Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ…
Chương 1902
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Chương 1902:Đối với thị trường Đông Hàn, Lâm thị đã có phương án từ lâu. Nhưng sau khi Giang Ninh xem xong đã phủ định luôn và đưa ra đường lối mới. Mấy người phụ trách phòng Tiếp thị vừa nghe xong thì cảm thấy không khỏi có phần kích động.Phương án này của Giang Ninh…đâu chỉ là tham vọng!Trong phòng làm việc, Tiểu Triệu há hốc mồm, gần như có thể nhét được một quả trứng!“Hả?”Cô ấy có hơi không dám tin, tay chỉ vào mặt mình, như muốn nghe thêm một lần nữa mới dám chắc chắn. “Giám đốc Lâm, bọn chị để em phụ trách dự án lớn như vậy của anh Ninh?”Tiểu Triệu trợn mắt, có chút căng thẳng, lại có chút kích động. “Em… em được sao?”Cô ấy chỉ là một thư ký. Mặc dù đi theo Lâm Vũ Chân từ lúc bắt đầu, chứng kiến sự phát triển của Lâm thị, nhưng một thị trường lớn như Đông Hàn kia, không phải phía Bắc trong nước, hay là Tây Bắc lớn, chỉ là một khu vực.“Cô được không?”Lâm Vũ Chân không nhịn được cười nói: “Cái này còn phải hỏi. Dù cô có được hay không đều giao cho cô hết rồi, tôi có chuyện khác phải làm, không rảnh.”Cô ấy quay đầu nhìn Giang Ninh.“Hai ngày nữa A Phi sẽ về, có người trợ lý này giúp cô sẽ không có vấn đề gì.Giang Ninh thản nhiên nói: “Cô vào Lâm thị lâu như vậy cũng phải tự mình phụ trách công việc, chia sẻ phần nào gánh nặng công việc cho Vũ Chân chứ.”“Nhưng mà…”“Nếu cô không muốn đi thì nói cho tôi biết, truyền kỳ thành phố ngóng trông muốn đi, nhưng tôi luôn áp chế không cho.”Tiểu Triệu vừa nghe thì nghĩ, Tô Vân còn chưa tốt nghiệp đã dám gánh dự án lớn như vậy? Chuyện cười gì vậy!Nếu so với cô ấy, không phải mình rất mất mặt sao?“Em đi!”Cô ấy hét lên ngay lập tức.“Để eml”Dường như nhận thấy lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, giống như mắng người, Tiểu Triệu lại lập tức đổi cách nói: “Anh Ninh, giám đốc Lâm, nếu hai người đã tin tưởng em, vậy em chắc chắn sẽ không làm hai người thất vọng!”“Truyền kỳ thành phố còn nhỏ, không nên gánh vác trách nhiệm không tương xứng với tuổi, chuyện này để eml”Cô ấy võ ngực nói.Dừng lại một chút, Tiểu Triệu lại nhìn về phía Giang Ninh, có hơi thận trọng nói: “Anh Ninh, anh sẽ đi chứ?”Nếu Giang Ninh có thể đi cùng thì dù lên núi đao xuống biển lửa Tiểu Triệu cũng không sợ, cũng không nhíu mày, có Giang Ninh ở bên, cô ấy làm gì cũng có sức mạnh!“Người khác đã nhiệt tình mời thì đương nhiên tôi sẽ đi!”Giang Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa, chưa biết chừng ở đó còn có thứ tôi muốn nữa kìa!”
Chương 1902:
Đối với thị trường Đông Hàn, Lâm thị đã có phương án từ lâu. Nhưng sau khi Giang Ninh xem xong đã phủ định luôn và đưa ra đường lối mới. Mấy người phụ trách phòng Tiếp thị vừa nghe xong thì cảm thấy không khỏi có phần kích động.
Phương án này của Giang Ninh…
đâu chỉ là tham vọng!
Trong phòng làm việc, Tiểu Triệu há hốc mồm, gần như có thể nhét được một quả trứng!
“Hả?”
Cô ấy có hơi không dám tin, tay chỉ vào mặt mình, như muốn nghe thêm một lần nữa mới dám chắc chắn. “Giám đốc Lâm, bọn chị để em phụ trách dự án lớn như vậy của anh Ninh?”
Tiểu Triệu trợn mắt, có chút căng thẳng, lại có chút kích động. “Em… em được sao?”
Cô ấy chỉ là một thư ký. Mặc dù đi theo Lâm Vũ Chân từ lúc bắt đầu, chứng kiến sự phát triển của Lâm thị, nhưng một thị trường lớn như Đông Hàn kia, không phải phía Bắc trong nước, hay là Tây Bắc lớn, chỉ là một khu vực.
“Cô được không?”
Lâm Vũ Chân không nhịn được cười nói: “Cái này còn phải hỏi. Dù cô có được hay không đều giao cho cô hết rồi, tôi có chuyện khác phải làm, không rảnh.”
Cô ấy quay đầu nhìn Giang Ninh.
“Hai ngày nữa A Phi sẽ về, có người trợ lý này giúp cô sẽ không có vấn đề gì.
Giang Ninh thản nhiên nói: “Cô vào Lâm thị lâu như vậy cũng phải tự mình phụ trách công việc, chia sẻ phần nào gánh nặng công việc cho Vũ Chân chứ.”
