Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 102
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 102Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.“Tôi?”La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.…Cộc cộc cộc!Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.
Chương 102
Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.
“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.
“Tôi?”
La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.
Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?
“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.
La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.
Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.
“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.
Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.
…
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.
Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.
Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.
Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.
“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”
“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”
“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”
“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.
Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.
Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.
Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.
Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.
Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.
“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”
Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.
“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.
“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.
Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.
“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”
“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.
“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.
Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 102Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.“Tôi?”La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.…Cộc cộc cộc!Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.“Ai mà mới sáng sớm không lo ngủ lại dám phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi vậy?”“Đúng thế, mới có mấy giờ chứ, có để cho người ta ngủ khong đây?”“Hửm? Tên nhóc này là ai thế? Quản gia chết ở xó nào rồi, không mau đuổi cậu ta ra ngoài?”“Ha ha, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đến, rất hợp với khẩu vị của tôi”.Thoáng chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc và Thanh Vũ.Trong đó còn chứa ý tứ bất thiện.Nhất là người thanh niên đó, cũng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn La Huy một chút.Lúc này mắt cũng sắp trợn trừng lên luôn.Dĩ nhiên nói chính xác hơn thì hắn đang nhìn Thanh Vũ.“Hê hê, đã lâu không nhìn thấy cực phẩm như vậy rồi, này thằng mù, đây là em gái hay vợ anh thế?”Ánh mắt thanh niên liếc tới liếc lui trên người Thanh Vũ, khi nhìn sang Sở Bắc lại có vẻ khá kiêu ngạo.“Thôi vậy, cho dù là ai anh cũng có thể cút đi rồi”.“Để người phụ nữ này ở lại, tôi không truy cứu tội lỗi của anh”.Thanh niên coi thường xua tay, giọng điệu khi nói chuyện như thể Thanh Vũ đã là người của hắn vậy.“Ha ha, cậu hai đúng là có diễm phúc, chúc mừng!”“Còn không phải sao, người đẹp cực phẩm như vậy cũng chỉ có cậu hai mới xứng thôi”.“Còn tên mù kia quả thật như hoa cắm phân trâu vậy”.Phía sau có không ít người lên tiếng chúc mừng, tâng bốc nịnh bợ.