng trai năm năm trước, sau bao nhiêu năm, anh đã biết cách quản lý cảm xúc của mình, cả người đều trở nên thâm trầm hơn nhiều.

 

*Thưa ngài, ngài nên tan làm rồi, muộn lắm rồi. “Lý Thuy đang ở cùng anh, khuyên anh về nhà.

 

Hoắc Kỳ Ngang không muốn về nhà, bởi vì ba anh nhất định đang đợi anh ở nhà. Anh không thẻ để ba phát hiện ra chuyện thay người, nếu không, ba anh nhất định sẽ nghĩ cách khác.

 

Anh hy vọng rằng thời điểm mọi việc đã được hoàn tất, ba anh và những thủ hạ của ông ấy mới biết.

 

“Được, chuẩn bị xe đi.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày, tối hôm qua anh chỉ ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ, mà hôm nay anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

 

Lý Thuy chuẩn bị xe xong. Thân ảnh cao gầy đầy mệt mỏi của Hoắc Kỳ Ngang bước ra.

 

Anh ngồi lên xe, sau khi dẹp công việc sang một bên, trong đầu anh toàn là hình bóng của Kỷ An Tâm.

 

Đêm qua được ở bên cô như vậy là một điều xa xỉ đối với anh.

 

Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đang đi trên đường, bên ngoài cửa số là những con phố đầy cửa hàng ăn uống linh đình, náo nhiệt.

 

Hoắc Kỳ Ngang đã từng điều tra nơi Kỷ An Tâm hiện đang sống. Anh kiểm tra lại khoảng cách phát hiện nơi đó ở ngay phía trước. Anh nói với đoàn xe: “Lái xe từ từ thôi, dừng lại ở cổng của tiểu khu phía trước một chút.”

 

Vệ sĩ đáp lại và ngay lập tức giảm tốc độ, cả ba chiếc xe đen chạy với tốc độ thấp, từ từ đến cổng chính của tiểu khu.

 

Cửa vào rất hoành tráng, mang đậm phong cách Châu Âu, lối vào của tiêu khu không phải là phố xá sầm uất, mà đối diện với tiểu khu là một quảng trường đầy lá xanh, rất thích hợp đi dạo.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn những tòa nhà cao tầng trong tiểu khu này. Anh biết rằng Kỷ An Tâm lúc này nhất định đang ở nhà cùng con gái.

 

Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài, anh có một loại xúc động muốn đẩy cửa xe chạy ra ngoài đi tìm cô.

 

Nhưng sự xúc động này nhanh chóng bị anh dập tắt, anh không thể quấy rày cô.

 

Ngay vào lúc này, anh nhìn thấy một cô bé nhỏ dễ thương chạy ra khỏi cổng lớn, phía sau cô bé nhỏ có một người phụ nữ, mà bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông kề vai.

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang lập tức dán chặt vào thân ảnh của người phụ nữ, cho dù ánh đèn đường không đủ sáng, dù có đang cách xa cả trăm mét nhưng anh vẫn nhận ra đó là Kỷ An Tâm.

 

Mà người bên cạnh cô, là Trầm Duệ.

 

Tim của Hoắc Kỳ Ngang chợt nhói, không ngờ anh vừa đến nhà cô xem một chút, lại bắt gặp cô và Trầm Duệ đang đi dạo cùng con gái.

 

Kỷ An Tâm không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn họ vào lúc này.

 

Bọn họ vừa ăn xong, mẹ Kỷ cứ bảo cô phải đưa Hiểu Hiểu ra ngoài đi dạo. Trầm Duệ đương nhiên có thời gian liền đi cùng, bọn họ cứ như vậy giống như một gia đình ba người ra ngoài đi dạo vậy.

 

Đứa bé có chút nghịch ngợm, vừa ra bên ngoài, đôi chân ngắn ngủn của cô bé chạy hùng hục, như một con chó con, không tài nào bắt được.

 

“Mẹ ơi, chú Trầm ơi, đi nhanh lên!” Cô bé ở phía trước hét lớn lên.

 

“Hiểu Hiểu, con đi chậm một chút. “Kỷ An Tâm có chút lo lắng.

 

Lúc này, cô nhìn thấy một chú cún không được xích đang hưng phán lao về phía cô bé.

 

Kỷ An Tâm cả kinh. Trầm Duệ ở bên cạnh đã lao nhanh tới, bế cô bé lên, chú cún thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi.

 

Trầm Duệ đặt thắng cô bé ngồi trên vai anh, cô bé cũng rất khoái, cười khúc khích.

 

Kỷ An Tâm nhìn con gái mình vui vẻ như vậy, cô cũng chỉ lắc đầu, con gái cô nghịch ngợm quá đi mắt.

