Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 95

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 95“Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, tôi cho cô ba ngày, phải giải quyết rắc rối của công ty”.“Nếu không, đừng nói đến chức vị trưởng phòng này, chính cô cũng sẽ bị đuổi khỏi công ty”.“Cả nhà các cô chuẩn bị ra đường xin cơm đi”.Nói rồi Lạc Mai ngồi xuống ghế dựa.“Cút đi! Hãy nhớ đấy, tôi chỉ cho cô ba ngày, nếu không thể giải quyết được, cái giá sẽ lớn tới mức cô không gánh nổi đâu”.Lạc Mai hừ một tiếng, lập tức đuổi khách.Ba ngày trước vì có quan hệ người yêu với Lý Nham nên ông cụ mới giao chức giám đốc này cho cô ta.Thử việc trong một tháng, nếu được thì có thể trở thành giám đốc chính thức.Nhưng mới có ba ngày, công ty đã rơi vào rắc rối.Mặc kệ có vượt qua được thử thách này hay không, cô ta chỉ có thể tìm Lạc Tuyết gánh tội thay trước thôi.Lạc Tuyết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái.Ánh mắt cô nhìn Lạc Mai ngoài tức giận còn có sự bất lực.Biết rõ Lạc Mai đang cố ý muốn mình chịu tội thay nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn, sau đó cô thầm thở dài, sau đó xoay người đi khỏi văn phòng.…“Bố, bao giờ Tâm Nhi mới có thể xuất viện? Tâm Nhi muốn đi học”.Trong bệnh viện, nghe Sở Bắc kể chuyện xong, Lạc Vũ Tâm ôm đầu, ánh mắt đợi mong hỏi.“Sắp rồi, còn ba bốn ngày nữa thôi”.Sở Bắc cười xoa đầu con gái.“Tâm Nhi rất thích đến TSo?”Cô bé cắn môi, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.“Không muốn ạ, bởi vì Chu Đại Hổ cứ luôn bắt nạt con”.“Nhưng cô giáo nói, chỉ có đi học mới có thể kiếm tiền được, Tâm Nhi muốn mau mau trưởng thành để kiếm tiền về cho mẹ”.Tiểu Vũ Tâm cúi đầu nói ra những lời trong lòng.Sở Bắc sửng sốt, sóng mũi cay cay.Không nghĩ cũng biết năm năm nay Lạc Tuyết đã chịu đựng quá nhiều.Con gái mới như thế, Sở Bắc càng cảm thấy hổ thẹn.“Mẹ ơi, Tâm Nhi muốn ôm”.Giọng nói đầy bất ngờ của cô bé kéo Sở Bắc về lại với hiện thực.“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Không vui ạ? Bố kể chuyện cho con nghe, vui lắm, Tâm Nhi kể cho mẹ nhé…”Lạc Tuyết cười gượng, ôm con gái vào lòng.“Được chứ, lát nữa Tâm Nhi kể cho mẹ nghe nhé”.Mặc dù cô đang cố gắng che giấu nhưng vẻ mệt mỏi và bất lực trong lời nói lại không thể giấu giếm được.“Em sao thế? Xảy ra phiền phức gì có thể nói với anh”.Sở Bắc chống gậy tre nhẹ giọng hỏi.“Không có gì”.Lạc Tuyết lắc đầu, thầm thở dài.

Chương 95

“Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, tôi cho cô ba ngày, phải giải quyết rắc rối của công ty”.

“Nếu không, đừng nói đến chức vị trưởng phòng này, chính cô cũng sẽ bị đuổi khỏi công ty”.

“Cả nhà các cô chuẩn bị ra đường xin cơm đi”.

Nói rồi Lạc Mai ngồi xuống ghế dựa.

“Cút đi! Hãy nhớ đấy, tôi chỉ cho cô ba ngày, nếu không thể giải quyết được, cái giá sẽ lớn tới mức cô không gánh nổi đâu”.

Lạc Mai hừ một tiếng, lập tức đuổi khách.

Ba ngày trước vì có quan hệ người yêu với Lý Nham nên ông cụ mới giao chức giám đốc này cho cô ta.

Thử việc trong một tháng, nếu được thì có thể trở thành giám đốc chính thức.

Nhưng mới có ba ngày, công ty đã rơi vào rắc rối.

Mặc kệ có vượt qua được thử thách này hay không, cô ta chỉ có thể tìm Lạc Tuyết gánh tội thay trước thôi.

Lạc Tuyết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái.

Ánh mắt cô nhìn Lạc Mai ngoài tức giận còn có sự bất lực.

Biết rõ Lạc Mai đang cố ý muốn mình chịu tội thay nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn, sau đó cô thầm thở dài, sau đó xoay người đi khỏi văn phòng.

“Bố, bao giờ Tâm Nhi mới có thể xuất viện? Tâm Nhi muốn đi học”.

Trong bệnh viện, nghe Sở Bắc kể chuyện xong, Lạc Vũ Tâm ôm đầu, ánh mắt đợi mong hỏi.

