Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 98
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 98Chỉ thấy Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia , ngược lại nghiêm túc dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Sở Bắc.Sau đó ông ta hơi cúi người xuống với anh trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ La.“Chu Minh Hạo chào cậu Sở!”Những người phía sau ông ta đều đồng loạt cúi người xuống, vô cùng cung kính.Đây…Bất kể là quản gia hay vệ sĩ nhà họ La đều ngây người.Chuyện, chuyện gì đây?Đường đường là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thế mà lại cung kính cúi người với một tên mù, một đứa con rể vô dụng?Cảnh tượng không ai dám tin này dường như đảo lộn nhận thức của họ.Sở Bắc chỉ khoát tay.Lúc này Chu Minh Hạo mới dám đứng thẳng người dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động.“Cậu Sở, tôi đã nhận được điện thoại của tập đoàn Bắc Dã, cả thành phố Tân Hải đều chào mừng tập đoàn Bắc Dã đến Tân Hải”.“Khách sáo rồi”.Sở Bắc khẽ cười, quay đầu lại đối diện với quản gia.“Cậu có thể hỏi họ đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tội gì”.Gì cơ?Quản gia trợn tròn mắt, bỗng có linh cảm không tốt.Tập đoàn Bắc Dã? Thần Tướng Trấn Quốc?Tám chữ này gần như đã đại diện cho đỉnh cao của tiền tài và quyền thế Long Quốc.Tập đoàn Bắc Dã có vốn đầu tư lên đến hàng nghìn tỷ.Dưới trướng có rất nhiều tập đoàn tài chính, phân bố khắp Long Quốc.Gần như là mạch kinh tế của Long Quốc.Còn Thần Tướng Trấn Quốc là chiến thần duy nhất của Long Quốc.Giữ vững biên cương, chiến công lừng lẫy.Dưới một người, trên hàng nghìn người.Được nhiều người dân Long Quốc kính ngưỡng.Nếu nói tập đoàn Bắc Dã và Thần Tướng Trấn Quốc là mặt trời thì nhà họ La chỉ là một hạt cát không đáng được nhắc đến.Chỉ là cho dù quản gia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.Bất kể là tập đoàn Bắc Dã hay Thần Tướng Trấn Quốc lại có liên quan gì đến chuyện này?Hơn nữa mình chỉ là một quản gia, có tài đức gì mà dám đắc tội với thần tướng Bắc Dã?“Ông Chu, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi…”Quản gia vội vàng muốn biện minh.Nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Minh Hạo ngắt lời.
Chương 98
Chỉ thấy Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia , ngược lại nghiêm túc dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Sở Bắc.
Sau đó ông ta hơi cúi người xuống với anh trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ La.
“Chu Minh Hạo chào cậu Sở!”
Những người phía sau ông ta đều đồng loạt cúi người xuống, vô cùng cung kính.
Đây…
Bất kể là quản gia hay vệ sĩ nhà họ La đều ngây người.
Chuyện, chuyện gì đây?
Đường đường là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thế mà lại cung kính cúi người với một tên mù, một đứa con rể vô dụng?
Cảnh tượng không ai dám tin này dường như đảo lộn nhận thức của họ.
Sở Bắc chỉ khoát tay.
Lúc này Chu Minh Hạo mới dám đứng thẳng người dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động.
“Cậu Sở, tôi đã nhận được điện thoại của tập đoàn Bắc Dã, cả thành phố Tân Hải đều chào mừng tập đoàn Bắc Dã đến Tân Hải”.
“Khách sáo rồi”.
Sở Bắc khẽ cười, quay đầu lại đối diện với quản gia.
“Cậu có thể hỏi họ đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tội gì”.
Gì cơ?
Quản gia trợn tròn mắt, bỗng có linh cảm không tốt.
Tập đoàn Bắc Dã? Thần Tướng Trấn Quốc?