“Nhưng mà…”
“Nếu cô không muốn đi thì nói cho tôi biết, truyền kỳ thành phố ngóng trông muốn đi, nhưng tôi luôn áp chế không cho.”
Tiểu Triệu vừa nghe thì nghĩ, Tô Vân còn chưa tốt nghiệp đã dám gánh dự án lớn như vậy? Chuyện cười gì vậy!
Nếu so với cô ấy, không phải mình rất mất mặt sao?
“Em đi!”
Cô ấy hét lên ngay lập tức.
“Để eml”
Dường như nhận thấy lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, giống như mắng người, Tiểu Triệu lại lập tức đổi cách nói: “Anh Ninh, giám đốc Lâm, nếu hai người đã tin tưởng em, vậy em chắc chắn sẽ không làm hai người thất vọng!”
“Truyền kỳ thành phố còn nhỏ, không nên gánh vác trách nhiệm không tương xứng với tuổi, chuyện này để eml”
Cô ấy võ ngực nói.
Dừng lại một chút, Tiểu Triệu lại nhìn về phía Giang Ninh, có hơi thận trọng nói: “Anh Ninh, anh sẽ đi chứ?”
Nếu Giang Ninh có thể đi cùng thì dù lên núi đao xuống biển lửa Tiểu Triệu cũng không sợ, cũng không nhíu mày, có Giang Ninh ở bên, cô ấy làm gì cũng có sức mạnh!
“Người khác đã nhiệt tình mời thì đương nhiên tôi sẽ đi!”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa, chưa biết chừng ở đó còn có thứ tôi muốn nữa kìa!”
Chiến Thần Hào Môn Giang NinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi. “Anh Phi, đã làm xong việc rồi” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?” “Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải” Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây? “Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?” A Phi lạnh nhạt hỏi một câu. Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh! Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn! Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao? “Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều” A Phi nói: “Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu” Dứt lời, liền cúp điện thoại. Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ… Chương 1902:Đối với thị trường Đông Hàn, Lâm thị đã có phương án từ lâu. Nhưng sau khi Giang Ninh xem xong đã phủ định luôn và đưa ra đường lối mới. Mấy người phụ trách phòng Tiếp thị vừa nghe xong thì cảm thấy không khỏi có phần kích động.Phương án này của Giang Ninh…đâu chỉ là tham vọng!Trong phòng làm việc, Tiểu Triệu há hốc mồm, gần như có thể nhét được một quả trứng!“Hả?”Cô ấy có hơi không dám tin, tay chỉ vào mặt mình, như muốn nghe thêm một lần nữa mới dám chắc chắn. “Giám đốc Lâm, bọn chị để em phụ trách dự án lớn như vậy của anh Ninh?”Tiểu Triệu trợn mắt, có chút căng thẳng, lại có chút kích động. “Em… em được sao?”Cô ấy chỉ là một thư ký. Mặc dù đi theo Lâm Vũ Chân từ lúc bắt đầu, chứng kiến sự phát triển của Lâm thị, nhưng một thị trường lớn như Đông Hàn kia, không phải phía Bắc trong nước, hay là Tây Bắc lớn, chỉ là một khu vực.“Cô được không?”Lâm Vũ Chân không nhịn được cười nói: “Cái này còn phải hỏi. Dù cô có được hay không đều giao cho cô hết rồi, tôi có chuyện khác phải làm, không rảnh.”Cô ấy quay đầu nhìn Giang Ninh.“Hai ngày nữa A Phi sẽ về, có người trợ lý này giúp cô sẽ không có vấn đề gì.Giang Ninh thản nhiên nói: “Cô vào Lâm thị lâu như vậy cũng phải tự mình phụ trách công việc, chia sẻ phần nào gánh nặng công việc cho Vũ Chân chứ.”“Nhưng mà…”“Nếu cô không muốn đi thì nói cho tôi biết, truyền kỳ thành phố ngóng trông muốn đi, nhưng tôi luôn áp chế không cho.”Tiểu Triệu vừa nghe thì nghĩ, Tô Vân còn chưa tốt nghiệp đã dám gánh dự án lớn như vậy? Chuyện cười gì vậy!Nếu so với cô ấy, không phải mình rất mất mặt sao?“Em đi!”Cô ấy hét lên ngay lập tức.“Để eml”Dường như nhận thấy lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, giống như mắng người, Tiểu Triệu lại lập tức đổi cách nói: “Anh Ninh, giám đốc Lâm, nếu hai người đã tin tưởng em, vậy em chắc chắn sẽ không làm hai người thất vọng!”“Truyền kỳ thành phố còn nhỏ, không nên gánh vác trách nhiệm không tương xứng với tuổi, chuyện này để eml”Cô ấy võ ngực nói.Dừng lại một chút, Tiểu Triệu lại nhìn về phía Giang Ninh, có hơi thận trọng nói: “Anh Ninh, anh sẽ đi chứ?”Nếu Giang Ninh có thể đi cùng thì dù lên núi đao xuống biển lửa Tiểu Triệu cũng không sợ, cũng không nhíu mày, có Giang Ninh ở bên, cô ấy làm gì cũng có sức mạnh!“Người khác đã nhiệt tình mời thì đương nhiên tôi sẽ đi!”Giang Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa, chưa biết chừng ở đó còn có thứ tôi muốn nữa kìa!”