Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 106
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 106La Vĩ giật mình. vội vã mỉm cười.Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.“Vâng!”Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.“Tôi…”Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.“Câm miệng!”Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.“Ông cũng biết thức thời đấy”.Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.Nhất là La Vạn Thủy, răng nghiến đến sắp vỡ nhưng không dám nói.Dù chỉ là một chữ.“Có vài chuyện phải giải quyết, gọi La Vạn Sơn ra đây đi”.Sở Bắc đặt cây gậy tre xuống, chậm rãi nói.Mọi người nhìn nhau.Họ nào biết La Vạn Sơn đang ở đâu?La Vĩ tiến lên trước một bước.“Cậu Sở, gia chủ trên đường đi bị chậm trễ chút chuyện, cần thêm thời gian, cậu xem…”“Ha!”Sở Bắc khẽ cười nhưng lại ẩn chứa sự tức giận.
Chương 106
La Vĩ giật mình. vội vã mỉm cười.
Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.
“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.
Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.
“Tôi…”
Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.
Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.
Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.
La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.
“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.
Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.
Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.
La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.
“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.
La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ông cũng biết thức thời đấy”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.
Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.
Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.
Nhất là La Vạn Thủy, răng nghiến đến sắp vỡ nhưng không dám nói.
Dù chỉ là một chữ.
“Có vài chuyện phải giải quyết, gọi La Vạn Sơn ra đây đi”.
Sở Bắc đặt cây gậy tre xuống, chậm rãi nói.
Mọi người nhìn nhau.
Họ nào biết La Vạn Sơn đang ở đâu?
La Vĩ tiến lên trước một bước.
“Cậu Sở, gia chủ trên đường đi bị chậm trễ chút chuyện, cần thêm thời gian, cậu xem…”
“Ha!”
Sở Bắc khẽ cười nhưng lại ẩn chứa sự tức giận.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 106La Vĩ giật mình. vội vã mỉm cười.Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.“Vâng!”Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.“Tôi…”Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.“Câm miệng!”Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.“Ông cũng biết thức thời đấy”.Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.Nhất là La Vạn Thủy, răng nghiến đến sắp vỡ nhưng không dám nói.Dù chỉ là một chữ.“Có vài chuyện phải giải quyết, gọi La Vạn Sơn ra đây đi”.Sở Bắc đặt cây gậy tre xuống, chậm rãi nói.Mọi người nhìn nhau.Họ nào biết La Vạn Sơn đang ở đâu?La Vĩ tiến lên trước một bước.“Cậu Sở, gia chủ trên đường đi bị chậm trễ chút chuyện, cần thêm thời gian, cậu xem…”“Ha!”Sở Bắc khẽ cười nhưng lại ẩn chứa sự tức giận.