 

Hai người đi qua trước mặt ba chiếc ô tô màu đen và đi về phía một công viên đầy cây xanh gần đó.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở ghế sau, màn đêm che khuất khuôn mặt anh, nhìn không rõ lắm, nhưng trong mắt anh lại đầy vẻ đau đón.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Kỷ An Tâm quay về phòng, cảm thấy thật đau đầu. Nếu không phải tối hôm qua không ở cùng Hoắc Kỳ Ngang, thì cô sao phải giật mình chứ? Toà nhà tổng thống. Hoắc Kỳ Ngang ở đây làm việc đến tận hơn 8 giò tối, vì anh cũng nghiên cứu về dự án của ba mình, nhìn sơ qua có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng từ tên của một số nhà cung cấp nguyên liệu, anh có thể thấy một số người mà ba có quan hệ tốt. Vậy nên ba anh không thể lấy được lợi nhuận từ dự án này, vì vậy ông ấy nghĩ cách làm cho người của mình thu được lợi nhuận từ nó. Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén lại, xử lý chuyện này một cách bình tĩnh và lý trí. Cảm xúc tức giận sẽ khiến anh mắt đi khả năng phán đoán. Hoắc Kỳ Ngang đã không còn là chàng trai năm năm trước, sau bao nhiêu năm, anh đã biết cách quản lý cảm xúc của mình, cả người đều trở nên thâm trầm hơn nhiều. *Thưa ngài, ngài nên tan làm rồi, muộn lắm rồi. “Lý Thuy đang ở cùng anh, khuyên anh về nhà. Hoắc Kỳ Ngang không muốn về nhà, bởi vì ba anh nhất định đang đợi anh ở nhà. Anh không thẻ để ba phát hiện ra chuyện thay người, nếu không, ba anh nhất định sẽ nghĩ cách khác. Anh hy vọng rằng thời điểm mọi việc đã được hoàn tất, ba anh và những thủ hạ của ông ấy mới biết. “Được, chuẩn bị xe đi.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày, tối hôm qua anh chỉ ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ, mà hôm nay anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Lý Thuy chuẩn bị xe xong. Thân ảnh cao gầy đầy mệt mỏi của Hoắc Kỳ Ngang bước ra. Anh ngồi lên xe, sau khi dẹp công việc sang một bên, trong đầu anh toàn là hình bóng của Kỷ An Tâm. Đêm qua được ở bên cô như vậy là một điều xa xỉ đối với anh. Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đang đi trên đường, bên ngoài cửa số là những con phố đầy cửa hàng ăn uống linh đình, náo nhiệt. Hoắc Kỳ Ngang đã từng điều tra nơi Kỷ An Tâm hiện đang sống. Anh kiểm tra lại khoảng cách phát hiện nơi đó ở ngay phía trước. Anh nói với đoàn xe: “Lái xe từ từ thôi, dừng lại ở cổng của tiểu khu phía trước một chút.” Vệ sĩ đáp lại và ngay lập tức giảm tốc độ, cả ba chiếc xe đen chạy với tốc độ thấp, từ từ đến cổng chính của tiểu khu. Cửa vào rất hoành tráng, mang đậm phong cách Châu Âu, lối vào của tiêu khu không phải là phố xá sầm uất, mà đối diện với tiểu khu là một quảng trường đầy lá xanh, rất thích hợp đi dạo. Hoắc Kỳ Ngang nhìn những tòa nhà cao tầng trong tiểu khu này. Anh biết rằng Kỷ An Tâm lúc này nhất định đang ở nhà cùng con gái. Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài, anh có một loại xúc động muốn đẩy cửa xe chạy ra ngoài đi tìm cô. Nhưng sự xúc động này nhanh chóng bị anh dập tắt, anh không thể quấy rày cô. Ngay vào lúc này, anh nhìn thấy một cô bé nhỏ dễ thương chạy ra khỏi cổng lớn, phía sau cô bé nhỏ có một người phụ nữ, mà bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông kề vai. Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang lập tức dán chặt vào thân ảnh của người phụ nữ, cho dù ánh đèn đường không đủ sáng, dù có đang cách xa cả trăm mét nhưng anh vẫn nhận ra đó là Kỷ An Tâm. Mà người bên cạnh cô, là Trầm Duệ. Tim của Hoắc Kỳ Ngang chợt nhói, không ngờ anh vừa đến nhà cô xem một chút, lại bắt gặp cô và Trầm Duệ đang đi dạo cùng con gái. Kỷ An Tâm không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn họ vào lúc này. Bọn họ vừa ăn xong, mẹ Kỷ cứ bảo cô phải đưa Hiểu Hiểu ra ngoài đi dạo. Trầm Duệ đương nhiên có thời gian liền đi cùng, bọn họ cứ như vậy giống như một gia đình ba người ra ngoài đi dạo vậy. Đứa bé có chút nghịch ngợm, vừa ra bên ngoài, đôi chân ngắn ngủn của cô bé chạy hùng hục, như một con chó con, không tài nào bắt được. “Mẹ ơi, chú Trầm ơi, đi nhanh lên!” Cô bé ở phía trước hét lớn lên. “Hiểu Hiểu, con đi chậm một chút. “Kỷ An Tâm có chút lo lắng. Lúc này, cô nhìn thấy một chú cún không được xích đang hưng phán lao về phía cô bé. Kỷ An Tâm cả kinh. Trầm Duệ ở bên cạnh đã lao nhanh tới, bế cô bé lên, chú cún thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi. Trầm Duệ đặt thắng cô bé ngồi trên vai anh, cô bé cũng rất khoái, cười khúc khích. Kỷ An Tâm nhìn con gái mình vui vẻ như vậy, cô cũng chỉ lắc đầu, con gái cô nghịch ngợm quá đi mắt. Hai người đi qua trước mặt ba chiếc ô tô màu đen và đi về phía một công viên đầy cây xanh gần đó. Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở ghế sau, màn đêm che khuất khuôn mặt anh, nhìn không rõ lắm, nhưng trong mắt anh lại đầy vẻ đau đón.

Chương 1243