Tám chữ này gần như đã đại diện cho đỉnh cao của tiền tài và quyền thế Long Quốc.
Tập đoàn Bắc Dã có vốn đầu tư lên đến hàng nghìn tỷ.
Dưới trướng có rất nhiều tập đoàn tài chính, phân bố khắp Long Quốc.
Gần như là mạch kinh tế của Long Quốc.
Còn Thần Tướng Trấn Quốc là chiến thần duy nhất của Long Quốc.
Giữ vững biên cương, chiến công lừng lẫy.
Dưới một người, trên hàng nghìn người.
Được nhiều người dân Long Quốc kính ngưỡng.
Nếu nói tập đoàn Bắc Dã và Thần Tướng Trấn Quốc là mặt trời thì nhà họ La chỉ là một hạt cát không đáng được nhắc đến.
Chỉ là cho dù quản gia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Bất kể là tập đoàn Bắc Dã hay Thần Tướng Trấn Quốc lại có liên quan gì đến chuyện này?
Hơn nữa mình chỉ là một quản gia, có tài đức gì mà dám đắc tội với thần tướng Bắc Dã?
“Ông Chu, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi…”
Quản gia vội vàng muốn biện minh.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Minh Hạo ngắt lời.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 98Chỉ thấy Chu Minh Hạo không thèm nhìn quản gia , ngược lại nghiêm túc dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Sở Bắc.Sau đó ông ta hơi cúi người xuống với anh trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ La.“Chu Minh Hạo chào cậu Sở!”Những người phía sau ông ta đều đồng loạt cúi người xuống, vô cùng cung kính.Đây…Bất kể là quản gia hay vệ sĩ nhà họ La đều ngây người.Chuyện, chuyện gì đây?Đường đường là người đứng đầu thành phố Tân Hải, thế mà lại cung kính cúi người với một tên mù, một đứa con rể vô dụng?Cảnh tượng không ai dám tin này dường như đảo lộn nhận thức của họ.Sở Bắc chỉ khoát tay.Lúc này Chu Minh Hạo mới dám đứng thẳng người dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động.“Cậu Sở, tôi đã nhận được điện thoại của tập đoàn Bắc Dã, cả thành phố Tân Hải đều chào mừng tập đoàn Bắc Dã đến Tân Hải”.“Khách sáo rồi”.Sở Bắc khẽ cười, quay đầu lại đối diện với quản gia.“Cậu có thể hỏi họ đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc sẽ bị tội gì”.Gì cơ?Quản gia trợn tròn mắt, bỗng có linh cảm không tốt.Tập đoàn Bắc Dã? Thần Tướng Trấn Quốc?Tám chữ này gần như đã đại diện cho đỉnh cao của tiền tài và quyền thế Long Quốc.Tập đoàn Bắc Dã có vốn đầu tư lên đến hàng nghìn tỷ.Dưới trướng có rất nhiều tập đoàn tài chính, phân bố khắp Long Quốc.Gần như là mạch kinh tế của Long Quốc.Còn Thần Tướng Trấn Quốc là chiến thần duy nhất của Long Quốc.Giữ vững biên cương, chiến công lừng lẫy.Dưới một người, trên hàng nghìn người.Được nhiều người dân Long Quốc kính ngưỡng.Nếu nói tập đoàn Bắc Dã và Thần Tướng Trấn Quốc là mặt trời thì nhà họ La chỉ là một hạt cát không đáng được nhắc đến.Chỉ là cho dù quản gia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.Bất kể là tập đoàn Bắc Dã hay Thần Tướng Trấn Quốc lại có liên quan gì đến chuyện này?Hơn nữa mình chỉ là một quản gia, có tài đức gì mà dám đắc tội với thần tướng Bắc Dã?“Ông Chu, ông đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi…”Quản gia vội vàng muốn biện minh.Nhưng còn chưa nói xong đã bị Chu Minh Hạo ngắt lời.