Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 91

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 91Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: “12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!”.Nói xong thì dập máy luôn.La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.“Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?”.La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.Không có địa điểm, không có số điện thoại.Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.Chuyện gì vậy chứ?La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.“La Vạn Sơn…”.Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.“Cô là ai?”.La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.“Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng – Lạc Tuyết”.Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.“Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm”.“Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?”.La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.Con người bây giờ đều điên thế này sao?Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?“Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!”.Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.Nhưng thần tướng trấn quốc…Bốn chữ này ông ta có từng nghe loáng thoáng, nhưng nhất thời không nhớ ra được.“Hừ, thần tướng trấn quốc chó má gì đó cũng xứng để tôi đích thân đến tận nơi xin lỗi? Cô không phải người do thằng mù dở Sở Bắc kia bỏ tiền ra thuê đấy chứ? Bảo nó đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì ông đây cũng cắt lưỡi nó!”.La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.Nỗi oán hận với Sở Bắc đã khiến ông ta quên hết mọi thứ.“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.

Chương 91

Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: “12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!”.

Nói xong thì dập máy luôn.

La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.

Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.

Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.

“Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?”.

La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.

Không có địa điểm, không có số điện thoại.

Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.

Chuyện gì vậy chứ?

La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.

“La Vạn Sơn…”.

Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.

“Cô là ai?”.

La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.

Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.

“Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng – Lạc Tuyết”.

Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.

“Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm”.

“Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?”.

La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.

Con người bây giờ đều điên thế này sao?

Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?

“Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!”.

Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.

Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.

Nhưng thần tướng trấn quốc…

Bốn chữ này ông ta có từng nghe loáng thoáng, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Hừ, thần tướng trấn quốc chó má gì đó cũng xứng để tôi đích thân đến tận nơi xin lỗi? Cô không phải người do thằng mù dở Sở Bắc kia bỏ tiền ra thuê đấy chứ? Bảo nó đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì ông đây cũng cắt lưỡi nó!”.

La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.

Nỗi oán hận với Sở Bắc đã khiến ông ta quên hết mọi thứ.

“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.

Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 91Người đầu bên kia điện thoại khẽ cười: “12 giờ trưa mai, đưa đến đúng giờ!”.Nói xong thì dập máy luôn.La Vạn Sơn không hề do dự, chuyển một triệu đồng ngay tắp lự.Nếu có thể tạo được quan hệ với nhà họ Dương nhờ việc này thì một triệu đồng quá xứng đáng.Có điều vừa chuyển tiền xong thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông.“Cái gã này chắc không phải định vòi thêm đấy chứ?”.La Vạn Sơn cau mày, cúi đầu nhìn thì thấy phần hiển thị cuộc gọi đến trống trơn.Không có địa điểm, không có số điện thoại.Nhưng điện thoại quả thực đang reo thật.Chuyện gì vậy chứ?La Vạn Sơn không hiểu, vẫn bấm nhận cuộc gọi.“La Vạn Sơn…”.Cuộc gọi kết nối vang lên giọng nói lạnh băng của Thanh Vũ.“Cô là ai?”.La Vạn Sơn nhăn tít mày lại.Giọng nói này rất lạ, hơn nữa lạnh đến mức da đầu ông ta tê dại.“Còn sáu tiếng nữa là đến 0 giờ sáng, ông còn sáu tiếng nữa để đến nhà họ Lạc xin lỗi thần tướng và vợ thần tướng – Lạc Tuyết”.Đầu bên kia điện thoại, Thanh Vũ nói bằng giọng ra lệnh, không hề chứa chút tình cảm.“Nếu không thì ngày mai thần tướng sẽ đích thân đến tận nhà hỏi thăm”.“Cái gì? Thần tướng? Đó là cái quái quỷ gì?”.La Vạn Sơn bĩu môi, trong lòng bực bội.Con người bây giờ đều điên thế này sao?Ban ngày ban mặt mà dám gọi điện đe dọa mình?“Thần tướng trấn quốc Sở Bắc!”.Mà sáu chữ tiếp theo của Thanh Vũ khiến La Vạn Sơn bỗng chốc sững sỡ.Ông ta đương nhiên biết Sở Bắc.Nhưng thần tướng trấn quốc…Bốn chữ này ông ta có từng nghe loáng thoáng, nhưng nhất thời không nhớ ra được.“Hừ, thần tướng trấn quốc chó má gì đó cũng xứng để tôi đích thân đến tận nơi xin lỗi? Cô không phải người do thằng mù dở Sở Bắc kia bỏ tiền ra thuê đấy chứ? Bảo nó đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì ông đây cũng cắt lưỡi nó!”.La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.Nỗi oán hận với Sở Bắc đã khiến ông ta quên hết mọi thứ.“Tôi đã nói hết nước hết cái rồi, ông cứ tự liệu mà làm”.Giọng điệu Thanh Vũ càng lạnh lùng hơn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.Nếu không phải thần tướng muốn đích thân ra tay thì chỉ với câu nói kia Thanh Vũ đã có thể giết cả nhà họ La.

Chương 91