“Sắp rồi, còn ba bốn ngày nữa thôi”.

Sở Bắc cười xoa đầu con gái.

“Tâm Nhi rất thích đến TSo?”

Cô bé cắn môi, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Không muốn ạ, bởi vì Chu Đại Hổ cứ luôn bắt nạt con”.

“Nhưng cô giáo nói, chỉ có đi học mới có thể kiếm tiền được, Tâm Nhi muốn mau mau trưởng thành để kiếm tiền về cho mẹ”.

Tiểu Vũ Tâm cúi đầu nói ra những lời trong lòng.

Sở Bắc sửng sốt, sóng mũi cay cay.

Không nghĩ cũng biết năm năm nay Lạc Tuyết đã chịu đựng quá nhiều.

Con gái mới như thế, Sở Bắc càng cảm thấy hổ thẹn.

“Mẹ ơi, Tâm Nhi muốn ôm”.

Giọng nói đầy bất ngờ của cô bé kéo Sở Bắc về lại với hiện thực.

“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Không vui ạ? Bố kể chuyện cho con nghe, vui lắm, Tâm Nhi kể cho mẹ nhé…”

Lạc Tuyết cười gượng, ôm con gái vào lòng.

“Được chứ, lát nữa Tâm Nhi kể cho mẹ nghe nhé”.

Mặc dù cô đang cố gắng che giấu nhưng vẻ mệt mỏi và bất lực trong lời nói lại không thể giấu giếm được.

“Em sao thế? Xảy ra phiền phức gì có thể nói với anh”.

Sở Bắc chống gậy tre nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì”.

Lạc Tuyết lắc đầu, thầm thở dài.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 95“Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, tôi cho cô ba ngày, phải giải quyết rắc rối của công ty”.“Nếu không, đừng nói đến chức vị trưởng phòng này, chính cô cũng sẽ bị đuổi khỏi công ty”.“Cả nhà các cô chuẩn bị ra đường xin cơm đi”.Nói rồi Lạc Mai ngồi xuống ghế dựa.“Cút đi! Hãy nhớ đấy, tôi chỉ cho cô ba ngày, nếu không thể giải quyết được, cái giá sẽ lớn tới mức cô không gánh nổi đâu”.Lạc Mai hừ một tiếng, lập tức đuổi khách.Ba ngày trước vì có quan hệ người yêu với Lý Nham nên ông cụ mới giao chức giám đốc này cho cô ta.Thử việc trong một tháng, nếu được thì có thể trở thành giám đốc chính thức.Nhưng mới có ba ngày, công ty đã rơi vào rắc rối.Mặc kệ có vượt qua được thử thách này hay không, cô ta chỉ có thể tìm Lạc Tuyết gánh tội thay trước thôi.Lạc Tuyết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái.Ánh mắt cô nhìn Lạc Mai ngoài tức giận còn có sự bất lực.Biết rõ Lạc Mai đang cố ý muốn mình chịu tội thay nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn, sau đó cô thầm thở dài, sau đó xoay người đi khỏi văn phòng.…“Bố, bao giờ Tâm Nhi mới có thể xuất viện? Tâm Nhi muốn đi học”.Trong bệnh viện, nghe Sở Bắc kể chuyện xong, Lạc Vũ Tâm ôm đầu, ánh mắt đợi mong hỏi.“Sắp rồi, còn ba bốn ngày nữa thôi”.Sở Bắc cười xoa đầu con gái.“Tâm Nhi rất thích đến TSo?”Cô bé cắn môi, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.“Không muốn ạ, bởi vì Chu Đại Hổ cứ luôn bắt nạt con”.“Nhưng cô giáo nói, chỉ có đi học mới có thể kiếm tiền được, Tâm Nhi muốn mau mau trưởng thành để kiếm tiền về cho mẹ”.Tiểu Vũ Tâm cúi đầu nói ra những lời trong lòng.Sở Bắc sửng sốt, sóng mũi cay cay.Không nghĩ cũng biết năm năm nay Lạc Tuyết đã chịu đựng quá nhiều.Con gái mới như thế, Sở Bắc càng cảm thấy hổ thẹn.“Mẹ ơi, Tâm Nhi muốn ôm”.Giọng nói đầy bất ngờ của cô bé kéo Sở Bắc về lại với hiện thực.“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Không vui ạ? Bố kể chuyện cho con nghe, vui lắm, Tâm Nhi kể cho mẹ nhé…”Lạc Tuyết cười gượng, ôm con gái vào lòng.“Được chứ, lát nữa Tâm Nhi kể cho mẹ nghe nhé”.Mặc dù cô đang cố gắng che giấu nhưng vẻ mệt mỏi và bất lực trong lời nói lại không thể giấu giếm được.“Em sao thế? Xảy ra phiền phức gì có thể nói với anh”.Sở Bắc chống gậy tre nhẹ giọng hỏi.“Không có gì”.Lạc Tuyết lắc đầu, thầm thở dài.

Chương 95